• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18: Cô ta mắng chị Bạch là đồ bị què  

Tôi thật sự không ngờ rằng chị Bạch lại tới đây, chân của chị còn đang bị thương, rốt cuộc thì làm sao mà lái xe được vậy? Chị ấy mở cửa xe, tức giận đi về phía tôi, tôi lo lắng nhìn chân của chị ấy, lớp thạch cao bên dưới đã bị bong ra, gắng gượng thì có thể đi được, nhưng không dám dùng quá nhiều lực, khập khà khập khiễng trông rất đáng yêu.

Tôi chạy đến đỡ chị ấy và nói: “Chị, sao chị lại đến đây? Chân còn chưa khỏi đã lái xe rồi, chị không cần mạng nữa à?”

Chị ấy tức giận nhéo tôi một cái, hơi nóng nảy nói: “Còn không phải là vì bị cậu chọc tức rồi sao, cậu là cái đồ khốn nạn, rốt cuộc là cậu định làm gì? Cậu không cần tôi nữa rồi phải không? Chị biết ngay là cậu trung thực, đi học lái xe thôi mà đã tán gái rồi, tôi hận cậu đến chết mất, tôi mà còn không qua đây nữa, có phải là cậu đã.... với người ta…”

Chị ấy không nói gì nữa, có vẻ như là đã thật sự tức giận rồi, dáng vẻ ghen tuông tràn đầy khuôn mặt, tôi không ngờ rằng chị ấy lại quan tâm đến tôi, yêu tôi nhiều như vậy. Tôi mừng đến mức không kìm được muốn bật cười, chị ấy liền ra sức véo tôi, nói rằng tôi vẫn cười nữa à, có gì đáng cười đâu chứ?

Tôi nói: “Chị, thật sự không phải như chị nghĩ đâu!”

“Tôi nghĩ như thế nào? Cậu nói xem tôi nghĩ như thế nào? Còn người phụ nữ đó nữa? Cô ta đang ở đâu? Cô ta là ai?” Chị ấy đẩy tôi ra, ngang ngược nhìn những học viên ở xung quanh.

Tôi chỉ vào chiếc Audi đang lùi lại và nói: “Cô ta đang ở trong xe, là bạn gái cũ của tôi.”

Dường như chị ấy càng tức giận hơn, khoanh tay trước ngực, khinh thường nói: “Bạn gái cũ của cậu khá có tiền đấy, còn đi một chiếc Audi nữa!”

Tôi nói: “Không phải, chiếc xe đó là của bạn trai cô ta, chị biết không, tôi có thù oán với cô ta, ban nãy là cô ta cố tình dằn mặt tôi đấy.”

Nghe tôi nói, chị Bạch như hiểu ra, trong chốc lát chị ấy lại vui vẻ trở lại, nhưng vẫn cố tình nghiêm mặt nói: “Cậu học lái xe thế nào rồi? Lùi xe cho chị xem xem.” Tôi nói với chị ấy rằng sắp đến giờ tan học rồi, xếp hàng đợi cũng không đến lượt được. Chị ấy lại đưa chìa khóa xe của mình cho tôi, bảo tôi lái xe của chị ấy đi luyện tập. Tôi nói: “Xe của chị tốt như vậy, làm sao tôi dám lái? Lỡ như va quẹt trầy cước thì không tốt đâu.”

“Cậu cứ mạnh dạn lái đi, đụng hư rồi thì chị mua một chiếc khác đi, chẳng qua chỉ là một chiếc xe thôi mà!” Chị ấy kiêu ngạo đẩy tôi, rất muốn xem tôi học hành như thế nào rồi.

Cuối cùng, tôi không cố chấp bằng chị ấy, leo lên xe trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người.

Tôi lái xe đến bên cạnh chỗ để xe, nơi Ôn Mẫn Chi đang lùi xe, cô ta không học được gì cả, cố gắng mãi cũng khỗ lùi xe lại được.

Tôi đợi đến sốt ruột, không ngừng bấm còi, vốn dĩ cô ta đã lái xe không được tốt cho lắm nên khi tôi bấm còi giục cô ta, cô ta vội vội vàng vàng đã khiến đuôi xe va vào bồn hoa thêm lần nữa.

Lúc đó tôi cũng không nói nên lời, vừa tông xe của huấn luyện viên xong giờ lại tông xe của bạn trai mình, có lẽ đây là quả báo!

Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, tôi không khỏi có chút cảm khái: “Người nghèo việc gì phải làm khó người nghèo? Vốn dĩ cuộc sống đã không dễ dàng rồi, cho dù có chia tay thì cũng không nên hận thù đối phương, ai nấy đều được yên ổn, tốt hơn hết là cứ sống tốt cuộc đời của mình.

Chỉ là khi đó, tất cả chúng ta đều còn quá trẻ, chưa từng trải qua tất cả những bất lực của cuộc sống, cho nên mới có hành vi ấu trĩ và thiếu hiểu biết đó, bây giờ nghĩ lại, không khỏi bật cười.

Sau đó bạn trai của cô ta đi tới, sắc mặt còn khó coi hơn cả ăn cứt, mắng Ôn Mẫn Chi: “Cô bị mù à? Lái xe kiểu gì vậy? Lái xe không tốt thì không học càng sớm càng tốt, mẹ nó chỉ toàn khiến cho ông đây phải mất mặt!

Tôi đang ngồi trong xe, nhìn thấy Ôn Mẫn Chi bị mắng chửi té tát, trong lòng lại nảy sinh chút sự thương cảm cho cô ta, cô ta muốn tìm một người đàn ông giàu có, bây giờ đã tìm được rồi, nhưng có hạnh phúc không? Còn tôn nghiêm không?

Tôi nghĩ nếu đổi lại tôi là bạn trai của cô ta thì cho dù cô ta có tông hỏng xe tôi cũng không hề trách móc gì cả, bởi vì người thực sự yêu thương nhau, quan tâm đến nhau sẽ không để tâm đến những thứ này đâu.

Ôn Mẫn Chi bị bạn trai lôi ra khỏi xe, bộ dạng rất là thảm hại, tôi quay đầu sang một bên, cố tình không nhìn dáng vẻ mất mặt của cô ta. Dù sao thì tình cảm hơn mười năm, cho dù không yêu nữa thì cũng không muốn nhìn thấy cô ta bị tổn thương.

Sau đó, bạn trai của cô ta lái xe ra, mắng mỏ cô ta vài câu rồi bỏ đi, vô cùng tàn nhẫn.

Ôn Mẫn Chi căm hận liếc tôi một cái, lau nước mắt rồi quay trở lại chòi nghỉ mát.

Lúc đó tôi khá tức giận, cô ta bị mắng thì liên quan gì đến tôi? Hà cớ gì trừng mắt nhìn tôi? Tôi bị cô ta làm cho mất hết hứng thú lái xe rồi.

Nhưng chị Bạch bước tới và nói: “Vương Minh Trí, cậu là người mới, lùi một cái cho chị xem!”

Chị ấy rất hứng thú, tôi không muốn làm chị ấy thất vọng, nên đã cười nói: “Chị đừng coi thường người mới, tay nghề của tôi rất lợi hại đấy!”

Chị ấy cười hạnh phúc với tôi: “Vậy thì cậu lái cho đàng hoàng, lái xong thì chị dẫn cậu đi ăn.”

Tôi nói: “Vậy thì chị nhìn cho kỹ nhé! Nói xong tôi liền lùi xe vào, ổn định và không sai ly.

Cô ấy chống chân, xoa xoa cằm, ra dáng một huấn luyện viên, đi vòng quanh nhà để xe một vòng rồi nói: “Ừm, OK đấy, có phong thái của chị hồi đó!”

Thực ra thì sau này Trúc Lam đã nói với tôi rằng năm đó chị Bạch thi bằng lái xe, phải thi lại ba lần mới đậu, sau này tôi nói cho chị ấy nghe chuyện này, chị ấy xấu hổ cả ngày không dám nói chuyện với tôi.

Khi buổi học kết thúc, huấn luyện viên gọi chúng tôi đến để có một cuộc họp ngắn, sắp xếp thời gian cho buổi tập vào ngày mai.

Sau buổi họp, tôi đi tới chòi nghỉ mát giúp chị Bạch leo lên xe, nhưng còn chưa kịp mở cửa, Ôn Mẫn Chi đã ở sau lưng chế nhạo: “Tôi nói mà làm sao anh lại có tiền học lái xe được chứ? Hóa ra là được người khác bao nuôi, lại còn là một người què nữa!”

Nghe thấy vậy, phổi của tôi bị tức muốn nổ tung!

Cô ta có thể mắng tôi, nhưng nói chị Bạch thì không được!

Tôi đang định quay người lại, chị Bạch đã nhanh hơn tôi, chị ấy quay đầu lại, tức giận hỏi: “Cô nói ai là người què? Nói lại lần nữa xem!”

“Hứ, đừng tưởng rằng có vài đồng tiền hôi thối là lợi hại lắm, nuôi dưỡng nam sinh còn đi học, thật không biết xấu hổ mà!” Ôn Mẫn Chi còn xắn tay áo lên hệt như một người phụ nữ đanh đá.

“Cô, cô…” chị Bạch thật sự bị chọc tức rồi, đổi lại là người khác nếu gặp phải loại phụ nữ càn quấy như Ôn Mẫn Chi thì cũng phải giận thôi! Tôi đỡ chị Bạch, hung hăng nói: “Ôn Mẫn Chi, cô nói chuyện sạch sẽ một chút!”

Cô ta nhìn thấy tôi bênh vực chị Bạch, lập tức hét lên: “Vương Minh Trí, anh nghĩ rằng anh là ai? Anh chỉ là một kẻ nghèo khổ bị tôi ruồng bỏ, đừng tưởng rằng ở bên cạnh một kẻ què quặt có tiền thì đã không biết họ của mình là gì rồi. Haiz! Vương Minh Trí, anh thật là rẻ mạt, ngay cả người què mà cũng muốn, anh thật muốn phụ nữ muốn đến điên rồi.”

Tôi bị chọc tức điên lên, cô ta cứ luôn miệng bảo “người què”, tại sao mồm miệng của cô ta lại bẩn đến thế? Tôi không nhịn được, bèn tiến lên tát cô ta một cái, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh một người phụ nữ, nhưng tôi không hề hổ thẹn, bởi vì cô ta đã bắt nạt chị Bạch.

Thấy tôi ra tay, chị Bạch vội vàng kéo tôi lại và nói: “Minh Trí, cậu làm gì vậy? Cho dù thế nào cũng không được động tay động chân chứ? Dù sao thì cô ta cũng là con gái, sao cậu lại bốc đồng như vậy?”

Haiz, cô ta là một cô gái, mẹ nó là cô gái đã cắm sừng tôi đấy! Trước đây tôi nhịn cô ta, nhường cô ta, bởi vì tôi có lỗi với cô ta, tôi nghèo không có tiền, không thể cho cô ta một tương lai, tôi thừa nhận!

Nhưng mẹ nó đã chia tay rồi, cô ta còn lẳng lơ trước mặt tôi cái gì chứ? Cô tưởng rằng ông đây còn luyến tiếc cô, còn yêu cô à? Cô nghĩ cô là ai vậy? Quen biết con trai của một chủ nhiệm sản nghiệp, nên nghĩ rằng bản thân mình rất lợi hại, phải không?

Ôn Mẫn Chi che mặt, gào khóc chỉ vào tôi nói: “Vương Minh Trí anh chờ đó, tôi sẽ khiến cho anh chịu không nổi.” Nói xong, cô ta tức giận bỏ đi, chị Bạch bảo tôi đi xin lỗi, tôi nói với chị ấy: “Xin lỗi cái gì? Cô ta mắng bạn gái tôi, tôi còn phải xin lỗi nữa sao?”

Tôi tức đến mức tay phát run, ôm lấy chị Bạch để chị ấy vào trong xe, chị ấy lập tức lo lắng nói: “Này! Tại sao con người cậu lại độc đoán đến như vậy? Có nói lý không hả? Chị là người bệnh đấy, sao cậu lại dã man như vậy?”

Tôi phớt lờ chị ấy, đứng ở bên ngoài trấn tĩnh lại cảm xúc một lúc rồi mới bước lên xe từ phía bên kia. Vào đến xe, chị Bạch có vẻ đang cười, tôi vừa nhìn chị ấy, chị ấy lập tức ngừng cười, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, tôi nói: “Chị nhìn tôi làm gì? Tôi có đẹp trai không?”

Mặt chị ấy lập tức đỏ bừng lên, tự mình nhỏ giọng thì thầm: “Tuổi còn trẻ, mà lại khá là đàn ông đấy...”

Tôi bị chị ấy chọc buồn cười, nên cố tình hỏi chị ấy: “Tôi đàn ông ở chỗ nào?”

“Ở đâu cũng đàn ông hết.” Chị ấy liếc nhìn tôi với ánh mắt đó, cảm thấy có chút động tình.

Tôi cong môi, liếc chị ấy một cái: “Bị thương rồi mà còn không thành thật, bộ dạng này mà lái xe xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

Chị ấy lập tức hung dữ với tôi: “Còn không phải do cậu à, là do cậu hại đấy, nếu như chị xảy ra chuyện, tất cả đều tại cậu! Trêu hoa ghẹo nguyệt, không trung thực một chút nào hết.”

Tôi nói: “Tôi không thành thật ở chỗ nào? Không phải là chị đã thấy tất cả rồi sao? Cô ta cố ý kiếm chuyện, có thể trách được chứ?”

Chị ấy nói: “Trách cậu đấy, còn trẻ như vậy mà đã mà đã hai lòng, không biết trân trọng tình cảm, nói không chừng một lúc nào đó sẽ thay lòng đổi dạ, chị cũng vậy, tại sao chị lại thích một cái tên nhóc khốn nạn như cậu chứ? Không đáng tin cậy chút nào.”

Tôi bị chị ấy làm cho không biết phải nói gì, rõ ràng là chị ấy đang già mồm át lẽ phải, tôi thật thà như vậy, đâu phải là chị ấy không biết, chính là đang cố ý muốn chọc tức tôi.

Tôi không nói gì nữa, chị ấy lái xe, chưa đi được bao xa, chị ấy đột nhiên nói: “Bố tôi nói rằng chú Lư bị người ta đánh khá nghiêm trọng, Minh Trí, có phải là do cậu làm không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK