• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Ngoại tình

Đúng vậy, tôi đã yêu chị ấy rồi. Có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, tôi đã yêu chị ấy rồi.

Chị ấy cao quý, xinh đẹp, dịu dàng lương thiện, lại biết thương người. Một cô gái như vậy, có người đàn ông nào không động lòng chứ?

Mặc dù bây giờ tôi không có gì cả, không thể cho chị ấy gì cả, nhưng tôi tin, chỉ cần tôi cố gắng, tương lai nhất định có thể cho chị ấy hạnh phúc!

Nhưng không đợi tôi đưa ra lời hứa, thì tay của chị ấy đã rời khỏi tay tôi: “Cậu đi đi, sau này đừng đến nữa. Chị… chị không yêu cậu!” Chị ấy khóc, xoay người đi vào phòng ngủ. Tôi gõ cửa phòng chị ấy, chị ấy vừa khóc vừa hét lên: “Cậu đi đi! Còn ở đây làm gì? Cậu tưởng cậu là ai? Cậu nghĩ tôi sẽ xem trọng cậu sao?”

Nghe thấy lời này, tim tôi trở nên lạnh lẽo!

Đúng vậy, sao chị ấy có thể xem trọng tôi chứ? Một cô gái lái Maserati, ở nhà biệt thự sao có thể xem trọng tôi chứ!

Nhưng tại sao? Tại sao chị ấy lại cho tôi lần đầu tiên của chị ấy? Người con gái này, chị ấy điên rồi sao? Nếu đã không yêu, vậy thì tại sao lại cho tôi thứ quý giá nhất của người con gái? Chị ấy giống như một thứ bí ẩn, khiến người khác nhìn không thấu, đoán không ra.

“Vân Y, có ở nhà không?” Trong sân đột nhiên truyền đến một giọng nam.

Ngay lập tức, chị ấy mở cửa ra, kéo tôi vào trong phòng ngủ, nói: “Minh Trí, cậu trốn ở trong này, đừng nói chuyện, đừng gây ra tiếng động, biết không?”

Tôi bị chị ấy dọa sợ, mau chóng gật đầu.

Chị ấy lau nước mắt trên mặt tôi, xoay người rồi đi ra.

Một lúc sau, trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện của chị ấy và người đàn ông đó, vì giọng không lớn nên tôi không nghe rõ hai người họ nói gì.

Sau đó bọn họ cùng nhau ra ngoài. Tôi vén góc rèm cửa sổ, nhìn thấy một người đàn ông già vừa thấp vừa béo, ôm lấy eo của chị Bạch, vừa cười vừa nói lên xe.

Tôi nắm chặt đấm tay, trong lòng kìm nén một cục tức. Chị ấy không muốn liên lạc với tôi nữa, chẳng lẽ là vì ông già này? Ngoại trừ tiền, tôi có gì không bằng ông ta?

Nhưng trong xã hội này, ôi! Phụ nữ chỉ nhìn tiền, tình yêu, lương thiện gì đó đều không bằng chữ “tiền”. Nếu không, bạn gái của tôi cũng sẽ không lén giấu tôi lên giường với người đàn ông khác.

Nghĩ đến đây, tôi cũng rất buồn bực, chị Bạch cũng chỉ là phiên bản khác của bạn gái cũ của tôi mà thôi, đau lòng vì loại con gái này, không đáng!

Sau đó tôi cũng rời đi, rời khỏi nơi ở của chị ấy. Tiền ở trên bàn, tôi không động đến, bởi vì tôi cảm thấy số tiền đó không sạch sẽ, lại càng không muốn nợ chị ấy.

Còn ba vạn tiền thuốc men của mẹ, đợi tôi kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho chị ấy, nhất định sẽ trả!

Đi trên con đường ven sông, những bông tuyết lác đác rơi trên bầu trời, tôi không biết mình nên đi đâu, có thể đi đâu, trong cơn gió lạnh, tôi giống như một con chó không có nhà để về.

Sau đó tôi đi đến Quảng trường nhân dân, có mấy cô gái đang ở đó phát tờ rơi. Tôi nhận một tờ nhìn, KFC đang tuyển dụng nhân viên làm bán thời gian, ban ngày mười lăm đồng một tiếng, buổi tối hai mươi lăm đồng một tiếng, bao hai bữa cơm.

Lúc đó tôi vô cùng kích động, cầm tờ rơi hỏi các cô ấy, khi nào có thể đi làm?

Một cô gái trong số đó chỉ chỉ tiệm ăn nhanh KFC trong Quảng trường nhân dân, nói: “Có thể đi làm bất kỳ lúc nào, năm mới rồi, trong tiệm rất thiếu người.”

Tôi nói cảm ơn, sau đó vội vàng đi vào tiệm.

