Tôi nhanh chóng ngồi xuống, Trần Phương ngồi bên cạnh tôi. Trên bàn bày rất nhiều món ăn, vừa nhìn thấy đã biết giá rất đắt.
Chị Ma dường như rất thích tôi, lúc ăn cơm đều gắp thức ăn cho tôi.
Trần Phương nói chuyện hợp tác với chị Ma, tôi nghe rất lâu mới hiểu được. Trần Phương
muốn mở công ty, muốn chị Ma đầu tư vào đó.
"Được rồi, đừng nói chuyện dông dài nữa. Tôi là nể mặt Minh Trí nên sẽ đầu tư cho cô." Chị Ma nói xong, bên dưới bàn lại duỗi chân tới, nhẹ nhàng vuốt ve qua chỗ của tôi.
Cuộc sống của tôi quả thực rất tồi tệ, đến tôi cũng không thể ngờ đã từng là một thiếu niên đơn thuần, hay ngượng ngùng, lại trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Roi da quất xuống khiến tôi đau đớn vô cùng, phẫn nộ, một khi nghĩ đến chị Bạch tôi cảm thấy nhục nhã hổ thẹn gần như muốn chết quách đi cho xong! Tôi không dám nghĩ, cái gì cũng không dám nghĩ đến cả, trong tình cảnh này, tôi thà làm một máy móc chỉ mong chuyện này nhanh chóng kết thúc, thật nhanh kết thúc...
Nhưng mụ béo kia lại càng ngày càng hưng phấn, gần như đến mức biến thái, lúc Trần Phương sắp ra, bà ta đột nhiên đây Trần Phương ra, bóp mông tôi, ấn tôi trên mặt đất rồi ngồi xuống.
Các người biết không? Một người mập nặng hơn một trăm ký đè lên người, quả thực là tra tấn, không có chút khoái cảm nào, tôi chỉ cảm thấy xương cốt mình sắp đứt đoạn rồi.
Sau đó chúng tôi tới giường, bà ta giống như còn chưa thỏa mãn, để Trần Phương dùng
miệng giúp bà ta, tôi nhịn đau đứng một bên, vốn tưởng rằng bản thân có thể nghỉ một chút, nhưng bà ta lại giơ cánh tay lên, bảo tôi liếm nách cho bà ta.
Tôi tưởng là không sao cả, yêu cầu này cũng không có gì quá đáng cả, dù sao so với việc bà ta ngồi trên người mình thì còn tốt hơn nhiều, nhưng lúc tôi đưa mũi lại gần, tôi mới biết được tại sao trên người bà ta lại xịt nhiều nước hoa như vậy.
Má nó, người phụ nữ này bị hôi nách, vừa ngửi đã khiến người ta muốn nôn thốc nôn tháo
rồi.
Tôi không thể thật sự không làm được, thật đấy! Tôi thậm chí còn bắt đầu nghĩ, vì chị Bạch, tôi chịu ủy khuất như vậy có đúng không? Điều này quả thực so với cái chết còn khó chịu hon!
Bao nhiêu lần tôi ghé lại gần rồi lại nhanh chóng quay đầu đi, tôi thà đi chết còn hơn là phải liếm nách của bà ta.
Bà ta thấy tôi không có hành động gì, lại bắt đầu mắng mỏ, dùng tiền uy hiếp Trần Phương.
“Vương Minh Trí, hai tuần, hai tuần nữa tôi sẽ giao thứ đó cho cậu!” Trần Phương cắn răng nói, cô ta cũng không chịu nổi nữa.
Cuối cùng cũng không thể chống lại được cảm dỗ đó, vì tự do của chị Bạch, chỉ cần hai tuần nữa, chị Bạch sẽ không cần phải nơm nớp lo sợ, mặt mày cau có như vậy nữa.
Tôi dơ bẩn cũng không sao nhưng tôi hy vọng chị ấy có thể sống trong sạch, tương lai, có thể một ngày nào đó, chị ấy sẽ yêu một người đàn ông khác, không cần phải yêu đương trong nỗi lo lắng đề phòng, bọn họ có thể nắm tay nhau đi dạo phố, có thể dành chính ngôn thuận đi gặp bạn bè, không bao giờ phải lo lắng hay đắn đo về tương lai cả.
Mặc dù người đó không phải là tôi thì tôi vẫn vui vẻ yên tâm, dù sao chị ấy cũng là một người lương thiện, xinh đẹp, là người phụ nữ đã giúp đỡ yêu thương tôi...
Nghĩ đến đây tôi vươn đầu lưỡi, liếm nách của chị Ma. Chỗ đó nhớt dính, không thể nói rõ là vị gì, thậm chí tôi còn không dám thở nữa, không dám nuốt nước miếng, tôi kìm nén chịu đựng, nước chua trong dạ dày cũng không khỏi xộc vào mũi.
Đêm đó, tôi không biết đã trở về thể nào, giống như chết đi một lần, đau đớn vô cùng.
Ngày hôm sau chị Ma rất hài lòng chuyển khoản phần tiền còn lại rồi ký hợp đồng.
Lúc ra khỏi sơn trang Phượng Hoàng, Trần Phương lo lắng đi đến ngân hàng, đưa chìa khóa nhà cho tôi để tôi trở về nghỉ ngơi.
Tôi ngơ ngác nhận lấy chìa khóa, giống như cái xác không hồn, trở về nhà tôi bắt đầu nôn mửa, hận không thể nôn hết ruột gan ra ngoài.