Chương 2: Cậu không cần xấu hổ
Ngày đó, bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời, tiếng pháo bông vui mừng ở nơi xa, liên tục không ngừng.
Tôi nằm sấp trên đất, trên đầu chảy máu không ngừng, người càng lúc càng lạnh, mạng sống dường như từng chút một bị kéo ra khỏi cơ thể.
Giây phút đó, vẻ mặt tôi ngẩn ngơ, trong lòng lại cực kỳ căm thù thế giới này, Vương Minh Trí tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm bất kỳ chuyện xấu nào, vì cái gì mà ông trời lại đối xử với tôi như thế?
Trong lòng tôi dồn nén uất ức, không thể thở ra, cũng không thể hít vào, thật giống như người sắp chết, giống như hơi thở cuối cùng bị mắc kẹt trong cổ họng. Tôi biết, một khi hơi thở này có thể khạc ra ngoài, người sẽ chết đi...
Có thể trong khoảnh khắc khi con người đối diện với cái chết, đều sẽ hồi quang phản chiếu nhỉ!
Nghe thấy tiếng thét thê thảm chói tai và tiếng ẩu đả dồn dập truyền đến từ trong hành lang, cộng thêm những uất ức, những oán khí chồng chất trong lòng không có cách nào giải tỏa, cuối cùng tôi lại chống mặt đất để bò dậy, giống như nổi điên xông vào trong.
Khi tôi vừa vào trong đã nhìn thấy có một gã đàn ông đang xé rách quần áo của người tên Trúc Lam, ngay lúc đó, tôi gần như dùng hết sức lực toàn thân, hung hăng đâm vào gã đàn ông đó, miệng hô to: "Chạy đi! Gọi điện báo cảnh sát!"
Trúc Lam vừa khóc vừa bò dậy, chạy thục mạng ra bên ngoài.
Mấy gã đàn ông ở trong hành lang trong nháy mắt đã lao về phía tôi.
Hai tay tôi vừa nắm chặt hai bên vách hành lang, vừa liều chết chặn đường đi của bọn họ, mặc dù khi ấy sợ đến hai chân phát run, nhưng tôi cứ không ngừng tự nói với chính mình, hôm nay có chết cũng không thể để cho lũ khốn này đạt được mục đích!
"Alo! 110 phải không? Ở công trường tòa nhà Quốc Vinh có một đám tội phạm, các người mau đến đây đi, bọn họ muốn giết người!"
Trúc Lam vừa chạy vừa gọi điện thoại.
Mà lũ khốn nạn kia, gần như điên lên đánh về phía tôi, cuối cùng đầu của tôi, bị người khác đập một gậy xuống, tôi bước đi loạng choạng, trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm, cả người đập mạnh xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lúc đó, tôi còn tưởng mình thật sự sẽ chết, mới có 20 tuổi, còn trẻ như thế.
Mà sau này, tôi không những không chết, mà còn nhận ra cô gái đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi - chị Bạch.
Đêm giao thừa, lúc tôi từ từ mở mắt, thành phố Bạch ở bên ngoài cửa sổ, rực lên pháo hoa tươi đẹp, tivi ở phía hành lang bệnh viện, giọng nói chúc tết người người chủ trì tiết mục xuân vãn thỉnh thoảng truyền tới.
"Cậu tỉnh rồi?" Một đôi tay bé nhỏ mềm mại trắng nõn siết chặt lấy tôi, cô gái được gọi là "chị Bạch" mắt ngấn lệ nói: "Cậu không sao rồi, thật là tốt quá!"
"Sang năm mới rồi sao?" Tôi nhấp môi khàn giọng hỏi chị ấy.
"Đón năm mới rồi! Tiết mục xuân vãn cũng đã chiếu rồi." Chị ấy nắm chặt tay tôi, vô cùng có lỗi nói.
Tôi khẽ gật đầu, cơ thể vô cùng yếu đuối, pháo hoa nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, chiếu sáng những đốm màu sắc cho phòng bệnh quạng quẽ. Tôi lại hỏi chị ấy: “... Chị... chị có điện thoại không?”
Chị ấy lập tức nói có, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra đưa tôi. Tôi run rẩy bấm số điện thoại, giọng thím ba từ đầu dây bên kia truyền tới.
Tôi hỏi thím ba, mẹ tôi có ở nhà không? Tôi là Minh Trí, thím kích động bảo có ở nhà, sau đó chạy đến nhà của tôi nói: “Chị dâu, là Minh Trí, Minh Trí gọi điện về!”
Mẹ tôi lấy điện thoại, lập tức khóc lên: “Con trai! Con đang ở đâu vậy? Sang năm mới rồi mà sao con không chịu về nhà? Sao con lại không hiểu chuyện vậy chứ!”
Trong lúc nhất thời tôi xém chút nữa khóc theo, nhưng tôi không muốn mẹ lo lắng, bèn nói là tôi đã tìm được công việc bên ngoài, kiếm thêm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Mẹ lập tức sợ hãi nói: “Vậy con không học nữa sao? Vất vả lắm mới thi đậu đại học, con không thể hồ đồ như thế!”
Tôi vội nói con vẫn học, năm nay cũng đã lấy được học bổng, đi làm chỉ để kiếm thêm, chứ không có bỏ lỡ việc học.
Nói xong những lời này, lòng tôi đau như cắt, bởi vì tôi không tính đến việc học tiếp, kể cả kì thi cuối kỳ cũng không tham gia.
"Có học hành là được, có học hành là được..." Mẹ cứ lặp đi lặp lại câu nói này, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bèn nói phí điện thoại rất mắc, chỉ đành như vậy thôi.
Tắt điện thoại đi, cuối cùng tôi cũng không thể kiềm được mà rơi nước mắt, che mặt đi mà khóc lên.
"Này! Cậu đừng khóc, có khó khăn gì, cứ nói với tôi, tôi giúp cậu!" Chị ấy lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi, trên khăn giấy mang theo mùi hoa lài, cả đời tôi đều không thể quên.
Tôi ngay lập tức nén khóc, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chị đã cứu tôi.”
Chị ấy cười, vội vã lắc đầu: "Phải là tôi cám ơn cậu mới đúng, nếu không có cậu, chắc là tôi và chị em tôi..." Chị ấy cảm thán một hơi, cũng không nói tiếp nữa.
Sau đó chúng tôi cũng không nói chuyện, không nói tiếp những chuyện thương tâm đã qua, chỉ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, từng quả pháo hoa phóng lên nở rộ.
Một lúc sau, chị ấy đột nhiên nói: “Ủa! Cậu là sinh viên à? Sinh viên đại học?”
Tôi nhấp môi gật đầu, lại vội vã lắc đầu nói: “Trước kia thì phải, còn giờ thì không.”
"Tại sao?" Chị ấy tò mò nhìn tôi.
"Không vì sao cả, không muốn học."
"Cậu còn trẻ như vậy, không học hành thì có thể làm gì? Thật không hiểu chuyện mà!" Chị ấy bĩu môi, có ý muốn dạy dỗ tôi.
Tôi không phản bác chị ấy, phụ nữ giống như chị ấy, vừa nhìn là biết sinh ra trong gia đình giàu có, căn bản không hiểu được sự khó khăn của người nghèo như tôi. Ai lại không muốn đi học? Ai lại không muốn đứng trong vườn trường tươi đẹp? Nhưng cuộc sống đã nhanh chóng tước đi quyền lựa chọn của tôi...
Sau đó tôi hỏi chị ấy, đám tội phạm kia có bị cảnh sát bắt không? Chị ấy nói chạy rồi, cảnh sát đang truy tìm. Tôi ngay lập tức vội vã nói: “Tên cầm đầu đó, là chủ thầu của tòa nhà Quốc Vinh, chỗ công ty phát triển có tư liệu.”
Chị ấy lập tức gật đầu, gọi điện thoại cho đồn công an bên kia.
Hôm đó mùng một tết, tôi xuất viện, mặc dù chị Bạch cố gắng thuyết phục tôi, bảo tôi ở lại thêm hai ngày, nhưng tôi cảm thấy mùng một tết ở trong bệnh viện rất xui xẻo, với lại ngoại trừ một vài mũi khâu trên đầu, trên người tôi chủ yếu chỉ là mấy vết thương ngoài da.
Sau khi đi xuống lầu, chị ấy đỡ lấy tôi, kiên trì nén giận nói: "Cậu đó, con nít mà bướng quá, nói cái gì cũng không nghe, giận thật đấy!" Giọng nói của chị ấy mang khẩu âm của miền nam, nghe thấy rất hay, có chút hài hước.
Thấy tôi cười chị ấy đánh tôi, nói thành tiếng: “Cậu cười cái gì? Buồn cười chỗ nào hả?”
Tôi không ngừng lại, bắt chước giọng nói của chị ấy: “Đang nghĩ chị thật là dài dòng mà!”
"Cậu..." Chị ấy dùng sức cấu tôi một cái: "Cậu thật là phiền phức!"
Ra khỏi bệnh viện, tôi ngồi trên xe của chị ấy, chiếc Maserati màu đỏ, giá mấy trăm vạn.
Ở trong xe, tôi cực kỳ khẩn trương, không biết nên để tay ở chỗ nào, đây là lần đầu tiên tôi ngồi trong chiếc xe sang trọng như thế.
Chị ấy vặn nhỏ loa phát nhạc, hỏi tôi đi đâu? Tôi nói đưa tôi đến công trường Tòa nhà Quốc Vinh là được, chỗ đó có nhà kho, tôi sống ở trong đó.
"Chỗ nào hả?" Chị ấy đạp chân phanh, có chút sợ hãi nói: “Cậu không thể đi, đám tội phạm kia vẫn chưa bị bắt, lỡ bọn chúng lại quay lại, đánh cậu thì làm sao?"
Chị ấy nói đúng, chủ thầu chắc là hận tôi đến chết!
Nhưng mà tôi có thể đi đâu được? Cuối cùng tôi vừa nghĩ vừa nói: "Vậy chị đưa tôi đến Đại học Công nghệ đi." Mặc dù đang là kỳ nghỉ, nhưng ký túc xá không đóng cửa, tôi lại có chìa khóa, có thể tạm thời đến trường qua đêm.
Chị ấy vừa nghe mấy chữ "Đại học Công Nghệ", lập tức giật mình liếc nhìn tôi một cái: "Ồ! Là sinh viên Đại học Công nghệ, không đơn giản nha, vậy mà lại nghỉ học, đáng tiếc..."
Lời của chị ấy đâm vào nỗi đau của tôi, tôi nhếch miệng, nhìn thành phố Bạch phồn hoa bên ngoài cửa sổ, nước mắt trong phút chốc rơi xuống.
Lúc đó tôi đã cố gắng như thế, cố gắng như thế, cuối cùng cũng thoát ra khỏi vùng núi nghèo, thi đậu đại học Công Nghệ, nhưng cuối cùng lại thành ra thế này.
Tôi nghĩ vận mệnh vốn lạnh lùng, nó sẽ không vì tôi đáng thương, mà thông cảm cho tôi...
Khi xe chạy đến đại học Công nghệ, trời đã chập tối, lúc đó tuyết vẫn còn rơi, gió lạnh thổi qua, tôi đứng ở trước tòa túc xá, bọc trong chiếc áo khoác vàng, không ngừng xoa tay.
"Đã chờ 1 tiếng rồi, có người mở cổng hay không? Lên xe một lát cho ấm đi." Chị ấy hạ cửa kính xe, ngoắc tôi lại.
Tôi chỉ biết chị ấy là "chị Bạch", nói với chị Bạch, hay là chị quay về trước đi, tự tôi chờ ở đây được rồi.
Chị ấy lập tức nói: “Vậy cậu muốn chờ tới khi nào?”
Tôi nói đến tối vậy, buổi tối nhất định có người mở cổng.
"Lỡ như không có ai đến thì sao? Không ai đến thì cậu phải làm sao? Hôm nay là mùng một tết!"
Tôi bị chị ấy hỏi đến vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chị ấy ngoắc tôi lại nói: “Lên đây đi!”
Xe chạy ra khỏi trường, tôi hỏi chị ấy muốn đi đâu? Chị ấy sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Về nhà tôi đi.”
Tôi vội vàng nói: “Làm sao được? Tôi…
Tôi chỉ là một "Công nhân làm công”.”
Khi đó, cái gọi là công nhân làm công rất tệ, tất cả mọi người đều mang theo cặp mắt soi mói đối xử với nghề nghiệp này.
Nhưng chị ấy không bận tâm nói: “Cậu không phải công nhân làm công, mà là sinh viên tài giỏi của đại học Công nghệ, còn là đứa trẻ có hiếu.”
"Vậy cũng không được, ngày tết nhất trong nhà chị chắc chắn có người, tôi ghé qua không tiện, thật ngại quá." Nói xong tôi bảo chị ấy dừng xe, nếu còn không được tôi ngủ lại nhà kho.
Nghe xong lời tôi nói, chị ấy trả lời với một nụ cười tự mãn ở khóe miệng.: “Tôi chỉ có một mình, cậu không cần ngại ngùng…”