Sau khi đi vào, qua cuộc phỏng vấn đơn giản, tôi mặc đồng phục của tiệm ăn nhanh, bắt đầu công việc bán thời gian của mình.

Tôi vẫn nhớ hôm đầu tiên tôi đi làm, tôi một hơi làm mười sáu tiếng đồng hồ. Sau đó quản lý cửa hàng khuyên tôi: “Cậu trai, làm việc không cần liều mạng như vậy. Cậu về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến đây.”

Tôi vội nói tôi không mệt, trong tiệm bận rộn như vậy, tôi vẫn có thể chống đỡ thêm một lúc.

Thực ra lúc đó, mắt tôi đã đỏ bừng, trong đầu đã quay cuồng rồi, không phải tôi không muốn nghỉ ngơi, mà là vì tôi đã không còn nhà để về nữa.

Sau đó quản lý tiệm không khuyên nổi tôi, bảo tôi ra sảnh sau nghỉ ngơi một lúc, trong đó có cái ghế dài, ngủ một lúc rồi ra làm tiếp. Lúc này tôi mới gật đầu, cảm kích nói tiếng cảm ơn với ông ấy.

Sảnh sau không to lắm, nhưng bên trong rất sạch sẽ, đây là nơi quản lý tiệm ngủ khi ông ấy trực ban.

Tôi ngồi trên ghế dài, kìm nén nước mắt nhìn lên trần nhà, cảm thấy trên đời này vẫn còn rất nhiều người tốt, ví dụ như quản lý tiệm chúng tôi, ví dụ như… cô gái đó.

Sau đó tôi nghĩ, thực ra chị Bạch không làm gì sai cả, càng không làm gì có lỗi với tôi. Chị ấy đưa tôi đến bệnh viện, lại chăm sóc tôi như vậy, còn cho tôi tiền chữa bệnh cho mẹ, thậm chí còn cho tôi lần đầu tiên của chị ấy. Tôi có tư cách gì để oán hận chị ấy chứ? Tất cả mọi chuyện gần như đều là chị ấy trả giá, chị ấy vẫn luôn là một cô gái tốt.

Nhưng cứ nghĩ đến chị ấy, tim tôi vô cùng đau, còn đau hơn khi bạn gái cũ ngoại tình. Tôi muốn quên đi chị ấy, dù sao chúng tôi chỉ mới quen biết hai ngày. Nhưng điều khiến người ta bực bội là, tôi càng muốn quên đi chị ấy thì lại càng không thể quên được.

Con gái khó quên nhất là lần đầu tiên của mình, còn con trai thì không sao?

Tôi ngủ vài tiếng, rồi lại bắt đầu làm việc, càng thêm điên cuồng làm việc, bởi vì chỉ có khi bận rộn, tôi mới không nghĩ đến chị ấy, tim tôi mới không đau như vậy.

Tôi cứ như vậy mà bận rộn, cho đến mùng tám tết, nhân viên chính thức của KFC đều đi làm lại, lúc này tôi mới nghỉ công việc bán thời gian của mình.

Hôm đó, lúc quản lý bộ phận phát tiền lương, tôi đã nhận được ba ngàn. Sau đó ông ấy còn khen ngợi biểu hiện xuất sắc của tôi trong thời gian này trước mặt tất cả các nhân viên, và thưởng thêm cho tôi 500 đồng.

Khoảnh khắc nắm những tờ tiền giấy trắng lóa trong tay, tôi kích động đến suýt rơi nước mắt, cảm giác có tiền thật mẹ nó tốt!

Ra khỏi tiệm ăn nhanh, tôi lên xe buýt trở về trường.

Đã mùng tám rồi, ký túc xá của trường chắc đã mở cửa rồi.

Xe từ từ đi về phía trước. Thông qua cửa sổ, tôi nhìn thấy tuyết trắng của thành phố Bạch, ánh nắng ấm áp rọi xuống đất, làn gió mát lạnh ào ạt đến, khiến người khác cảm thấy thoải mái sảng khoái.

Bây giờ, tiền thuốc men của mẹ tôi tạm thời không cần phải lo lắng, tiền lương trong tay tôi cũng hoàn toàn có thể duy trì tiền sinh hoạt học kỳ sau của tôi, nên tôi định vẫn sẽ tiếp tục học. Dù sao bằng tốt nghiệp Đại học Công nghệ vẫn rất đáng tiền.

Lúc đến trường, toà nhà ký túc xá thật sự đã mở cửa rồi.

Lúc đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là trở về ký túc xá, ngủ một giấc thật ngon!

Nhưng vừa vào cửa, ông chú quản lý ký túc xá gọi tôi lại: “Vương Minh Trí, cậu qua đây một chút.”

Tôi đi qua hỏi: “Chú Tô, có chuyện gì sao?

Ông ấy kéo ngăn tủ ra, lấy một phong thư phồng phồng đưa cho tôi, nói: “Hôm mùng hai, có một cô gái đến tìm cậu, cậu không ở đây nên cô ấy để thứ này ở chỗ tôi, nhờ tôi đưa cho cậu.”

“Cô gái? Trông như thế nào ạ?” Tôi nhận lấy phong thư, nghi ngờ nhìn, rồi hỏi ông ấy.

“Là một cô gái rất xinh đẹp, có lẽ là lớn tuổi hơn cậu, lái xe đến đây.” Ông chú quản lý ký túc xá đỡ gọng kính nói: “Đúng rồi, cô ấy còn để lại số điện thoại, nói là nếu cậu quay về thì gọi cho cô ấy.”

Tôi nhận lấy số điện thoại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy phấn khích, nhất định là chị Bạch, nhất định là chị ấy!

Tôi cười, lại hơi muốn khóc, chị ấy đã nói là sẽ không liên lạc với tôi nữa, sao lại còn đến tìm tôi, còn để lại số điện thoại cho tôi?

Về đến ký túc xá, tôi không kịp chờ đợi mà mở phong thư ra, thấy bên trong có hai xấp tiền, tận hai vạn.

Nhìn số tiền này, trong lòng tôi không rõ có mùi vị gì.

Chị ấy đang lo lắng cho tôi sao? Sợ tôi bỏ học, sợ tôi sống không tốt sao?

Tôi nghĩ tôi không thể lấy số tiền này, chị ấy đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không muốn nợ chị ấy quá nhiều.

Tay tôi vuốt dòng số điện thoại đó, tôi chần chừ một lúc mới xuống lầu đi đến căn tin.

Nói ra cũng thật nhục nhã, năm 2006 rồi, mà đến cái điện thoại di động tôi cũng không có.

Tôi đi đến căn tin, cầm điện thoại công cộng lên, bấm dãy số đó, không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn trả lại tiền cho chị ấy.

“Alo, cho hỏi ai vậy?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của chị ấy.

“Chị Bạch, là tôi, Vương Minh Trí.” Tôi cố ý để giọng điệu lạnh lùng hơn, để chị ấy biết, tôi vốn dĩ không để ý đến chị ấy.

Nhưng khi nghe thấy giọng tôi, đột nhiên chị ấy bật khóc: “Vương Minh Trí! Cậu chết đi đâu rồi? Sao cậu nói đi là đi thế? Tôi đến trường của cậu, đến công trường, cũng không tìm thấy cậu, chị còn tưởng cậu xảy ra chuyện rồi!”

Chị ấy vừa khóc, cổ họng của tôi cũng nghẹn ngào, sao chị ấy phải lo lắng cho tôi như vậy? Tôi vừa khóc vừa hét lên với chị ấy: “Không phải là chị bảo tôi đi sao? Không phải chị bảo sẽ không liên lạc với tôi nữa sao?”

“Nhưng sao cậu không cầm tiền mà đi? Cậu nghèo như vậy, sẽ chết đói đấy! Tối cậu sẽ ngủ ngoài đường đấy!” Chị ấy khóc rất dữ dội, tôi cũng không biết tại sao chị ấy lại đau lòng như vậy.

Tôi lau nước mắt, nói với chị ấy: “Không chết đói được, tôi có tiền! Còn nữa, số tài khoản ngân hàng của chị là bao nhiêu? Tôi không cần hai vạn này, tôi sẽ gửi lại cho chị.”

“Cậu!” Chị ấy dường như bị tôi tức chết rồi, khóc lớn nói: “Cậu ngốc à? Cậu không đi học nữa à? Những lời chị nói cậu, có phải cậu không nghe lọt tai đúng không?”

Tôi nói tôi vẫn đi học, tôi có tiền, không cần tiền của chị!

Chị ấy lập tức hung dữ với tôi: “Cậu ở đâu có tiền?”

“Tôi làm công kiếm được, nói chung là tôi không cần tiền của chị, chị cho tôi số tài khoản đi, tôi sẽ gửi lại cho chị.” Nói xong lời này, tôi cảm thấy mình rất có khí phách, đặc biệt là ở trước mặt chị ấy, tôi nhất định phải có khí phách!

“Được lắm! Vương Minh Trí, cậu giỏi rồi, dám cãi lại chị! Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi tự mình đến lấy tiền!” Chị ấy cắn răng nói với tôi.

“Chị đến đi, tôi đang ở ký túc xá của trường.” Tôi rất cứng rắn nói với chị ấy.

“Được, cậu đợi đấy, chị qua ngay!” Nói xong, chị ấy tức giận cúp máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK