• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Bãi biển

Tôi nghĩ nhất định là do tên khốn nạn họ Lư kia làm, ông ta từng nói sẽ báo thù tôi, hận đến mức muốn tôi chết!

Tôi bỏ chạy thục mạng băng qua đường lớn, đầu bắt đầu choáng váng, quần nhớp nháp, màu từ ống quần chảy dòng dòng xuống.

Bên đường bắt đầu có người hét: “Giết người, giết người!” Rất nhiều xe đều dừng lại, bấm còi inh ỏi.

Sau đó đầu tôi nặng trĩu, ngã nhào xuống đất thiếp đi...

Khi tỉnh lại đã là hai ngày sau.

“Vương Minh Trí, cậu tỉnh rồi?” Trúc Lam kích động ôm cánh tay tôi, mắt bắt đầu đỏ.

Tôi mím chặt đôi môi khô khốc, trong phòng nồng nặc mùi thuốc: “Trúc Lam, sao cô lại ở đây?”

Cô ấy đắp chăn lại cho tôi nói: “Tối đó sau khi cậu đi, chị Bạch không yên tâm, sợ cậu làm chuyện ngu ngốc, bảo tôi đi theo để khuyên cậu. Nhưng tôi vừa đi ra thì cậu...” Cô ấy không nói tiếp được nữa, che miệng lại, nước mắt chảy xuống.

Nghe thấy vậy tôi vội hỏi: “Trúc Lam, cô chưa nói với chị Bạch chứ? Chuyện tôi bị thương, cô nhất định không được nói với chị ấy!”

“Tôi không bị ngốc, chị Bạch như vậy, làm sao tôi có thể để chị ấy lo lắng!” Cô ấy nghẹn ngào lau nước mắt nói: “Cậu dưỡng thương cho tốt, chị Bạch đang ở phòng bệnh bên cạnh, nhưng chị ấy không biết cậu ở đây, cậu cũng không được đi lung tung.”

“Ừ, cảm ơn cô Trúc Lam!” Tôi gật đầu, đầu óc vẫn choáng váng.

Trúc Lam cầm điện thoại của tôi lên,lưu lại số điện thoại của nhau, cô ấy đứng lên nói: “Tôi sang phòng bên cạnh xem chị Bạch, cậu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, gửi tin nhắn cũng được.” Nói xong cô ấy bỏ đi, tôi nhìn chằm chằm qua cửa sổ, bàn tay vô thức nắm chặt tay.

Lúc đó tôi cảm thấy số phận của mình thật bất công, tôi và chị Bạch yêu nhau, nhưng lại yêu khốn đốn đến thế, tình yêu mà ai cũng dễ dàng có được, nhưng ở chỗ tôi và chị Bạch, lại trở thành một thứ xa xỉ.

Tôi biết chỉ cần tên khốn đó nắm được điểm yếu của chị Bạch, tôi và chị Bạch sẽ vĩnh viễn không thể ở cạnh nhau. Vì thế vì chị ấy, cũng là vì tôi, tôi nhất định phải làm gì đó, ít nhất là tôi phải biết được điểm yếu đó là gì.

Nếu như chị Bạch và Trúc Lam đã không muốn nói cho tôi, vậy thì tôi chỉ có thể tìm tên khốn họ Lư kia!

Vài ngày sau đó, Trúc Lam đều là người chăm sóc tôi, chị Bạch cũng gọi điện cho tôi, tôi lừa chị ấy nói rằng bản thân ở trường học, chị ấy không ngừng dặn dò tôi không được ra khỏi cổng trường, cũng không được đi tìm chị ấy.

Chị ấy thật sự là một người phụ nữ ngốc nghếch, chúng tôi chỉ cách nhau một bức tường, có lần còn nghe được tiếng cười haha của chị ấy và Trúc Lam, lúc đó tôi rất muốn đi sang, cùng nói chuyện với bọn họ, nhưng tôi không thể, tôi không thể để chị ấy đau lòng.

Ngày ra viện, cơ thể tôi vẫn còn yếu, Trúc Lam tiễn tôi ra xe taxi mới yên tâm vẫy tay nói: “Đến trường rồi thì tập chung học hành, không cần nghĩ cái khác, chị Bạch... ngày nào chị Bạch cũng lo lắng cho cậu, sợ cậu làm chuyện ngu ngốc, cậu không được làm chị ấy thất vọng.”

