• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy cảnh này, tôi bất giác lại có chút thương xót cho cô ta. Làm bạn tình của người khác cũng không dễ dàng gì, những vết thương này hẳn là do tên khốn Lư Mạnh đó làm ra, tôi há miệng nói: "Vết thương trên chân chị." 

"Cậu không cần lo cái này!" Cô ta lập tức cắt ngang lời tôi, tiếp đó dạng hai chân ra, chỉ vào bên dưới nói: "Cậu qua đây, dùng miệng làm đi." 

Tôi nhíu mày, không ngờ cô ta lại có thể quá đáng như thế. Nhưng mà, tôi cũng không thể không qua. 

Cô ta dùng tay đè đầu tôi lại, tôi nhoài người ở bên dưới của người kia. Mũi ngửi được một mùi chua nồng, chỗ đó còn như thể hơi bị viêm, tôi vừa bề mặt tới tới thứ đồ vàng vàng đó đã cảm thấy vô cùng buồn nôn. 

Cô ta thấy tôi không cử động, tay lại dùng lực hung hăng ép miệng tôi dán vào, thứ đồ vừa chua vừa khổ đó lại bỗng đụng phải đầu lưỡi của tôi. Lúc đó, dạ dày của tôi cuộn trào một trận vội vàng đẩy cô ta ra, chạy tới thùng rác mà nôn. 

"Cậu nôn cái gì? Chị đây xinh đẹp như thế, biết bao người đàn ông tranh nhau giành giật chị, rốt cuộc là cậu nên cái gì?" Hành động đó của tôi dường như đã xúc phạm tới lòng tự trọng của cô ta, người kia đột nhiên cầm tàn thuốc trực tiếp vẩy lên cổ của tôi. Một cảm giác đau buốt truyền tới, tôi há mồm la lên. 

Cô ta cũng thật là biến thái, tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào ghê tởm tới vậy. Tôi nghĩ nếu không phải vì chị Bạch, có thể tôi đã giết chết cô ta rồi. Con đàn bà này, cô ta đã đạp đổ hết tất cả tôn nghiêm của tôi rồi. 

Thế nhưng, người kia lại tìm thấy sự thích thú từ chuyện đó, cảm giác ngược đãi người khác như này lại khiến cô ta cảm thấy vui vẻ. 

Cũng như cô ta khi nãy, tôi không khỏi có hơi sợ. Không phải tôi sợ Trần Phương sẽ làm gì mình, người tôi lo là chị Bạch, lỡ như chị Bạch bị gả cho Lư Mạnh, chị ấy có thể bị ngược đãi hay không, cuối cùng rồi tâm lý liệu cũng sẽ trở nên biến thái giống như Trần Phương này? 

Vừa nghĩ tới chuyện đó, tôi hầu như không do dự nữa. Vớ lấy ly nước trên bàn vội vàng súc miệng, rồi lại nằm ngửa ra đó, mặc cho cô ta làm chuyện khiến cô ta thoải mái. 

Đêm đó, bầu trời ngoài cửa sổ trút mưa. Tôi không biết đó là mưa, là nước mắt của tôi hay là nước mắt của chị Bạch. Tôi nhớ tới khoảnh khắc trước lúc rời đi nhìn thấy ánh mắt đau lòng của chị ấy, trong lòng nghĩ nhất định chị ấy sẽ khóc, cũng rất mong mỏi tôi trở lại. Cho dù có muộn hơn nữa, chị ấy cũng hy vọng tôi có thể trở lại. 

Nhưng, tôi không có về, cứ thế mà bị người phụ nữ biến thái này hành hạ rồng rã suốt một đêm. 

Sáng hôm sau, tôi còn không lên lớp, vừa rời khỏi chỗ của Trần Phương đã lập tức đi qua chỗ của chị Bạch. 

Thế nhưng chị ấy đã đi rồi, không biết là đi làm hay đi chỗ khác nữa. Nói chung, tôi có gọi điện thoại nhưng chị ấy cứ luôn khóa máy, không liên lạc được. 

Tổi thất thần trở lại trường học, đầu óc trống rỗng, không biết mình nên làm gì, nên đi nơi 

nào. 

Tôi vốn tưởng rằng cuộc sống của mình đã rơi xuống đáy vực rồi, nhưng mà vẫn còn đả kích lớn hơn đang đợi tôi ở phía trước. 

Trở lại phòng ký túc xá, tất cả anh em trong phòng đều chụm đầu vào trước máy tính của A Xuyên. 

Bọn họ nhìn thấy tôi vào lập tức nhíu mày, sắc mặt của A Xuyên u ám nói: "Minh Trí, xảy ra chuyện lớn rồi. Cậu thân là đàn ông, nhất định phải gánh được." 

Tôi bất lực ngẩng đầu, cười chua xót. Tôi làm chị Bạch tổn thương, bản thân mình, mẹ nó còn đả kích nào mà tôi gánh không nổi nữa sao? 

Bọn họ nhìn thấy tôi vào lập tức nhíu mày, sắc mặt của A Xuyên u ám nói: "Minh Trí, xảy ra 

chuyện lớn rồi. Cậu thân là đàn ông, nhất định phải gánh được." 

Tôi bất lực ngẩng đầu, cười chua xót. Tôi làm chị Bạch tổn thương, bản thân mình, mẹ nó còn đả kích nào mà tôi gánh không nổi nữa sao? 

A Xuyên đi qua, cầm chặt tay tôi, chỉ vào màn hình máy tính rồi nói: "Sáng nay trên website của trường vừa thông báo, mấy môn cậu thi lại đều không vượt qua được điểm trung bình, đã bị đuổi rồi." 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một chữ "đuổi" này giống như quả bóng được bơm căng, từng chút lại từng chút một mà chèn ép lên tim của tôi. Khoảnh khắc đó, tôi không còn biết nói gì nữa, cũng không biết tại sao lại như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK