Chương 1: Cô gái xinh đẹp
Mùa đông năm 2005, tôi bước ra khỏi trường đại học với đôi mắt ngấn lệ, năm đó tôi là sinh viên đại học năm ba, vừa mới 20 tuổi.
Khi tôi mới bước vào xã hội, vừa không có bằng tốt nghiệp, vừa không có kinh nghiệm làm việc, muốn tìm một công việc phù hợp quả là khó như lên trời.
Nhưng vào lúc mà bệnh tình của mẹ càng lúc càng nghiêm trọng thì trên người tôi cũng chẳng còn dư lại mấy đồng; cuối cùng tôi đã phải buông bỏ tôn nghiêm của một sinh viên đại học, đi theo chủ thầu đến công trường xây dựng.
Cuối năm 2005, khắp ngõ nhỏ phố lớn của thành phố Bạch đều vang lên tiếng pháo hoa vui mừng, hương vị nồng đậm của năm mới như phả vào mặt, nhưng chúng tôi ở công trường ngồi trên tuyết, có người khóc, có người hút thuốc, có người thì trầm lặng không nói gì.
Bởi vì chủ thầu đã cuỗm tiền chạy mất, vài công nhân đi tìm nhà đầu tư đòi tiền công, kết quả còn bị bảo vệ đánh đến mức nhập viện.
Tôi nói với các công nhân: “Chúng ta có hợp đồng, có thể ra tòa kiện chủ thầu, để cảnh sát bắt ông ta, đòi lại tiền.” Nhưng đám công nhân lại nói, người ta đã chạy rồi, biết đi đâu bắt đây? Cho dù là bắt được, vậy thì cũng phải qua mấy năm...
Trước giao thừa một ngày, tất cả các công nhân đều rời đi, bọn họ nói có tiền hay không có tiền thì cũng phải về nhà thăm mẹ già, thăm vợ thăm con, cúng bái tổ tiên.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình tôi, bởi vì lúc đó tôi đã không còn tiền mua vé về nhà nữa rồi...
Buổi sáng ngày trừ tịch, tôi bị giọng nói của vài cô gái đánh thức. Gần sang năm mới thế này, ai không có chuyện gì mà lại chạy đến công trường để làm gì không biết? Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tôi mặc áo bông vào rồi đi ra khỏi lều.
“Qua bên trái một chút, lại hạ xuống thêm một chút...” Mấy cô gái nói chuyện ầm ĩ, tôi lại gần nhìn, lúc này mới phát hiện bọn họ đang kéo một băng rôn quảng cáo.
Lúc đó, trong nháy mắt tôi sợ hãi đến mức toát cả mồ hôi lạnh, không nói hai lời đã trực tiếp xông vào hành lang. Bởi vì có một người phụ nữ, thật sự quá là dũng cảm! Dưới tình huống không dùng bất kì biện pháp bảo vệ nào mà chị ấy lại dám trèo lên tầng ba, còn đi giày cao gót, nửa người gần như đã nghiêng ra ngoài cửa sổ để kéo dây thừng.
Chạy lên tầng ba, tôi trực tiếp ôm lấy eo của chị ấy từ phía sau, kéo chị ấy sang một bên, tức giận hét vào mặt chị ấy: “Làm bậy! Chị có biết làm như vậy nguy hiểm như thế nào không?”
Sau khi hét xong, tôi mới nhận ra chị ấy rất xinh đẹp! Nhìn sơ qua thì là một cô gái vô cùng quý phái.
Chị ấy bị tôi hét nên sững sờ một lát, sau đó vẻ mặt lập tức hiện lên vẻ đề phòng, có chú sợ hãi hỏi tôi: “Cậu... Cậu là ai vậy?”
Ngay sau đó, mấy cô gái ở dưới tầng cũng ầm ầm mà đi lên. Trong tay của bọn họ người thì cầm gạch, người thì cầm gậy gỗ, tất cả đều đề phòng nhìn tôi.
“Công nhân làm công kia, anh muốn làm gì hả? Nếu anh dám làm bừa thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Một người trong số các cô gái giơ điện thoại trong tay lên, tức giận hét lên một câu với tôi.
Tôi cúi đầu nhìn một cái, lúc này mới nhận ra trên người mình đang mặc áo khoác rách và giày nhựa, trên ống quần còn dính đầy một lớp bụi màu xi măng. Trong lúc vô tình, tôi đã hoàn toàn trở thành một công nhân làm công rồi...
“Trúc Lam, chú ý lịch sự một chút! Cậu ấy... cậu ấy không có ác ý.” Người con gái bị tôi kéo xuống lúc nãy, giận dữ nói với cô gái kia một câu, lại quay đầu nhìn tôi mỉm cười nói: “Chào cậu, chúng tôi là người của công ty quảng cáo.”
“Chị Bạch, chị đừng nói chuyện với anh ta, chị nhìn bộ dạng bẩn thỉu của anh ta, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt gì!” Trúc Lam kia rất không phục, trực tiếp nhặt cục gạch trên đất lên, hung dữ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi không để ý đến cô ta mà nhìn về phía cô gái được gọi là “Chị Bạch” này: “Các người muốn treo quảng cáo thế nào, tôi treo giúp cho. Treo xong thì mau rời đi, đi giày cao gót lên tầng không sợ bị ngã xuống à!”
Nói xong tôi đi tới rìa tòa nhà, nhặt sợi dây thừng lên, chuẩn bị buộc lên cột xi măng.
Mấy cô gái ở phía sau tôi nhỏ giọng nói: “Chị Bạch, chúng ta đi thôi, anh ta là một người đàn ông, nếu như muốn làm việc xấu gì thì mấy người chúng ta chỉ sợ là đánh không lại anh ta.”
Nghe thấy câu này, trong lòng tôi không khỏi chua xót, nước mắt suýt nữa thì rơi ra! Ở trường đại học đã từng có rất nhiều cô gái theo đuổi tôi, nhưng bởi vì nhà nghèo nên tôi cũng chẳng dám đồng ý.
Nhưng bây giờ, trong mắt những cô gái này tôi lại trở thành một tên tội phạm tiềm ẩn khả năng cưỡng gian! Nếu không vì mẹ còn đang bị bệnh, cần dùng tiền gấp thì tôi thật sự muốn nhảy từ trên tầng xuống, chết đi là xong...
Thế nhưng lời nói của chị Bạch kia, lại khiến cho tôi cảm nhận được một chút ấm áp trong sự lạnh lẽo của gió rét. Chị ấy nói với mấy cô gái kia rằng, tôi không giống người xấu, ánh mắt của cậu ấy rất sạch sẽ, nói chuyện cũng không thô tục, vừa nhìn đã biết là người có ăn có học.
“Hứ! Người có ăn có học ai lại chạy đến đây làm việc này chứ? Chị, chúng ta nên đi thôi, sắp sang năm mới rồi, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.” Cô gái được gọi là Trúc Lam kia vẫn có thành kiến rất lớn đối với tôi.
Nhưng chị Bạch không để ý đến cô ta mà đến gần tôi hơn một chút, giọng điệu dịu dàng nói: “Này... Cậu gì ơi, cậu có thể nâng biển quảng cáo lên thêm một chút không? Vị trí đó hình như hơi thấp.”
“À, được.” Tôi nghe lời chị ấy nói thì nhón chân lên, kéo biển quảng cáo lên một chút.
“À đúng rồi, sắp sang năm mới rồi, sao cậu còn chưa về nhà?” Chị ấy nhìn tôi rồi hỏi một câu.
Tôi dừng lại một chút, không trả lời chị ấy mà đổi chủ đề nói: “Vì sao chị lại đặt biển quảng cáo ở đây?”
Chị ấy thấy tôi nói chuyện với chị ấy thì ngay lập tức cười nói: “Ở đây cao, cách đó không xa là đường cao tốc, mọi người đều có thể nhìn thấy, có hiệu quả quảng cáo hơn.”
Nghe thấy thế tôi lắc đầu nói: “Biển quảng cáo này quá nhỏ, đường cao tốc lại cách quá xa, căn bản là không đủ để đánh vào thị giác, những quảng cáo ngoài trời thế này, nếu như không thể thu hút người khác ngay từ ánh mắt đầu tiên thì cơ bản là không có hiệu quả quảng cáo gì.”
Chị ấy bị tôi nói vậy thì sững người một lát, lập tức giật mình nhìn tôi hỏi: “Cậu biết về quảng cáo à?”
Tôi cười gượng một cái: “Tôi nói bừa đấy, chỉ là nêu ra ý kiến của mình mà thôi.”
“Vậy cậu cảm thấy, cái quảng cáo này treo ở đâu thì tốt?” Chị ấy hình như rất có hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi hỏi.
“Phía tây của tòa nhà này, gần với phố buôn bán, người ở đó đi lại nhiều hơn, nếu như quảng cáo này treo ở nơi khiến cho người khác dễ nhìn thấy thì có lẽ có thể thu hút không ít người đâu.” Tôi thuận miệng trả lời một câu.
“Vậy... Vậy cậu đừng làm nữa, chúng ta đi qua bên kia treo đi!” Chị ấy hơi lo lắng kéo tôi một cái, tôi vội vàng nói đừng đụng vào tôi, cẩn thận tôi rơi xuống dưới bây giờ! Chị ấy lập tức thu tay lại, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tôi không nói gì, chỉ là kéo biển quảng cáo xuống, rồi cuộn vào khiêng lên trên vai.
Lúc xuống tầng, trong tay mấy cô gái kia vẫn cầm cục gạch, giống như là đề phòng tôi.
Ở đây chỉ có chị Bạch là đã thôi đề phòng tôi, còn đi song song cùng tôi. Mỗi động tác của chị ấy đều khiến tôi cảm thấy chị ấy thật sự là một cô gái xinh đẹp.
Nhưng trong nháy mắt chúng tôi xuống đến dưới tầng thì lại xảy ra chuyện...
Lúc ấy tôi bước ra, đột nhiên truyền đến một tiếng “vù”, sau đó là một cây gập tàn nhẫn mà đập vào đầu tôi, cùng với tiếng côn dứt khoát, tôi lảo đảo một cái, hai chân mềm nhũn rồi trực tiếp ngã trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc này, tôi cảm giác cả người không còn sức lực, trong đầu chảy ra một chất lỏng sềnh sệch, tầm nhìn trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, phía sau truyền đến tiếng hét chói tai của những cô gái kia.
“Kéo mấy cô gái này vào trong đó hết cho tôi!” Một người đàn ông khàn giọng nói.
“Buông tôi ra! Mấy người định làm gì? Các người sẽ gặp báo ứng!” Đó là giọng nói của chị Bạch.
“Đồ phụ nữ thối tha còn dám mạnh miệng, ông đây làm chết cô đầu tiên!”
“Lũ khốn nạn các người, các người làm vậy chính là phạm pháp...”
Chị ấy giãy giụa, giọng nói càng lúc càng xa. Tôi vô lực co quắp nằm trên mặt đất, giống như là một con chó sắp chết vậy, hai chân liên tục đạp lên những hạt cát, miệng thở dốc từng hơi.
Người đàn ông giọng khàn kia lại nói: “Lần này quay về thu hoạch được không ít. Vừa lấy được hợp đồng, vừa gặp phải một đám phụ nữ lẳng lơ. Sắp qua năm mới rồi, cũng nên ăn mặn chút rồi.”
Lại nghe thấy giọng nói này một lần nữa, trong nháy mắt tôi đã biết người này là ai!
Ông ta chính là chủ thầu, là tên khốn nạn ôm tiền chạy trốn lúc trước.
“Ông chủ, vậy chúng ta mau vào trong làm đi, mấy người phụ nữ kia ăn mặc lẳng lơ như vậy, vừa nhìn đã biết chính là loại hàng khiến người khác buồn nôn.”
“Không vội, giải quyết thằng nhóc này trước rồi tính sau!” Tên chủ thầu nói, tiện tay cầm lấy một cây gậy gỗ, hung ác mà đập mạnh lên lưng tôi: “Con mẹ nó! Đi học được vài ngày thì đã không biết mình họ gì rồi, còn dám để ông đây ký hợp đồng với đám công nhân kia, làm cho ông đây cứ thấp thỏm lo sợ, chạy trốn cũng chẳng thoải mái.”
Tôi bị đánh đến mức toàn thân run rẩy, cảm giác xương sống đã gãy rồi.
Nhưng ông ta còn chưa hết tức giận, lại độc ác mà túm tóc tôi lên: “Tao cho mày ký, cho mày ký này! Ký con mẹ mày!”
“Ông chủ, đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ chết người đó!” Một người đàn ông khác thấy tôi trợn trừng mắt thì lập tức khuyên một câu.
“Ông đây chính là muốn giết chết nó!” Tên chủ thầu nhổ nước bọt vào tôi, lại nói đi vào làm đám lẳng lơ kia trước, đợi thoải mái xong thì trực tiếp quẳng thằng khốn này từ trên tầng xuống.
Nói xong, tên chủ thầu độc ác đá thêm một cước nữa vào đầu của tôi, lúc này mới dẫn người vội vã đi vào trong hành lang.