Quá bất công, kết quả mỗi một môn của tôi đều xếp hàng đầu. Vì thi lại nên tôi càng dốc toàn sức lực, thế nhưng kết quả của bảy môn cộng lại đều rớt, tôi hoàn toàn không thể nào tiếp nhận sự thật như vậy, nhất định là nhà trường đã chấm sai rồi.
A Xuyên đỡ tôi ngồi trên ghế tôi thở hổn hển, đầu óc vô cùng hỗn loạn, trong lòng giống như có tảng đá đang đè nặng.
Đám anh em trong ký túc xá đều tới an ủi tôi, trong đầu tối oang oang. Cuối cùng, tôi đột ngột đứng lên, đấy bọn họ rồi chạy ra ngoài.
Tôi nhất định phải hỏi rõ ràng, đây rốt cuộc là chuyện gì, bọn họ nhất định đã chấm sai rồi.
Tôi đi tới trước cửa phòng làm việc của viện trưởng. Ông ta đang hút thuốc, uống nước trà, dường như sớm đã biết được tôi sẽ tới đây .
"Sao lại vô giáo dục như thế? Không biết gõ cửa à?" Lúc tôi đi vào, ông ta bỗng vỗ bàn một cái, nước trà đều bắn lên tung tóe ra ngoài.
"Thật xin lỗi, viện trưởng, em..." Bị người kia hùng hổ nhìn chằm chằm, ngay lập tức tối thoáng mềm nhũn ra, xoay người lại đi gõ cửa.
Viện trưởng nâng gọng mắt kính, rất bực bội nói: "Vào đây."
Tôi đi vào, hơi sốt ruột. Học sinh sợ giáo viên, đây là chuyện hiển nhiên.
Nhưng tôi vẫn lấy hết dũng khí nói: "Viện trưởng, kết quả của em nhất định là tính sai rồi. Thầy cũng biết, thành tích của em vẫn luôn rất tốt, đã lấy nhiều học bổng như vậy, em không thể nào rớt thi lại được. Thầy giúp em kiểm tra lại được không? Trong đây nhất định có nhầm lẫn."
"Hiểu lầm?" Viện trưởng thổi chén trà cho nguội bớt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại chậm rãi để xuống nói: "Vương Minh Trí, tôi nhớ không làm thì năm ngoái, đã gần nửa năm cậu không có lên lớp đúng không?"
Thực ra chỉ có ba tháng, ông ta cố ý nói thành nửa năm, tôi linh cảm được có chuyện không tốt.
Viện trưởng nói tiếp: "Trốn học nửa năm, nhà trường sớm nên đuổi cậu rồi, cậu còn tới đây hỏi lý do, nhà trường sao có thể nhầm lẫn? Nửa năm không đi học, cậu cảm thấy bản thân mình có thể thi tốt được sao?"
Tôi lắc đầu, nhìn ông ta với anh mắt gần như là cầu xin, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tôi uất ức không biết nên nói gì.
"Viện trưởng, mẹ của em bị bệnh, đó là khối u ác tính. Em cần tiền cho nên mới trốn học đi làm thêm, em có nỗi khổ tâm" Tôi vừa nói vừa lau nước mắt, lại nói: "Lần này thì lại, em đã bỏ ra rất nhiều ngày để ôn tập, không thể nào không qua nổi một môn được. Viện trưởng, nhất định là nhầm lẫn, nhất định là thế"
Viện trưởng nhìn tôi, ánh mắt đó rất phức tạp, dường như bị lời nói của tôi làm cảm động rồi. Tôi cho rằng ông ta sẽ giúp tôi, chí ít cũng sẽ giúp tôi đi hỏi rồi kiểm tra một chút. Chuyện này với ông ta mà nói chính là đơn giản như trở bàn tay, nhưng với tôi, chuyện đó có liên quan tới số phận cả đời này của mình.
Nhưng ông ta không có giúp tôi, cuối cùng đành thở dài nói: "Vương Minh Trí, thầy cho cậu một lời khuyên. Nhà của cậu nghèo, đừng tùy tiện đi đắc tội với người ta, ở trường học cũng vậy, ở xã hội cũng vậy. Được rồi, thu dọn một chút rồi rời đi đi, thầy không giúp được gì cho cậu đâu."
Ông ta nói xong, ngay lập tức tôi đã hiểu rõ, nhất định là Ôn Mẫn Chi, nhất định là cô ta.
Lúc trước cô ta đã từng nói với tôi, tôi sẽ phải gặp tai họa lớn.
Bố của bạn trai cô ta là lãnh đạo trong trường, nhất định là do bọn họ trở trò.
Khoảnh khắc đó, tôi chưa từng căm hận người phụ nữ nào như thế. Tôi với cô ta đâu có thù hằn sâu đậm gì, vì sao cô ta lại phải trả thù tôi như thế? Tại sao?
Sau khi rời khỏi trường học, tôi không kìm được nước mắt. Các bạn có biết tại sao không? Tôi là một thằng nhóc ở nông thôn, không có gia thế, không có quan hệ, có ai sẽ giải oan cho tôi chứ? Bị người ta gây chuyện cũng chỉ có thể ôm đầu ngồi khóc, khóc đến sức cùng lực kiệt.
Mẹ của tôi, cả chị Bạch nữa, bọn họ là hy vọng tốt nghiệp duy nhất của tôi, là hy vọng sống vui vẻ của tôi. Nhưng tôi lại khiến bọn họ thất vọng, chỉ có mỗi lòng nhiệt huyết, hai tay siết chặt đến hằn lên gân xanh, lại bất lực như vậy.
Sau đó tôi nhớ tới chị Bạch, chị ấy có thể giúp tôi. Nhưng mà, tôi đã làm chị ấy tổn thương, chị ấy nhất định đang căm giận tôi rồi, làm sao tôi còn mặt mũi nào đi tìm chị ấy nữa?
Buổi sáng hôm đó, ánh mặt trời gay gắt khiến người khác cảm thấy hoa mắt. Tôi điên cuồng chạy ra khỏi trường học, không biết mình nên đi về đâu, cũng không biết mình nên làm như thế nào. Cứ như thể cuộc sống đã trở về điểm bắt đầu, trở về thời điểm cuối năm ngoái, thời điểm mà tôi không còn gì cả.
Đứng trên cầu Công Hà, gió lạnh thổi tới, tôi òa khóc thật lớn.
Đây chính là số mệnh, là số mệnh của tôi.