Tôi cười với cô ấy nói: “Chăm sóc tốt chị Bạch.” Sau đó bảo tài xế lái xe đi.

Sau khi về trường, tôi dốc sức ôn tập, dù sao thì việc tốt nghiệp cũng rất quan trọng, chị Bạch và mẹ, đều hy vọng tôi có thể tốt nghiệp thuận lợi.

Ngày thi lại chị Bạch mới gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi cố gắng thi tốt, chị ấy rất có niềm tin với tôi.

Tôi cố tình nói: “Chị, nếu như tôi thi tốt, có phần thưởng gì không?

Chị ấy cười xấu xa: “Trứng thối, cậu muốn phần thưởng thế nào? Chị mua cho cậu một chiếc máy tính xách tay được không? Bây giờ sinh viên đại học đều dùng cái này, rất thịnh hành.”

Tôi nói không cần, tôi muốn chị, tôi đi tìm chị có được không? Hoặc là chị đến tìm tôi.

Hình như chị ấy xấu hổ, một lúc sau mới trả lời: “Chân của chị còn chưa khỏi, cậu lỡ lòng bắt nạt chị sao?”

“Ơ, đúng thế!” Tôi rất thất vọng về bản thân, trên người chị ấy còn có vết thương, tôi lại muốn cùng chị ấy thế kia, bản thân thật sự là tên khốn.

“Đồ ngốc, không vui sao?” Chị ấy dịu dàng hỏi tôi.

“Không phải, có thể nói chuyện với chị là vui rồi.”

“Hừ! Nói dối phải không?” Chị ấy đắc ý, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Thật ra chị cũng rất muốn...”

Chị ấy đúng là yêu tinh, vốn dĩ tôi không muốn chuyện đó nữa rồi, chị ấy nói như vậy, tôi lại muốn. Chị ấy hihi cười nói, đợi chân chị ấy khỏi sẽ tìm cơ hội đến tìm tôi, khoảng thời gian này, cậu phải ở trường học, không cho phép đi đâu, cũng không được tiếp xúc với con gái, biết chưa?

Tôi thấy trong lòng ngọt ngào, chị ấy sợ tôi tìm cô gái khác, tôi nói tôi đang bị dồn nén, không nhịn được sẽ đi tìm bạn học nữ khác. Trong trường có rất nhiều học sinh nữ thích tôi, có vài người cảm giác cũng không tồi!

“Cậu!” Chị ấy bị tôi chọc giận, mắng tôi một câu “Đồ khốn nạn” rồi tắt điện thoại.

Tôi thật sự rất vui, chị ấy còn ghen vì tôi.

Sau đó kiểm tra lại vô cùng thuận lợi, thành tích các môn đều trên chín mươi.

Kiểm tra xong, cơ thể tôi gần như đã hồi phục hoàn toàn, là lúc để hành động.

Buổi chiều ngày hôm sau, tôi ôm một ống thép trong lòng vắt vẻo lên xe buýt, đi đến đường Tài Phú.

Đây là đoạn được phồn hoa nhất của thành phố Bạch, rất nhiều xí nghiệp đều tập chung tại đây.

Sau khi xuống xe buýt, nhiều thành phần tri thức của thành phố đang vội vã đi trên  đường tạo nên cảnh tượng sầm uất.

Tôi đã từng mơ tưởng vô số lần, bản thân sau khi tốt nghiệp cũng có thể đến đây để làm việc, làm một thành phần tri thức của thành phố.

Nhưng hôm nay, tôi đến, đến để phạm tội.

Đứng ở bên đường, trong lòng tôi thấp thỏm không yên, có thể là lần đầu tiên làm chuyện xấu đều như vậy, nơm nớp lo sợ.

Tôi ngồi ở bến xe buýt đối diện với ngân hàng Bạch Thành, đợi từ sáng sớm cho đến tận hơn tám giờ tối, đúng lúc tôi đang đã mất đi sự kiên nhẫn, thì tên khốn nạn kia đã đi ra.

Chiều cao của ông ta chưa đến mét bảy, thân hình mập mạp nhưng khi mặc vest, đầu tóc chải gọn gàng, bên nách kẹp cặp xách, nhìn không khác gì chó đội lốt người.

Khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, tôi lập tức đứng dậy, hận không thể một phát xông lên đập bay não ông ta ra ngoài! Cái tên mặt người dạ thú này, thật đáng chết!

Nhưng tôi không thể kích động, bởi vì bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ còn rất trẻ, mặc trang phục công sở, đi tất đen, trên mặt là một lớp trang điểm đậm, lúc di chuyển không ngừng vặn mông uốn éo, cả người tỏa ra sự lẳng lơ.

Hai người bọn họ cùng lúc lên một chiếc xe, tôi nhanh chóng ở bên đường gọi taxi, lúc chui vào xe tài xế hỏi tôi đi đâu? Tôi nói đi theo chiếc audi phía trước, đó là xe của đồng nghiệp tôi, chúng tôi đã hẹn cùng nhau ăn cơm.

Tài xế gật đầu, lái xe đuổi theo.

Lúc ngồi trên xe trong lòng tôi nghĩ: Đã muộn như vậy, đôi cẩu nam nữ ở cạnh nhau, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Nhưng như vậy cũng tốt, bọn họ càng làm loại chuyện đó, thì càng không để người khác biết được, tôi càng dễ ra tay.

Chiếc xe dần dần ra khỏi thành phố, người tài xế thắc mắc hỏi tôi: “Người anh em, các cậu ăn ở đâu vậy? Sao lại chạy ra vùng ra ngoại ô?”

Tôi lập tức cười nói, đi đến nông trại, thức ăn trong thành phố ăn phát ngấy rồi, đổi khẩu vị.

Tài xế cười lắc đầu, có những người không giống nhau.

Xe chạy đến bãi cát ở cầu Công Hà rồi dừng lại, tài xế hỏi tôi làm sao vậy? Tôi nói đợi xem.

Đợi một lúc nhưng chiếc xe của tên khốn đó vẫn đậu ở đấy, có vẻ như đã tắt máy, tôi trả tiền taxi để tài xế đi.

Tôi trốn trong bóng tối, trong lòng hoang mang, tên khốn đó đến đây là có ý gì? Không lẽ bọn chúng muốn chơi ngoài trời?

Nghĩ đến đây tôi lại thấy vui mừng, cầm ống thép trên tay, tôi nhẹ nhàng bước tới.

Buổi tối ở bãi cát Công Hà gần như không có người, dù sao hiện tại cũng là mùa đông.

Khi đến gần tôi nghe được tiếng trong xe phát ra.

“Trời ạ, mỗi lần cảm giác đến là anh đã xong việc rồi, thật nhàm chán!” Người phụ nữ có vẻ không được thỏa mãn.

“Bảo bối, em đợi anh, đợi hồi sức lại, anh trai sẽ làm một trận kéo dài.” Tên khốn Lư Mạnh cười xấu xa, có vẻ ông ta đang rất sướng.

“Anh đủ rồi đấy, làm hai lần là được rồi, anh mau quay lại, tránh bị hổ cái ở nhà nghi ngờ!”

“Không sao, cô ta cũng không phải loại sạch sẽ gì, nói không chừng còn đang sướng bên cạnh thằng đẹp trai khác, hôn nhân này của anh trai, sớm đã đi đến kết thúc rồi, nếu không phải vì anh sợ bố cô ta, ông đây đã ly hôn từ sớm!”

“Ôi, những lời này anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Ly hôn ly hôn ly hôn, cũng chỉ là nói miệng, nếu như anh không ly hôn, em sẽ không bên cạnh anh thế này nữa, người ta còn trẻ, còn muốn kết hôn!” Người phụ nữ kia đã hơi tức giận.

Lư Mạnh lập tức nói: “Đừng mà bảo bối, em cho anh chút thời gian, anh bảo đảm sẽ ly hôn với cô ta.”

Người phụ nữ đó lại nói: “Anh có thể ly hôn với cô ta, nhưng tài sản không được giao tài sản cho cô ta, em không muốn bước vào ngôi nhà nghèo.

Lư Mạnh cười he he: “Bảo bối, em còn sợ anh không có tiền cho em sao? Em đừng quên trong tay chúng ta có một cây tiền uy tín!”

Người phụ nữ đó cười mắng: “Anh cũng thật xấu xa, chủ tịch Bạch tốt xử tốt với anh, anh lại làm như vậy với ông ta, anh là một tên vô cùng khốn nạn!”

Nghe đến đây, cả người tôi chấn kinh!

Chủ tịch Bạch? Không lẽ người này là bố của chị Bạch?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK