Lúc đó tôi rất hoang mang, có cảm giác như có tật mới giật mình. Một thanh niên hai mươi mốt tuổi như tôi, vẫn không biết cách che giấu biểu cảm của mình.
Chị ấy rõ ràng là đang nghi ngờ, lại hỏi tới: "Nam hay nữ? Tại sao người ta bị bệnh lại muốn nhờ cậu tới chăm sóc? Người đó chỉ có một mình cậu là bạn học à, không thể tìm những người khác được sao?"
-
1
Tôi nói: "Là nam, không phải kiểu như chị nghĩ đâu."
"Chứ là kiểu như thế nào? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Không được đi biết chưa?" Chị ấy bá đạo
nói.
Tôi vốn dĩ là đang hoảng loạn, chị ấy lại tỏ thái độ như thể khiến tôi chỉ đành nói: "Chị, tôi thật sự là có chuyện. Tôi đi trước, chị ăn nhiều chút đi nhé."
Tôi tháo tạp dề, sốt sắng đi ra ngoài. Đi tới phòng khách, chị ấy đột nhiên lại nắm lấy tay tôi nói: "Ai cho cậu đi? Không được phép đi. Vương Minh Trí, nếu cậu có người mình thích rồi, nếu không còn thích chị nữa thì cậu cứ nói rõ đi, đừng có như vậy."
Tôi không ngờ chị ấy sẽ nghĩ như vậy, lại có thể dễ dàng ghen tuông như thế. Tôi bèn giải thích: "Tôi không có yêu người khác, chỉ thích chị thôi, chị hẳn là cũng hiểu mà."
Chị ấy vốn dĩ không tin, dường như còn nghĩ rằng tôi đang nói dối. Ánh mắt kia dần trở nên lạnh lẽo, nước mắt tuôn ra nói: "Nếu yêu, thì đừng đi."
Vào lúc ấy, nhìn thấy dáng vẻ của chị Bạch rất giống một đứa bé, đứa bé ấy cô đơn nắm thật chặt lấy áo của tôi. Các bạn có biết không? Rằng tôi muốn ôm lấy chị ấy, hôn lên đôi môi đó, nói với chị ấy rằng mình sẽ không đi, sẽ ở bên cạnh chị, cả đời này cũng không muốn rời xa nửa bước.
Thế nhưng, tôi vẫn là cản tay chị Bạch lại mà nói: "Quay lại ăn cơm đi, nếu không lâu sẽ nguội mất. Tôi đi một lát sẽ trở về, buổi tối chị chữa cửa cho tôi."
"Vậy chị cũng đi, chị lái xe chở cậu đi." Chị ấy không chịu nhường nhịn, nhất định đã nhìn ra tôi có điều gì giấu giếm rồi. Chị Bạch lớn hơn tôi năm tuổi, trước mặt chị ấy thì tôi chính là đứa nhóc, tôi không gạt được chị ấy, cũng không biết nói dối.
Tôi nói: "Không cần, chị ngoan ngoãn đi có được không? Bên ngoài lạnh như thế, dự báo thời tiết còn nói sẽ có mưa, chị ở nhà chờ tôi, tôi nhất định trở về được không?"
Chị ấy nhìn tôi chằm chằm, sau đó buông tay ra, tôi cũng nhanh chân ra ngoài cửa. Trước lúc rời đi, tôi có quay đầu lại nhìn chị Bạch, cũng vĩnh viễn sẽ không quên được ánh mắt của người kia đang nhìn tôi, bên trong đó là đủ thứ cảm xúc đau lòng, tuyệt vọng, chờ đợi và lưu luyến không muốn rời. Tôi kỳ thực không thể nào hình dung chính xác được ánh mắt đó, chỉ biết đến cuối cùng chị đang rất đau lòng. Khoảnh khắc đó, nhất định là chị ấy suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng tôi đi tìm người phụ nữ khác, nghĩ rằng tôi phản bội chị, không còn yêu chị nữa.
Sau đó, chị Bạch nói rất hy vọng tôi có thể trở về, cho dù đi nửa đường quay lại cũng được. Đêm đó, chị ấy cũng cứ thế mà đứng ở cửa ra vào, một mực chờ tới nửa đêm, đôi mắt mòn mỏi trông ngóng về phía xa...
trên xe, Trần Phương lại gọi điện thoại giục tôi, cái thứ lẳng lơ này mẹ nó sao lại nôn nóng thể không biết? Một xíu thôi cũng cho không nổi nữa sao?
Tôi rống vào điện thoại: "Hôi thúc, hối thúc, hối thúc, con mẹ nó chị thật là gấp tới vậy rồi à?"
Cô ta lập tức mắng tôi: "Mẹ kiếp mạnh miệng quá nhỉ? Đã quấy rầy cậu rồi đúng không? CÓ phải cậu đang hẹn hò với con nhỏ họ Bạch đó không?"
Tôi nói: "Đúng rồi sao, ông đây hẹn hò với chị ấy đó, ông đây yêu chị ấy, thích chị ấy, thương chị ấy. Chị có thể làm con mẹ gì được?"
Cô ta lại cười lạnh nói: "Cậu thật sự là hay lắm, hãy đợi đó. Một lát nữa tới đây, chị sẽ giết chết cậu."
Mẹ kiếp, thứ phụ nữ không biết xấu hổ này, tôi hùng hổ: "Xem thử là ai giết ai!"
Tôi nói xong, cô ta ngược lại cảm thấy rất hưng phấn, thâm hiểm nói: "Vậy cậu mau tới đi, chị đang dang rộng đôi chân ở đây đợi cậu làm, không làm chết thì cậu là con trai tôi!"
Xuống xe, ở bên ngoài gió thổi mạnh, trên trời không có lấy một vì sao, âm u vô cùng.
Tôi nhắm mắt, cảm giác chua chát trong lòng xộc thẳng tới mũi. Tôi nghĩ tới chị Bạch sẽ khóc, sẽ đau lòng. Lại không dám suy nghĩ thêm, thật sự quá dày vò người khác rồi.
Đến lầu ba, tôi lần nữa hung hăng đạp tung cửa.
Trần Phương để tôi vào trong lại lập tức vung tay tát tôi một cái, cô ta tức giận nói: "Con mẹ nó cậu giỏi lắm rồi phải không? Cậu cho rằng cậu là ai? Tôi thích nên mới bảo cậu tới đây, mẹ kiếp đừng có không biết điều như thế."
Cái thứ bạn tình chó chết này, cô ta lại dám đảnh tôi? Cô ta tưởng cô ta là ai? Không phải chỉ là một con chó cái nằm dưới thân Lư Mạnh thôi sao? Tôi tức tối, thật sự là điên tiết lên rồi. Là một người đàn ông lại bị một người phụ nữ tát, mẹ kiếp dù là kẻ nhu nhược cũng không thể nào nhịn được chuyện này.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, mạnh mẽ giơ tay lên bóp lấy cổ người kia đè xuống ghế sô pha: "Chị dám đánh tôi? Là ai cho chị cái gan đó vậy? Chị có biết hậu quả của chuyện làm như thế là gì không?"
Cô ta sợ, dường như biết mình hơi quá đà, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cậu bình tĩnh lại đi, nếu không ngày mai tôi sẽ cho ông ta vào tù!".
Nghe như thế, tôi thoáng nương tay lại, Trần Phương mang chuyện này ra để hoàn toàn khống chế tôi.
Tôi buông cô ta ra, ngồi dậy rút điếu thuốc trên bàn hút một hơi, bình ổn lại cảm xúc. Trên ghế sô pha, tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ mặc váy ngắn xinh đẹp, hơn nửa cái mông đang lộ ra bên ngoài. Trên chân của cô ta còn có vết thương, từng vết chồng chất cứ như là bị roi đánh.