Chương 19: Lư Mạnh uy hiếp
Tất nhiên chuyện tôi đánh Lư Mạnh không thể cho chị ấy biết được, vì vậy tôi chỉ cười khan nói: “Đúng là báo ứng, tôi thực sự muốn đánh ông ta nhưng vẫn không có cơ hội.”
Chị Bạch giật mình nhìn tôi giống như muốn xác nhận xem có phải tôi nói dối hay không, sau khi cô không nhìn ra cái gì thì dặn dò tôi: “Minh Trí, cậu có thể đừng làm chuyện điên rồ gì đó được không, nếu như cậu làm như vậy thì tôi sẽ lo lắng chết mất. Cậu hiểu không?”
Tôi gật đầu, lại hỏi chị ấy: “Chị, mấy nay tên Lư Mạnh đấy không làm phiền chị chứ?”
“Ừ, cậu yên tâm đi, bố chị đã đến tìm ông ta rồi, ông ta có chừng mực sẽ không dám làm bậy đâu. Ngược lại là cậu, chị lại lo lắng cho cậu, mặc dù chú Lư không dám làm gì chị nhưng với cậu thì ông ta lại không cố kỵ gì, cậu phải nghe lời chị, đừng ra khỏi trường nữa, thành thành thật thật ở đây học hành.” Tay chị ấy nắm chặt vô lăng, vẻ mặt bất lực.
“Nhưng tôi không thể ở trường cả đời được.” Tôi hỏi ngược lại chị ấy: “Chị, tôi chỉ còn mấy tháng nữa là đi thực tập rồi, tôi phải làm sao đây?”
Thực ra tôi không muốn nhắc đến chuyện này, bởi vì vừa nghĩ đến Lư Mạnh, thì tôi lại nghĩ đến điểm yếu kia, nghĩ đến chuyện tên khốn đó đã lấy chuyện đó ra uy hiếp chị Bạch, tôi lại không thở được, tôi không biết tên Lư Mạnh đó uy hiếp chị Bạch như thế nào, nhưng chị ấy đã hai mươi sáu tuổi rồi mà lại chưa có một mối tình nào, tôi đoán chắc chắn nguyên nhân nằm trong chuyện này.
Chị Bạch im lặng, vẻ mặt không tốt lắm, bởi vì chuyện chưa xảy ra, cũng không ai có thể nhìn thấy được tương lai.
Tôi nói với chị ấy: “Chờ đến khi tôi tốt nghiệp thì chúng ta sẽ rời đi, rời khỏi thành phố Bạch, đến một nơi khác, tôi lại có bằng tốt nghiệp đại học công nghệ nên rất dễ tìm việc, đến lúc đó tôi sẽ kiếm tiền nuôi chị, chúng ta kết hôn được không?”
Chị ấy dừng xe lại, quay đầu lại nhìn tôi, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khóc, chị Bạch nói: “Minh Trí, chị xin lỗi, chị không thể đi được, cuối cùng vẫn không thể đi được, cậu hãy tha thứ cho chị, không phải là chị không muốn, chị rất muốn đi theo cậu, đi đâu cũng được, dù có ra sao chị cũng không quan tâm, nhưng mà không được, thực sự không thể được...”
Tôi nghĩ tôi không nên hỏi chị ấy, tôi đã biết kết quả sẽ là như vậy, nhưng đến khi chính tai nghe chị ấy nói thì tôi vẫn rất đau lòng, đau đến mức phát điên lên mất.
Tôi nói: “Vậy sau này thì sao? Sau này phải làm sao bây giờ? Liệu chúng ta còn có sau này không? Chị đừng nói với tôi rằng, từ lúc chị ở cùng với tôi, chị chưa từng nghĩ đến tương lai. Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi muốn cưới chị, chúng ta sẽ có một gia đình, sẽ có đứa nhỏ, bây giờ tôi sẽ cố gắng học lái xe, sau này sẽ đưa đón chị đến lớp, đón con chúng ta đi học. Chị biết không? Khi chị nói với tôi những chuyện này, chị có biết tôi vui như thế nào không? Tôi hận không thể ngay lập tức kết hôn với chị.”
“Minh Trí, cậu đừng như vậy được không? Cậu như vậy chị... chị...” Chị ấy bật khóc, có chút hoảng sợ, không biết phải nói cái gì. Chị ấy lau nước mắt, ghé vào vô lăng, khổ sở nói: “Minh Trí, chị xin lỗi cậu, chúng ta... chị không muốn lừa cậu, chúng ta sẽ không có tương lai, cậu sẽ trách chị sao?”
“Chị có ý gì?” Tôi hỏi chị ấy, rất tức giận, tôi nói: “Không có tương lai vậy tại sao chị lại còn muốn ở bên tôi? Tại sao chị còn yêu tôi? Tại sao chị lại như vậy? Luôn miệng nói yêu, cuối cùng chị lại như vậy?”
“Minh Trí, cậu đừng ép chị, chị cũng không biết mình đang làm cái gì?” Chị ấy bật khóc, sắp phát điên rồi, xoay người lại đánh tôi, vừa khóc vừa đánh tôi, nói: “Đều tại cậu, đều do cậu hại, tại sao chị lại gặp được cậu? Tại sao cậu lại bắt chị nói yêu cậu? Chị bị cậu hại chết rồi, cậu có biết không?”
Tôi nói: “Tôi hại chị như thế nào? Chị đừng vô lý như vậy có được không?”
Chị ấy nói: “Cậu không biết cái gì cả, không hiểu cái gì cả. Cậu có biết không? Chị đã đồng ý với ông ta rồi. Ông ta ly hôn thì chị sẽ kết hôn với ông ta. Thế nhưng mà chị hận ông ta, chị vẫn còn trong sạch đấy, chị không muốn theo cái tên đàn ông già như vậy. Ngày đó ở công trường, chị cứ như vậy quen biết cậu, cậu thật dũng cảm, tại sao cậu lại cứu chị?”
Chị ấy gắt gao nắm lấy cánh tay của tôi nói: “Lúc ở trong bệnh viện, bác sĩ rửa mặt cạo râu cho cậu, chị nhìn thấy dáng vẻ của cậu rất đẹp trai, chị bị cậu hớp hồn, cậu có biết không? Giống như đời trước đã từng quen biết vậy, chị vừa nhìn thấy cậu là muốn thương cậu, yêu cậu. Chị bị ma quỷ mê hoặc cho cậu lần đầu, chị cũng không thấy hối hận, đã có ý định kết hôn với ông ta rồi. Nhưng cậu đã làm cái gì? Tại sao cậu cứ nhất quyết muốn chị nói yêu cậu, tại sao hết lần này đến lần khác không bỏ qua cho chị?”
“Chị, có phải ông ta ép buộc chị không? Cái tên khốn khiếp, tại sao ông ta có thể bỉ ổi như vậy chứ?” Tức chết tôi rồi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cái ông già khốn nạn đó đẹp mắt.
“Minh Trí, chị lừa cậu, sớm muộn gì chị cũng phải ở cùng với ông ta, chúng ta sẽ không có kết quả đâu, cậu tha thứ cho chị nhé, cứ coi như chị là kẻ khốn nạn, chị không phải người. Cậu mắng chị đi, đánh chị cũng được, chỉ cần cậu được tốt, chị không muốn cậu đau lòng, không đáng đâu, thực sự không đáng chút nào.” Chị ấy nắm tay của tôi, muốn để tôi đánh chị ấy.
Tôi đau lòng nhìn chị ấy, mạnh mẽ kéo chị ấy ôm vào lòng: “Chị, chị đừng như vậy có được không? Đừng như vậy. Tôi không trách chị, được quen biết chị chính là điều hạnh phúc nhất đời này này của tôi. Đúng rồi, tên khốn nạn kia muốn như thế nào? Ông ta có nói bao giờ kết hôn với chị không?” Tôi rất sợ hãi, có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia, chị Bạch sẽ bị tên đàn ông già đó cướp mất, chúng tôi sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Chị Bạch cắn môi, nghẹn ngào nói: “Ông ta đang thúc dục vợ của ông ta ly hôn, có lẽ vợ ông ta không muốn nên vẫn luôn giằng co. Nhưng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, đều đã quyết định xong rồi. Minh Trí cậu biết không, chị cũng rất vất vả, ba năm rồi, suốt ba năm, tên khốn nạn đó không cho chị tiếp xúc với người đàn ông khác, không cho chị yêu đương, trong tay của ông ta có điểm yếu của chị, chị không thể không nghe theo ông ta được.”
“Chị, tôi biết, cái gì tôi cũng biết. Chị đừng khóc, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi, bây giờ chúng ta đang rất tốt, rất vui vẻ, nói không chừng có một ngày, tên khốn đó bị xe đâm chết thì sao.” Tôi an ủi chị ấy, chị ấy khóc khiến tôi rất đau lòng.
“Không, ông ta không thể chết được, nếu như ông ta chết có thể giải quyết được hết mọi chuyện thì chị đã sớm cùng ông ta chết chung rồi. Minh Trí, cậu còn nhỏ, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Chị ấy vô lực nắm lấy tay tôi, thực ra tôi cũng hiểu, chị ấy đang lo lắng cho bố của chị ấy, cái tên khốn Lư Mạnh kia vẫn luôn giúp bố của chị ấy che giấu chuyện tham ô tiền công quỹ.
Tôi nói với chị ấy: “Bố chị rất quan trọng đối với chị sao? Còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của chị sao?”
Nghe thấy những lời này, chị ấy đẩy mạnh tôi ra, khiếp sợ nói: “Cậu đang nói cái gì vậy? Làm sao cậu biết được? Có phải Trúc Lam nói cho cậu không? Cái con bé này, sao miệng lại dài như vậy chứ? Cô ấy nói chuyện này cho cậu làm cái gì chứ? Có ích gì sao?”
Tôi vội vàng nói: “Ai nói cho tôi biết không quan trọng, chị trả lời tôi, bố chị quan trọng vậy sao? Còn quan trọng hơn hạnh phúc của chị và tình yêu của chúng ta sao?”
Tôi nắm lấy bả vai của chị ấy, nhìn chằm chằm vào chị ấy. Chị ấy rưng rưng nước mắt nhưng lại rất kiên định nói với tôi: “Đúng, bố chị là sinh mạng của chị, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Câu trả lời của chị chỉ làm tôi thêm sụp đổ. Dù là chị ấy nói quan trọng như nhau thì tôi còn tạm chấp nhận được. Nhưng chị ấy trả lời kiên quyết như vậy, lại vô tình đánh nát tinh một chút tượng tượng ít đến đáng thương của tôi.
Hơn hai mươi tuổi, khi bạn chân chính yêu một người, hai bên sinh ra tình cảm với nhau, bạn sẽ phát hiện, trong cuộc đời của bạn sẽ không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn tình yêu. Ít nhất đối với tôi thì tình yêu là quan trọng nhất.
Thế nhưng mà với chị Bạch, chị ấy không nghĩ như vậy, chị ấy còn trẻ như vậy, xinh đẹp như vậy, xuất sắc như vậy, mà chị ấy lại vì bố của mình mà không tiếc những gì chị ấy có, thậm chí là hạnh phúc cả đời. Làm người yêu của chỉ ấy, bạn trai của chị ấy, nghe thấy câu nói này, lòng tôi cũng chết rồi, thậm chí tôi cảm thấy, chúng tôi còn chưa đủ yêu nhau, chị ấy còn chưa đủ yêu tôi.
Ngồi ở trong xe, chúng tôi đều không nói câu nào, cả hai cùng im lặng. Trong xe phảng phất mùi thơm nhàn nhạt của hoa, nhưng lại khó chịu đến mức hít thở không thông.
“Minh Trí, cậu cũng có mẹ. Nếu như chị để cậu bỏ mặc mẹ cậu rồi cùng chị cao chạy xa bay, cậu làm được không?” Đột nhiên chị ấy hỏi tôi như thế, tôi cũng không biết trả lời thế nào.
Tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ chọn mẹ của tôi, chuyện này không có cách nào nói dối. Cũng giống như chị Bạch không muốn rời đi cùng tôi mà là muốn ở lại đây cứu bố của chị ấy. Tôi dần dần hiểu được nỗi niềm của chị ấy, chị ấy cũng là thân bất do kỷ, thực ra chị ấy cũng không dễ dàng gì.
“Chị, tôi xin lỗi, là do tôi quá ích kỷ.” Tôi vươn tay ra lau nước mắt trên mặt chị ấy, chị ấy bất lực nhìn tôi, nắm chặt tay tôi nói: “Minh Trí, chị thực sự luyến tiếc cậu.”
Sau đó chúng tôi đều ngừng khóc, cố gắng không nhắc đến chuyện này nữa, chị Bạch đậu xe trước thư viện, ngạo mạn nói: “Vương Minh Trí, cậu làm cho chị buồn nên cậu phải mời chị ăn cơm.”
Tôi nói: “Đi, chị muốn ăn cái gì thì tôi dẫn chị đi ăn.” Chị Bạch suy nghĩ một lúc nói: “Đi căn tin trường học các cậu, chị muốn thể nghiệm cảm giác làm một sinh viên đại học.”
Chị ấy cứ đáng yêu như vậy, không phải cố ý giả vờ, dường như chị ấy sinh ra đã có khí chất như vậy. Tôi bị chị ấy trêu chọc đến bật cười, nói: “Đi, tôi dẫn chị đi căn tin.”
Chúng tôi xuống xe, tôi muốn đỡ chị ấy. Chị ấy bĩu môi nói: “Chân của chị đã bị như thế này, không thể đi được, cậu cõng chị.”
Lúc đó là giờ ra chơi, xung quanh đều là sinh viên, làm sao tôi lại không biết xấu hổ mà cõng chị ấy chứ? Tôi nói: “Nhiều người như vậy, không tốt lắm đâu.”
“Không được, cậu phải cõng chị! Có cõng hay không?” Chị ấy hất cằm, dáng vẻ uy hiếp tôi.
“Chuyện này... vậy chị leo lên trên đi.” Tôi ngồi xổm xuống, chị ấy ngay lập tức nở nụ cười, ghé vào trên lưng tôi.
Cả một đoạn đường chị ấy không nói chuyện. Rất nhiều bạn học đều nhìn bọn tôi, chị ấy cũng thấy hơi xấu hổ, má dán lên bả vai của tôi, đỏ bừng.
“Minh Trí, cậu sẽ cõng chị cả đời sao?” Chị ấy ghé vào tai tôi, nhỏ giọng hỏi tôi.
“Ừ, chị, cả đời này tôi đều cõng chị, không rời không bỏ.” Nói xong, lỗ mũi tôi chua xót, nước mắt rơi xuống.