Chương 11: Hành hung ông già
Ông già ở đầu dây bên kia, có vẻ hơi sốt ruột, liên tục ấn cái chuông cửa ở bên ngoài.
Chị Bạch cúp điện thoại, hoảng sợ nói: “Minh Trí, cậu mau trốn đi, không được ra ngoài, chút nữa chị sẽ bảo ông ta đi.”
Tôi trừng mắt nhìn chị, kéo chị ấy lại, vô cùng tức giận hỏi: “Người đàn ông đó là ai? Có quan hệ gì với chị?”
Chị ấy vừa mặc quần áo, vừa nói: “Minh Trí, cậu đừng trẻ con như vậy, nghe lời tôi nói được không?”
“Trả lời tôi, ông già đó là ai?” Tôi nghiến răng và hai mắt đều đã đỏ lên rồi.
“Minh Trí, tôi xin cậu đó, cậu đừng hỏi nữa có được không?”
“Nếu chị không nói, thì tôi sẽ không trốn, ông ta dám vào, tôi sẽ giết ông ta!” Lúc đó, tôi thật sự muốn giết người!
Chị ấy có vẻ bị tôi dọa cho sợ rồi, hai tay run rẩy liên tục, dường như tôi cũng đoán ra rồi, có lẽ là chị ấy đang được bao nuôi, nhưng cũng không chắc chắn, hỏi chị ấy: “Chị được ông ta bao nuôi sao? Chị nợ ông ta cái gì? Tiền sao? Chị rất thích tiền đúng không?”
Chị ấy hoảng sợ lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng: “Minh Trí, không phải đâu, tôi không phải loại người như cậu nghĩ, tôi có nỗi khổ riêng của tôi, cậu nghe lời tôi một lần này thôi được không? Trốn đi, coi như là đang giúp tôi!” Chị ấy còn chưa nói hết, tên khốn ở bên ngoài đã bắt đầu đập cửa, miệng còn liên tục chửi bới, nói đ.m mày lề mề cái gì vậy?
Tôi thấy chị ấy sợ hãi như vậy, lại cảm thấy chị ấy cũng rất đáng thương, có lẽ tôi cũng không nên ép buộc chị ấy như thế này, có lẽ chị ấy thực sự có nỗi khổ bất đắc dĩ nên mới phải làm như vậy. Tôi nói: “Chị tắt đèn trong phòng đi, tôi sẽ không ra ngoài.”
Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, chị ấy nhìn tôi đầy cảm kích, sau đó đi tắt đèn, đóng cửa và đi ra ngoài.
Tôi nằm trên giường, ôm chặt chăn bông đầy bất lực, giống như một thằng đàn ông đang yêu đương vụng trộm bị bắt ngay tại trận vậy, không dám nói, không dám thở, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy ra từng chút một.
Cửa phòng khách mở ra, ông già đó hùng hổ bước vào nói: “Mẹ kiếp, sao lâu vậy rồi mới mở cửa? Có phải mày giấu đàn ông ở trong phòng không?”
“Chú Lư, chú uống say thật rồi, làm sao mà cháu dám giấu đàn ông chứ?” Chị Bạch dỗ dành, không ngừng cười xòa.
“Không giấu đàn ông? Ồ, vậy thì tao phải kiểm tra thật kỹ mới được!” Nói xong, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra, Chị Bạch liên tục nói: “Thật sự không có, cháu đâu phải loại phụ nữ tùy tiện như vậy.”
Người đàn ông đó mắng một tiếng “Mẹ mày”! Rồi nói tốt nhất là không có, nếu để tao tìm ra, mày cứ đợi đấy đi!
Nói xong bọn họ lại mở cửa nhà vệ sinh, sau khi phát hiện không có ai ở đó, tên khốn đó vẫn không bỏ cuộc, mà đi từng bước từng bước về phía tôi.
Tôi đột ngột bật dậy khỏi giường, đứng sau cánh cửa nắm chặt nắm đấm, nếu ông ta dám vào, tôi đảm bảo một đấm đấm chết ông ta!
“Vừa rồi tao thấy trong phòng này sáng đèn, mày bật lên cho tao!” Ông già say khướt nói, rất không vui.
“Chú Lư, tại sao chú lại trở nên đa nghi quá vậy? Đã nói là không có ai, chú cũng không tin, nếu cứ như vậy nữa, Vân Y sẽ tức giận đó!” Khi chị Bạch nói những lời này, tôi cảm nhận rất rõ ràng, chị ấy đang chột dạ.
“Mở lên!” Ông già nghi ngờ nói.
“Muốn mở thì chú tự đi mà mở, cháu không quan tâm! Chưa bao giờ thấy chú ức hiếp người ta như thế này!” Chị Bạch lập tức khóc, âm thanh nhẹ nhàng đáng thương.
Nhìn thấy chị Bạch khóc, ông già đó lập tức cười nói: “Ha ha, Vân Y à, đừng khóc, chú đang giỡn với cháu thôi, gan cũng nhỏ thật đấy, nhưng mà cháu rất hợp khẩu vị của chú đấy!”
Chị Bạch không đáp lại ông ta, hình như đang đi về phía phòng khách, ông già cũng nhanh chóng đi theo, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Lúc đó, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, khi thả lỏng nắm đấm ra, tay đều tê hết rồi, lưng thì toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tôi cũng không dám buông lỏng cảnh giác, tên khốn đó đến đây muộn như vậy, chắc chắn là có ý đồ quấy rối chị Bạch rồi.
Nếu là lúc trước, thì có thể tôi sẽ chọn nhường nhịn, làm một con rùa rụt đầu.
Nhưng bây giờ thì khác, chị Bạch yêu tôi, làm sao tôi có thể nhẫn tâm để chị ấy bị người đàn ông khác ức hiếp trước mặt mình chứ?
Mẹ nó tôi cũng là đàn ông, là người đàn ông của chị Bạch! Ai dám động vào chị ấy, tôi xé xác con mẹ hắn ra!
Nén cảm xúc đang cuồn cuộn vào trong lòng, tôi nhẹ nhàng mở cửa, âm thanh trong phòng khách lập tức truyền tới.
“Chú Lư, chú đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn uống nhiều rượu như vậy, không trân trọng cơ thể của bản thân chút nào cả.” Chị Bạch quan tâm ông ta nói một câu, bản thân cũng không có ý gì xấu. Nhưng tên khốn đó lập tức quát lên: “Đ.m mày dám nói tao già rồi sao? Cho dù ông đây có lớn tuổi thì cũng có thể giết mày được như thường!”
“Chú! Chú say thật rồi, những lời nói trong lúc say, Vân Y không thích nghe đâu.” Chị Bạch giả bộ tức giận nói.
“Không thích nghe sao? Ha!” Người đàn ông đó cười lạnh một tiếng: “Đồ con hoang nhà mày, ông đây mà muốn giết mày, tối nay chắc chắn sẽ làm! Đừng có giả vờ trong trắng với tao, nếu không muốn ông ta xảy ra chuyện gì, thì ngoan ngoãn hầu hạ tao đi!”
Hình như chị Bạch thực sự tức giận rồi, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc nói: “Chú Lư chú đừng như thế nữa, chú chăm sóc cháu từ bé đến lớn mà, chú ở trong tim của Vân Y, giống như người bố vậy, lúc đó chú đối xử tốt với cháu như vậy, Vân Y thực sự đã xem chú như một người bố rồi.”
Nhưng ông già lại không nhẫn nhịn được nữa mà nói: “Con mẹ mày bớt nói nhảm đi, Bạch Vân Y, tao không ép buộc mày, mày cứ nói là cho hay không cho tao làm đi, nếu như không cho, ông đây sẽ rời đi, nhưng bố của mày bên đó, tao cũng không dám bảo đảm đâu!”
“Chú Lư, đừng mà! Chú từng có quan hệ tốt với bố cháu như vậy, chú cũng không thể nhẫn tâm như vậy chứ!” Chị Bạch lập tức khóc, dường như chị ấy thật sự có nỗi niềm khó nói.
“Vậy còn chần chừ gì nữa? Qua đây, qua đây cho chú sờ một chút.” Tên khốn đó cười ghê tởm, đỡ lấy rồi nói: “Vân Y, cháu biết không? Cháu thật sự rất đẹp đó, ngực to như vậy, thật muốn chơi! Nhìn thôi là đã muốn làm rồi!”
“Chú Lư, đừng mà, chú đừng làm như thế!” Chị Bạch hét lên, hình như ông già đó đã động tay động chân với chị ấy rồi.
“Đ.m đừng hét nữa, đồ con hoang nhà mày, xinh đẹp như thế này, trời sinh là để làm gái rồi! Mau, mau làm cho chú đi, chú đang sướng lên rồi này, ông bố đáng chết của mày sẽ an toàn thôi!” Ông ta thở hổn hển, âm thanh đó thật khiến người ta buồn nôn.
Chị Bạch không ngừng giãy dụa, có cả tiếng khóc đầy bất lực, tôi dựa vào cánh cửa, răng nghiến đến nỗi sắp nứt ra rồi, tôi có nên ra ngoài không? Chị Bạch không cho tôi ra ngoài. Với lại tôi nghe ra rồi, trong tay tên khốn đó, hình như có được điểm yếu của bố chị Bạch.
Đ.m tên khốn già này thật khốn nạn, vậy mà dám lấy bố của chị Bạch ra để uy hiếp chị ấy, chết tiệt, ông ta đáng chết thật! Trên đời này, sao lại có loại đàn ông kinh tởm như vậy chứ?
Trong phòng khách, tiếng khóc của chị Bạch, như từng nhát dao đâm vào tim tôi, tôi hận không thể lao ra ngoài, chém chết tên khốn đó! Thật đó, tôi rất muốn giết ông ta, nếu như bị cảnh sát xử bắn, tôi cũng mãn nguyện, vì chị ấy, tôi có thể chết!
Nhưng trên đời này, còn nhiều chuyện khó hơn cả cái chết, giống như bây giờ, nếu tôi thật sự ra tay với ông ta, có lẽ sẽ làm hại đến bố của chị Bạch. Nhưng tôi chỉ có thể cứ khoanh tay đứng nhìn, nhìn chị Bạch bị ông ta cưỡng hiếp sao? Tôi là một người đàn ông chết tiệt!
“Bốp!” Tiếng bạt tai vang lên lanh lảnh.
“Cái đồ con hoang nhà mày, còn giãy nữa, ông đây giết chết mày!”
“Đừng mà… Chú Lư, cháu cầu xin chú, chú tha cho cháu đi…” Chị Bạch điên cuồng khóc.
Ngay lúc đó, tôi thật sự không nhịn được nữa rồi, con mẹ nó, ông ta vậy mà dám đánh chị Bạch? Đ.m tôi phải lột da ông ta ra!
Tôi lao vào phòng khách, chạy đến trước ghế sô pha, túm tóc tên khốn đó, dùng lực thật mạnh giật về phía sau, sau đó điên cuồng tay đấm chân đá ông ta.
Tôi không quan tâm cái gì nữa, chỉ muốn giết chết ông ta, những người bắt nạt chị Bạch, đều phải chết!
Ông ta giống như một con lợn béo, bị tôi đánh tới mức lăn qua lăn lại, tôi lấy mấy cái bình hoa trên bàn trà, tức giận đập vào đầu ông ta, ông ta ôm đầu, cầu xin tôi tha thứ: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Tôi là tên khốn, tôi là đồ khốn nạn, tôi không đụng vào Vân Y nữa, không bao giờ đụng vào cô ấy nữa…”
“Muộn rồi!” Tôi hét lên, cầm lấy mảnh gốm trên mặt đất, kề vào cổ của ông ta.
Lúc đó, tôi thực sự không còn cái gì để mất cả, mẹ của tôi, bị bệnh ung thư, cũng chẳng sống được bao lâu, nên tôi cũng không còn gì để bận tâm nữa. Nếu như nói còn có người đáng để bận tâm, thì đó chính là chị Bạch, tôi hy vọng sau khi tôi giết người, chị ấy có thể tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc...
Nước mắt lưng tròng, tôi định cứa cổ ông ta, nhưng chị Bạch lập tức ôm lấy tôi: “Minh Trí, đừng mà, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
“Chị thả tôi ra, tôi nhất định phải giết ông ta!” Tôi hét lên, cố gắng thoát khỏi chị ấy, nhưng chị ấy liều chết ôm lấy cánh tay tôi, không ngừng cầu xin tôi: “Minh Trí, đừng làm như thế, nếu cậu có chuyện gì, chị cũng không muốn sống nữa!”
Đúng lúc này, tên khốn kia đột nhiên từ dưới đất bò dậy, cong mông bỏ chạy, tôi muốn đuổi theo, nhưng chị Bạch lại giữ chân tôi lại: “Minh Trí, đừng làm chuyện ngu ngốc! Tuyệt đối đừng mà!”
Tôi nhắm mắt lại, khắp người run rẩy liên tục, tên khốn đó chạy ra ngoài, hét vào mặt tôi: “Con mẹ mày, có giỏi thì đừng có chạy, hôm nay tao không giết được mày, ông đây không phải họ Lục!”