• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta nhắc tới chị Bạch làm lòng tôi như bị kim đâm, sự áy náy này có thể hành hạ chết người. Tôi đã nói: “Chị, đừng nói những thứ này, tôi thỏa mãn chị có được không?” 

Cô ta cười lạnh rồi nắm lấy tay của tôi đặt trước ngực cô ta, nói với tôi một cách ác liệt: “Vương Minh Trí, chị có thể lấy thứ đó cho cậu, nhưng điều kiện là cậu phải làm người tình của chị, làm người tình cả đời!” 

Làm tình nhân của chị ta, mẹ nó đúng là một yêu cầu quá đáng! 

Nhưng nếu không làm như thế, chị Bạch sẽ phải hy sinh hạnh phúc của mình, bị ép lấy tên già Lư Mạnh. 

Tôi nghĩ là tôi yêu chị Bạch, vì chị ấy, tôi có thể bất chấp tất cả. Tôi hy vọng chị ấy hạnh phúc, cho dù người nắm tay chị ấy đến cuối đời không phải tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện. 

Tôi đáp: “Chị Trần, tôi đồng ý, tôi hy vọng chị cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình.” 

Cô ta nhướng lông mày lên cao, không ngờ rằng tôi vừa mở miệng đã đồng ý, lại cười nói: “Bé hư, được của hời còn khoe mẽ, chị xinh đẹp thế này cơ mà, cậu đã ăn không rồi lại còn ăn không kiềm chế” 

Nói xong, người kia lập tức nhào vào người tôi. Tôi không thể không thừa nhận, kỹ thuật của cô ta thực sự rất tuyệt, đêm đó chúng tôi làm năm lần nhưng dường như cô ta còn chưa thỏa mãn, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào đói khát như cô ta cả. 

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ hắt lên giường, tay tôi túm chặt ga giường, áy náy đến mức sắp bật khóc, nhưng cô ta lại ép tôi phải cười. 

Sau đó tôi cũng thả lỏng, dù sao ông đây cũng đâu phải con gái nhà lành gì đâu, cô ta muốn làm thì tôi làm cô ta chết thì thôi. 

Tôi xoay người đè cô ta xuống, ép tất cả tức tối và áy náy trong lòng ra, giải tỏa trên người cô ta. Người này đúng là một kẻ biến thái, miệng cứ không người gọi tôi là anh trai tốt, ba ba tốt. 

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, cô ta bị tôi làm đến mức không đi đứng nổi, vừa run vừa bước vào nhà vệ sinh. Sau khi ra khỏi cửa, người kia dùng đôi má đỏ rực ấy nói với tôi: “Oan gia của chị, chị suýt bị cậu giết đó, sao cậu lại mạnh vậy cơ chứ?” 

Tôi túm chặt tay vịn cầu thang, hung ác dọa: “Nhanh chóng lấy được thứ kia, tôi không hy vọng chị Bạch gặp chuyện không may.” 

Cô ta lập tức nũng nịu: “Cậu đúng là bé hư, vừa làm chuyện đó với chị xong, giờ lại nhắc tới người phụ nữ khác, cậu thật là!”. 

Tôi không để ý đến cô ta, bước thẳng xuống tầng dưới, cô ta vừa đuổi theo tôi vừa nói: “Khi nào rảnh chị sẽ liên hệ cậu, cậu nhớ mở điện thoại. Bên phía bên Lư Mạnh chị sẽ giúp cậu, sẽ không để ông ta gây phiền hà gì cho cậu đâu.” 

“Tùy chị” Tôi vẫy vẫy tay, chạy khỏi khu chung cư. 

Trở lại trường học, tôi thở dài nhẹ nhõm, cứ như thể chuyện tối hôm qua mẹ nó chỉ là một ác mộng bình thường mà thôi. 

Nhưng, chuyện này không phải mơ, tôi đã phản bội chị Bạch, cơn áy náy trong lòng ép tôi đến sắp không thở nổi. Tôi đi ra cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, hung hăng kéo hai hơi dài, khói thuốc tỏa ra bay theo gió, tôi ngửa đầu, cưỡng chế không để mình rơi lệ. 

Vài ngày sau, Trần Phương vẫn liên hệ với tôi, tôi tưởng tôi bị cô ta đùa giỡn, cô ta căn bản không hề có ý định giúp tôi. Tôi vừa gọi thì cô ta đã nhận, nhận xong thì cúp luôn, tôi hẹn cô ta thì cô ta lấy cớ từ chối. 

Lòng kiên nhẫn của tôi sắp bị cô ta ép khô, người phụ nữ đáng chết này, cô ta dám đùa giỡn tôi? Dù tôi không bị thiệt, thế nhưng ngọn lửa trong lòng thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa ấy còn cất giấu sự lo sợ vì cô ta là người duy nhất có thể giúp chị Bạch, nếu cô ta đổi ý thì tôi cũng không còn cách nào khác. 

Buổi tối hôm đó tôi chuẩn bị đi tìm cô ta, dù có phải cầu xin cô ta, quỳ xuống dưới chân cô ta tôi cũng nguyện ý. 

Nhưng tôi vừa ra khỏi ký túc xá thì nhận được tin nhắn trả lời của Trần Phương: Đừng liên hệ trong vài ngày tới, dạo này tên già Lư Mạnh quấn chặt lấy chị suốt ngày: 

Tôi vội nhắn tin hỏi: “Lấy được thứ kia chưa? 

Cô ta nhắn lại: Liên hệ tối sau, tạm thời cứ thế nhé! 

Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cô ta không đổi ý, tôi an tâm rồi. 

Những ngày tiếp theo, tôi vẫn đến trường lên lớp, sang trường bên cạnh học lái xe như bình thường. 

Trong trường dạy lái, tôi thường xuyên đụng mặt bạn gái cũ là Ôn Mẫn Chi, cô ta vẫn lẳng lơi như vậy, ăn mặc hở hang trên người toàn mùi nước hoa rẻ tiền. 

Nhưng tính cách đã bớt kiêu căng phần nào, dù sao ngày đó bạn trai của cô ta công khai mắng nhiếc cô ta trước mặt nhiều người như vậy cũng khiến fan của cô ta vỡ mộng, khiến hiện giờ cô ta muốn giả vờ cũng không giả vờ được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK