• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhếch môi, không dám trả lời. Cô ta đứng lên, cười quyến rũ với tôi, lại đi sờ mó bả vai tôi, nói: “Chúng ta cũng đã nói đến nước này rồi, cậu cảm thấy chị sẽ nói chuyện của cậu cho Lư Mạnh sao?” 

Cô ta nói vậy, chắc chắn là lấy lòng tôi, hơn nữa tôi có thể thấy từ trong mắt của cô ta không có ý xấu, tôi nói với cô ta: “Tôi gọi Vương Minh Trí, sinh viên năm ba Đại học Công nghệ, còn chưa đi làm.” 

“Thảo nào, nhìn cậu vừa trắng vừa mềm, rất có sức sống. Chị cũng nói cho cậu biết, chị tên là Trần Phương, là thành phần tri thức của thành phố.” Nói xong, tay của cô ta xuôi theo bả vai của tôi rồi đi xuống, cuối cùng dừng ở ngực tôi, ngón trỏ quay vòng ở nơi nào đó. 

Tôi bị cô ta làm cho có chút ngửa, phía dưới có phản ứng, cô ta thật đúng là yêu tinh! 

Cô ta nhón chân lên, đặt môi lên tại tôi rồi khẽ thổi một hơi, nói: “Nếu như tôi giúp cậu, cậu định báo đáp chị thế nào?” 

Mặt của tôi lập tức đỏ lên, giống như tội ác đang vẫy gọi, tôi nói: “Chị muốn tôi đền đáp như thế nào?” 

“Sao vậy? Cậu không biết nên làm gì?” Cô ta đẩy tôi ra, hỏi ngược lại, còn nói: “Cậu đi đi, lúc nào hiểu rõ biết làm thế nào thì quay lại đây tìm tôi.” 

Ý của cô ta rất rõ ràng, tôi cũng không phải người ngu, nhưng nếu làm vậy thì tôi sẽ phản bội chị Bạch, thế thì tôi có khác gì bạn gái cũ của mình đâu chứ? Lên giường cùng người khác sau lưng người yêu mình, nghĩ lại đã thấy thật tởm! 

Cô ta thấy tôi do dự thì lập tức giận dữ nói: “Cậu cút đi, tôi không lấy vật kia được, cậu cũng đừng trông cậy tôi!” 

Cô ta nói vậy làm tôi hoảng hốt, đây là cơ hội duy nhất để tôi giúp chị Bạch, sao tôi có thể buông tha? 

Tôi hít sâu một hơi, buông nắm tay đang siết chặt ra, nói: “Chị, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm” 

“Ôi! Thật mẹ nó không có thành ý! Tôi cũng đâu có ép buộc cậu, đừng làm như chết cha thế chứ!” Cô ta mắng một câu rồi châm một điếu thuốc, xoay người ngồi lên ghế sô pha, quay đầu ra chỗ khác không nhìn tôi. 

Tôi biết, tôi không thể do dự nữa, nếu như có thể đổi lấy hạnh phúc cả đời cho chị Bạch thì tôi làm vậy cũng không xấu. Tôi xông qua một cách hiên ngang, ngồi cạnh cô ta rồi khẽ hôn lên lỗ tai của cô ta. 

Tàn thuốc rơi xuống, cô ta hơi nheo mắt, miệng phát ra một tiếng hư nhẹ, tôi nói: “Chị, có phải thế này không? 

Cô ta thở dốc, tay nắm lấy chỗ của tôi, nói: “Thành thạo đấy, cậu cũng có “làm” với cô Bạch kia phải không? Cô ta là người đẹp, có phải là cũng rất lẳng lơ khi ở trên giường không?” 

Cô ta nói chị Bạch như vậy làm tôi thầm tức giận, nhưng hiện tại tôi có chuyện cần nhờ cô ta nên không thể xé rách mặt, tôi vội vàng đổi chủ đề: “Chị, chúng ta lên giường thôi!” 

“Vậy cậu ôm chị đi!” Cô ta làm nũng với tôi. 

“Vâng.” Tôi gật đầu, ôm cô ta vào lòng, cô ta chợt hôn tôi, đầu lười điên cuồng đưa vào miệng tôi. 

Cô ta là người có kỹ thuật, hôn làm tôi rất thoải mái, dáng người không tệ, mông rất căng mềm khiến người ta nhìn qua đã muốn “làm. 

Tôi ôm cô ta vào phòng ngủ, cô ta không chờ nổi nên bắt đầu cởi quần áo. Phòng được bày biện rất mập mờ, giường lớn tròn trịa, rèm cửa sổ màu hồng, tủ đầu giường màu trắng sữa, còn có hai bó hoa hồng. 

Dường như cô ta rất khát vọng, tay đặt lên người tôi xoa tới xoa lui. Tôi biết Ly Mạnh không thể nào thỏa mãn cô ta, tên khốn kia giống như một gã bị bệnh liệt dương. Hơn nữa gã tư Mạnh này rất thích kiểm soát người khác, chắc chắn ông ta không cho Trần Phương gần gũi với đàn ông, giống như ông ta không cho chị Bạch qua lại với đàn ông vậy. 

Cởi đồ xong, Trần Phương đứng trên giường dạo một vòng rồi nói: “Minh Trí phải không? Chị có đẹp không? Dáng người có đẹp không?” 

Tuy cô ta không được đẹp nhưng dáng người thì không thể chê được. Hơn nữa cô ta còn rất biết dụ dỗ đàn ông, có mùi vị trưởng thành của phụ nữ đã có chồng. Nhưng tôi không thích cô ta, thực sự không thích, nhất là bây giờ cô ta làm tôi có cảm giác tội ác sâu đậm. 

Cô ta thấy tôi không trả lời thì lập tức giận dữ, chợt nhào đến tôi, bóp cổ tôi, nói: “Thằng khốn, chị có đẹp hay không? Nói đi, tôi muốn chính miệng cậu nói!” 

Tôi cảm thấy cô ta hơi biến thái, tâm trạng rất kịch liệt, tôi chợt cản tay cô ta lại, hốt hoảng nói: “Chị Trần, đừng như vậy, quá đáng sợ!” 

“Cậu nói gì? Cậu nói chị đáng sợ à?” Cô ta cắn răng, vô cùng căm tức nhìn tôi, nói: “Đừng cho là tôi không biết quan hệ không trong sáng của cậu với cô Bạch kia. Minh Trí à Minh Trí, cậu được lắm, cậu đúng là yêu tinh! Vì cô ta, cậu không ngại mà đi đánh Lư Mạnh, không ngại đến đây bán đứng bản thân, cậu rất yêu cô ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK