Nghe tôi nói vậy, chị Bạch lập tức ngày người.
Chị ấy nhìn tôi, ánh mắt trở nên phức tạp: "Cậu nói thật?"
Tôi gật đầu không ngừng, nói: "Thật, tất cả đều là thật! Từ hôm nay trở đi, chị sẽ không cần lo lắng nữa."
Tôi tưởng khi nói cho chị ấy biết những chuyện này thì chị ấy sẽ vui vẻ, sẽ mừng đến chảy nước mắt, bởi vì... tất cả chuyện này đều là hy vọng của chị ấy.
Nhưng mà chị ấy lại hất tay tôi ra một cách dứt khoát, lạnh lùng hỏi: "Vương Minh Trí, rốt cuộc cậu đã làm gì? Cậu nói nhanh, nói nhanh lên!"
"Chị đừng hỏi, có hỏi tôi cũng không nói! Nói chung, từ nay về sau, chị phải sống thật tốt, tìm một người đàn ông tốt mà yêu, biết không? Đừng tìm người vừa nhỏ vừa không ngoan, nhà còn nghèo, lại không biết quan tâm người khác, còn chọc chị tức giận như tôi!"
Tôi đã tự nói với mình rằng phải bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng cuối cùng thì nước mắt vẫn rơi, nhưng tôi không lo được nhiều như vậy, có một số việc đã được an bài từ sớm rồi, ai cũng không sửa được. Dùng thanh xuân của tôi đổi lấy hạnh phúc cả đời của chị ấy, cái này rất đáng giá!
Cuối cùng tôi đứng lên, lau nước mắt, nói: "Còn nữa, chị lớn hơn tối năm tuổi, tôi không thích người lớn hơn mình, tôi thích bạn gái bằng tuổi tôi thôi."
Chị Bạch khóc, chị ấy không thể kìm nén nữa rồi, nước mắt cứ rơi xuống, im hơi lặng tiếng, lại tràn ngập tuyệt vọng. Chị ấy cố gắng khống chế tâm trạng, lạnh lùng nói: "Vương Minh Trí, cậu nói lại lần nữa? Cậu nói lại lần nữa!"
Tôi biết, chuyện này sẽ làm chị ấy tổn thương, làm chị ấy đau khổ, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không thể nói sự thật cho chị ấy biết. Bởi vì tôi với Trần Phương làm chuyện bẩn thỉu, đến cả tôi cũng không dám nghĩ, quá ác, chị ấy lương thiện như vậy nên chắc chắn không chịu nổi.
Lau khô nước mắt, tôi mặc áo khoác vào, thở dài nhẹ nhõm, nói: "Tôi yêu một người bạn học của tôi, cô ấy trẻ tuổi xinh đẹp, trong nhà làm tài chính, rất có tiền. Cô ấy nói rằng tốt nghiệp xong, khi tôi lấy cô ấy thì tương lai có thể thừa kế công ty của nhà cô ấy, đây là chuyện tốt, chị nên vui vẻ cho tôi."
"Vương Minh Trí, cậu là đồ khốn!" Đột nhiên chị ấy cầm cái bát lên ném vào tôi.
Tôi không tránh đi, cái bát đập vào đầu tôi, máu chảy xuống nhưng tôi lại không thấy đau, tôi đã chết rồi.
Đây là do tôi nợ chị ấy, tôi làm chị ấy tổn thương, chị ấy nên trút hết lên người tôi, tôi nói: "Chị cứ tiếp tục, đập đến khi nào hết giận mới thôi."
Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, cắn môi, tay đưa ra không trung, không ngừng run rấy.
Tôi nói: "Chị đập tiếp đi? Không muốn đập đúng không? Vậy thì tôi tự đập!" Tôi cầm lấy ly rượu vang đập vào trán, máu hòa theo rượu vang đỏ chảy từ mặt tôi xuống.
Thật sảng khoái! Khi người ta đau đớn đến tận cùng thì việc tự hành hạ bản thân có thể làm người ta thoải mái hơn nhiều.
Chị ấy đứng ở nơi đó, nhìn tôi ngơ ngác, tôi nghĩ chị ấy còn chưa hài lòng nên cầm chai rượu trên bàn lên, để sát đầu mình.
Xoảng!
Bình rượu vỡ nát.
Tôi tạm thời không thể đứng vững, thân thể lung lay hai cái rồi ngồi xuống đất.
"A!" Chị ấy khóc lớn rồi đột nhiên nhào lên: "Cậu ngu à? Cậu làm gì đấy? Điên rồi sao?"
Tôi thở dốc, chóng mặt, hơi khó thở.
Chị ấy ôm tôi, vô cùng hoảng sợ, tay chân luống cuống cầm khăn tay lau vết máu cho tôi, lại hô to: "Có ai không? Có ản mạng xảy ra, nhanh đưa đi bệnh viện!"
Và rồi có rất nhiều người qua đây dìu tôi, tôi loạng choạng đứng lên, đẩy những người đó ra rồi bình tĩnh ra ngoài.
Chị ấy cầm khăn tay lên, đuổi theo sau đỡ lấy tôi, khóc lớn: "Minh Trí, đều do chị không tốt, chị đưa cậu đi bệnh viện."
"Không cần, chị đi đi, tôi không sao!" Tôi lạnh lùng cản chị ấy lại, nắm lấy tay vịn cầu thang rồi lảo đảo đi xuống.
"Nhưng chị là chị của cậu. Chị không cần cậu nữa, cậu làm em trai của chị có được không? Để chị thương cậu, chăm sóc cậu." Chị ấy ôm tôi từ đằng sau, hai tay ôm eo tôi thật chặt, tôi có thể cảm nhận được chị ấy vô cùng không nỡ.
Một khắc kia, tôi muốn xoay người, ôm chặt chị ấy, hôn chị ấy, nói cho chị ấy biết rằng tôi yêu chị ấy, cả cuộc đời chỉ thích mình chị ấy. Tôi không muốn chị ấy đau lòng, không cho phép chị ấy lại chảy nước mắt.
Nhưng tôi không làm được, tình yêu của chúng tôi xen lẫn quá nhiều đau thương, đây đều là những thứ mà chúng tôi không kiểm soát được. Khi đối mặt với hiện thực, tôi chỉ có thể
phục tùng, bởi vì tôi quá yếu ớt, không hề có sức chống lại.
Cuối cùng, tôi nắm lấy tay chị ấy, gỡ ra từ từ. Chị ấy quá cứng đầu, tôi đẩy ra rồi mà vẫn còn muốn ôm lại. Đột nhiên, tôi đẩy mạnh một cái, chị ấy ngồi trên cầu thang, lại khóc: "Vương Minh Trí, chị không tin, cậu lừa chị phải không? Có phải vì chị mà cậu làm một số chuyện mà bản thân không muốn hay không? Cậu nói cho chị biết đi, có phải như vậy không?"
Tôi cầm tay vịn thật chặt, cố nhịn khóc: "Chị suy nghĩ nhiều rồi, gia đình bạn gái của tôi có quan hệ, chỉ là tiện tay giúp mà thôi. Bạch Vân Y, sau này đừng dây dưa nữa, tôi không thích chị, chị lớn hơn tôi năm tuổi, không thích hợp..”
Nói rồi, tôi bỏ đi.
Phía sau là tiếng khóc khàn cả giọng của chị ấy.