• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi bị dọa sợ, chị Bạch vậy mà đến tận trường học tìm tôi, tôi nói: “Cậu đưa điện thoại cho chị ấy đi, tôi có vài lời muốn nói với chị ấy” Thực ra tôi cũng không biết nên nói gì với chị ấy, nhưng tôi không hy vọng chị ấy đau lòng. 

Một lúc sau, A Xuyên lại nói với tôi: “Chị ấy không nhận, muốn gặp mặt cậu, không gặp được cậu sẽ không rời đi, cậu nhanh trở về đi, cha nội ơi!” 

Trong điện thoại tôi có thể láng máng nghe thấy tiếng chị ấy khóc, giọng khàn đi. 

Tôi vô cùng lo lắng, gần như không nghĩ gì nhiều nữa, cúp điện thoại, ra ngoài bắt taxi chạy về phía trường học. 

Lúc bước vào khu ký túc xá, từ xa xa tôi đã nghe thấy tiếng khóc, lúc tôi lên đến tầng sáu, trước cửa phòng ký túc xá của chúng tôi có rất nhiều bạn học. 

Tôi phẫn nộ chạy qua đó, lớn tiếng rống lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho tôi!” Đẩy đám đông ra, tôi đi vào trong phòng ký túc xá, trong nháy mắt ngẩng đầu lên nhìn thấy chị ấy, yếu đuối như vậy, đôi mắt khóc sưng lên. 

Chị ấy nhìn thấy tôi bước vào, kích động muốn đứng dậy nhưng đứng không vững, đặt mông ngồi trên mặt đất. 

Tôi chạy lại ôm chầm lấy chị ấy nhưng chị ấy lại dùng sức đẩy tôi ra, dùng nắm đấm đánh tôi. 

Tôi nói: “Chị ơi, đều là do tôi không tốt, chị đánh tôi đi, chỉ cần chị dễ chịu, như thế nào cũng được.” 

Chị ấy không đánh nữa, nước mắt chảy dài, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của chị ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng chột dạ. 

A Xuyên thấy chúng tôi như vậy, lập tức nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài hết đi, đừng mẹ nó ở đây xem náo nhiệt nữa, tất cả cút ra ngoài cho tôi!” 

Mọi người bị A Xuyên đuổi ra ngoài, trong phòng ký túc xá chỉ còn lại tôi và chị Bạch. 

Tôi ôm chị ấy vào lòng, cơ thể chị ấy vẫn mềm mại như vậy, thoang thoảng mùi thơm. 

Tôi quay đầu đi chỗ khác nói: “Chị... chị đến đây làm gì thế?” 

Chị ấy lau nước mắt nói: “Đói không? Chị dẫn cậu đi ăn cơm, đi ăn buffet được không? Tôi muốn ăn tiểu long bạo còn có chuối tiêu nữa!” 

Nghe thấy vậy, nước mắt tôi lập tức chảy xuống, tôi vốn dĩ còn cho rằng, chị ấy sẽ oán giận tôi, mắng tôi, chất vấn tôi, nhưng cái gì cũng không có. Chị ấy vậy mà vẫn quan tâm tôi như vậy, thương tôi như em trai, điều này so với giết chết tôi còn khó chịu hơn! 

Tôi khóc nói: “Chị, thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi là một tên khốn kiếp!” 

Chị ấy vội vàng bịt miệng tôi lại: “Đừng nói lời xin lỗi, vĩnh viễn cũng không được nói, trong mắt chị, cậu chính là một đứa nhỏ, cho dù có làm sai chuyện gì chị cũng không trách cậu, biết chưa?” 

LA 

Tôi nói: “Chị ơi, chị mắng tôi đi, đánh tôi đi, chị thực sự không cần phải như thế đâu!” 

Chị ấy từ dưới đất đứng lên, cần lấy khăn giấy lau mặt, rồi soi gương nói: “Minh Trí, đừng khóc, chúng ta ai cũng không được khóc cả, khóc sẽ không đẹp đâu.” 

“Ừm, không khóc, ai cũng không được khóc cả. Tôi lau nước mắt, nhưng vẫn không thể ngừng nghẹn ngào được. 

Từ trong túi, chị ấy lấy ra hộp đựng đồ trang điểm, soi gương để trang điểm lại, vô cùng hài lòng nói: “Thôi, được rồi, chúng ta đi thôi, đi ăn những món ngon thôi nào!” Chị ấy nắm lấy tay tôi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. 

Nhưng càng là như vậy, tôi càng khó chịu hơn, chị ấy nên đánh tôi, mắng tôi, như vậy thì trong lòng tôi mới dễ chịu hơn một chút, nhưng chị ấy vẫn cứ đối xử với tôi tốt như vậy khiến tôi vô cùng xấu hổ. 

Lên xe, chị ấy thắt dây an toàn, lại vươn tay sờ trên mặt tôi nói: “Cậu gầy đi rồi, không biết chăm sóc bản thân chút nào cả, cậu như vậy, sao chị có thể yên tâm được chứ?” 

Tôi vừa muốn nói gì đó thì chị ấy lập tức cắt ngang nói: “Chọn một bài hát nghe đi, chị hát cho cậu nghe được không?” 

Tôi gật gật đầu, thực sự không biết nên nói cái gì, chị ấy vừa lái xe vừa ấn vào máy nghe nhạc, trong xe từ từ vang lên giai điệu đau buồn, chị ấy ngân nga theo bài hát. 

Chầm chậm nhìn lại đêm ấy chúng ta từng thuộc về nhau 

Thật may mắn vì có anh, trao tặng em ánh nắng rực rỡ ấy 

Nếu giọt lệ khờ dại này rơi xuống, hy vọng anh sẽ cảm thông và tha thứ 

Sớm mai ly biệt anh, con đường này có lẽ cô đơn đến bất tận 

Chỉ trong chớp mắt, có quá nhiều điều để nói 

Đáng tiếc lại sắp mỗi người một phương 

Chỉ có thể khắc thật sâu khoảnh khắc ngưng đọng này... 

Tên của bài hát này là “Thiên thiên khuyết ca”, được hát bằng tiếng Quảng Đông, lúc đó tôi nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy chị Bạch hát rất tình cảm, rất dễ nghe. 

“Chị hát hay không?” Chị ấy đột nhiên hỏi tôi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK