• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó tôi nhìn thấy một gia đình đang vui vẻ chạy dưới màn mưa, người bố dùng áo làm ô còn người mẹ ôm cô gái nhỏ vào lòng, bọn họ mỉm cười rất hạnh phúc, giống như cơn mưa này đang mang đến cho họ sự ấm áp và lãng mạn vô tận. 

Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt tôi nóng lên, nước mắt rơi lã chã. 

Nếu như có một ngày, tôi và chị Bạch cũng được như vậy thì tốt biết mấy? 

Nhưng không còn nữa, bỏ lỡ rồi, mất đi rồi, từ bỏ rồi... 

Chắc chắn chị ấy hận tôi đến tận xương tủy, tôi cũng không còn mặt mũi nào để gặp chị ấy nữa. 

Ngày đó, tôi ở bên ngoài dầm mưa cả một buổi chiều, đến tối Trần Phương gọi điện bảo tôi quay về. 

Chúng tôi không nói chuyện với nhau, cô ta tỉnh rượu rồi, dường như cảm thấy chuyện trước đó có hơi quá đáng, cô ta nhẹ nhàng nói với tôi, thực ra tôi hiểu được cô ta lại muốn rồi. 

Suốt đêm tôi không thể ngủ được, chỉ là yên lặng nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ. 

Tôi không biết, vận mệnh tương lai của mình sẽ như thế nào, trước mắt tôi là một mảnh u ám, không nhìn thấy được một tia sáng nào. 

Sau đó điện thoại của tôi vang lên, tôi vội vàng cầm lấy, nhưng đối phương lại cắt đứt rồi, là số điện thoại của chị Bạch, nhìn thấy thế tim tôi trở nên quặn thắt lại. 

Vào thời khắc này, tôi biết chắc chắn là chị ấy vẫn còn nhớ đến tôi, nếu không cũng sẽ không làm như vậy! Chắc chắn là chị ấy nghĩ đợi đến lúc tôi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho chị ấy, sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chị ấy. Tôi hiểu chị ấy, hiểu tất cả những tâm tư nhỏ nhặt của chị ấy. 

Nhưng tôi không gọi lại, căn bản là không có cách nào đối diện với chị ấy, tôi không biết nên nói gì với chị ấy, có sự tồn tại của Trần Phương thì chúng tôi cũng sẽ không có kết quả. 

“Ngủ rồi sao?” Chị ấy đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn. 

“Đang làm gì vậy? Gần đây học tập căng thẳng lắm sao?” Chị ấy lại hỏi. 

Nắm chặt điện thoại, tôi gắt gao cắn chặt môi, lòng rối như tơ VÒ! 

Cuối cùng, cuối cùng tôi trả lời chị ấy một câu: “Chị, chị không cần lo lắng Lư Mạnh uy hiếp chị nữa, từ nay về sau phải sống thật tốt, dũng cảm tìm một người để yêu thương, quên tôi 

đi!” 

Quên tôi đi, chỉ cần chị có một cuộc sống tốt đẹp là được rồi... 

Sau khi gửi tin nhắn, tôi vội vàng tắt máy, bởi vì sợ chị ấy sẽ hỏi, sẽ nghi ngờ, cũng sợ Trần Phương phát hiện. 

Ngày hôm sau, tôi dậy rất muộn, bật vòi nước đánh răng rửa mặt, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. 

Tôi không biết những ngày như thế này sẽ kéo dài được bao lâu nhưng tay làm hàm nhai cũng không có gì xấu cả. 

Tôi ngồi trước máy tính của Trần Phương, không ngừng đăng hồ sơ lên trang web tuyển dụng. 

Từ sáng đến chiều tối gần như đã nộp hồ sơ vào tất cả công ty ở thành phố Bạch. Lúc đó yêu cầu của tôi không cao lắm, chỉ cần có công ty muốn tôi, có thể ăn no, cụ thể là làm cái gì tôi căn bản không quan tâm. 

Sau khi bận rộn công việc tôi đi đến phòng ngủ lấy điện thoại, chờ đợi công ty nào đó gọi điện cho tôi gọi tôi đi phỏng vấn. 

Nhưng tôi vừa mở máy, có một cuộc điện thoại gọi đến là bạn học A Xuyên của tôi gọi tới. 

Tôi nhận máy còn chưa kịp mở lời, đầu bên kia đã vội vàng hỏi: “Vương Minh Trí, cậu mẹ nó đi đâu thế?” 

Tôi vội nói: “Sao thế A Xuyên?” 

“Sao thế cái gì? Cậu mẹ nó rốt cuộc đã làm cái gì vậy?” 

“Tôi làm gì chứ, lời này của cậu là có ý gì đây?” Tôi bị cậu ta hỏi đến hoang mang. 

AXuyên nôn nóng nói: “Chị gái kia, cái người rất xinh đẹp ấy, đêm hôm qua hơn nửa đêm rồi còn đứng dưới lầu ký túc xá tìm cậu, hét cả một đêm, hôm nay lại tới ký túc xá, nằm sấp trên bàn cậu khóc, khóc cả một ngày, ai cũng không khuyên được! Cậu nhanh chóng trở về đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK