Chương 3: Cô ta muốn ở trên tôi
Chị Bạch lái xe đến đường Tân Hà, phía trước không xa là một ngôi biệt thự nhỏ, cũng chính là nơi ở của chị ấy.
“Ài! Đừng lo lắng nữa, lạnh lắm, mau vào trong đi.” Chị Bạch mở cửa xe rồi vẫy tay với tôi, sau đó chị đưa cho tôi một đôi dép đi trong nhà của đàn ông.
Thay dép xong, tôi nhăn nhó đi vào trong, phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, nội thất đơn giản nhưng vô cùng sang trọng, trên tường có treo một bức tranh sơn dầu cách điệu, trông nó rất hợp với khí chất thanh lịch của chị ấy.
Chị ấy đi vào phòng ngủ, lấy ra một bộ đồ ngủ của nam đưa cho tôi, nói: “Đi tắm rồi thay bộ quần áo này vào, đừng ăn mặc rách rưới thế, năm mới rồi.”
Tôi gật gật đầu, cắn môi nói câu cảm ơn, chị ấy nghe được lại cười mà nói: “Thoải mái đi, chỗ này không có ai khác cả, cứ coi như nhà mình.”
Nói xong chị ấy dẫn tôi tới phòng tắm, còn mở vòi nước thử xem nước có ấm chưa: “ Ở bên ngoài bị lạnh lâu như vậy, giờ tắm nước nóng sẽ không dễ bị cảm lạnh, còn nữa, lúc tắm đừng để nước dính đầu, không là sẽ sốt đấy.”
“Ừm, biết rồi!” Mặt tôi đỏ lựng như trái cà chua, bởi vì lúc chị Bạch vừa xoay người lại thì ngực chị ấy đã đập thẳng vào mắt tôi, vừa trắng vừa to.
Thử nước nóng xong thì chị ấy đi ra ngoài, tôi bèn cởi quần áo ra thì phát hiện mình cương cmnr! Lúc đó quả thực là xấu hổ chết đi được, tôi muốn kiềm chế cũng không xong, hơn nữa lúc tắm, đầu óc tôi chỉ toàn hình ảnh vòng ngực to tròn của chị ấy, càng nghĩ mặt tôi càng đỏ.
Tắm xong tôi mới phát hiện ra trong phòng không có khăn lông, bấy giờ trời rất lạnh, nếu mà không có khăn để lau khô người thì sẽ rất dễ bị cảm, thế là tôi mới gọi chị Bạch: “Chị Bạch, tôi tắm xong rồi, khăn lông ở đâu vậy?”
“Ừ, cậu đợi chút.” Chị Bạch nói xong bèn lấy một chiếc khăn rồi mở cửa phòng tắm ra định đưa cho tôi.
Lúc đó chị ấy mặc một chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc dài buông xoã sau lưng, khuôn mặt trắng nõn nhìn thấy tôi thì thoáng ửng hồng.
Tôi giật cả mình, theo bản năng bèn che đi chỗ đó, cơ mà lúc đó nó rất là cứng, căn bản là che không nổi, tôi bèn vội vã quay người đi, hướng mông về phía chị Bạch, nói: “Chị… sao chị lại vào đây?”
Dường như chị ấy cũng rất căng thẳng, giọng nói có chút run rẩy mà nói: “Tôi… cậu bị thương ở đầu, tôi sợ cậu không gội đầu được.”
“Không sao, tôi vẫn tự làm được!” Tôi che lấy cúc hoa, mặt cực kỳ đỏ, đm, mất mặt chết mẹ!
“Cậu… cậu đừng có lo, tôi không có ý gì đâu, để tôi giúp cậu kì lưng, nếu không tắm sẽ không sạch đâu.” Chị ấy vừa dứt lời thì tôi lập tức cảm nhận được một bàn tay mát lạnh sờ mó trên lưng mình.
Lúc đó tôi thấy cả người rét run, không biết chị ấy định làm gì, chắc chắn người phụ nữ này bị điên rồi, sao lại có thể không biết xấu hổ đến thế này cơ chứ?
Tôi chống tay lên tường, không cảm giác nhúc nhích: Chị ấy lấy vòi nước ấm, vừa kị lưng cho tôi vừa xả nước lên người tôi.
“Có bạn gái chưa?” Đột nhiên chị ấy hỏi tôi.
“Hồi trước cũng có một người, sau đó thì… chia tay rồi.” Đầu tôi một mảnh trống rỗng.
“Sao lại chia tay?” Chị ấy vừa nói vừa tiến về đằng trước, hai bầu ngực cọ vào người tôi khiến tôi sợ tới mức cả người dán chặt vào tường.
Năm đó tôi hai mươi mốt tuổi, chưa từng đụng vào người phụ nữ! Bỗng nhiên có một người phụ nữ xa lạ làm thế với tôi, cho nên tôi cảm thấy rất sợ, đầu óc cứ rối tung rối mù lên.
Chị ấy thấy tôi không nói gì thì lại áp sát cơ thể vào người tôi: “Sao lại chia tay? Có phải cậu chơi đùa người ta chán chê rồi nên không muốn chịu trách nhiệm nữa đúng không? Đàn ông các người toàn một đống chẳng ra gì, chơi cho sướng xong rồi phủi đít rời đi?”
“Không phải! Là do cô ấy muốn chia tay!”
“Không thể nào, cậu đẹp trai thế này, sao cô ấy lại muốn chia tay với cậu được!”
“Bởi vì…” Tôi nghẹn ngào nói: “Vì tôi nghèo…” Nói xong tôi bèn ngồi chồm hỗm dưới sàn mà ôm đầu khóc: “Là do tôi với bạn gái mến nhau từ hồi cấp hai tới đại học, tổng cộng là mười năm, thế nhưng cuối cùng lại không thể vượt qua được hiện thực tàn khốc, cô ấy vì muốn được có tên trong danh sách đi du học mà sẵn sàng ngủ với con trai thầy hiệu trưởng sau lưng tôi, ngày chia tay, cô ấy nói với tôi đúng một câu: “Vương Minh Trí, ở bên cạnh người như anh thì cả đời này em cũng không có tiền đồ tươi sáng…”
Giờ nghĩ lại câu nói đó, tôi vẫn cảm thấy đau nhưng bị kim châm muối xát!
Nhưng mà nó lại chính là sự thật, bởi vì hiện giờ thậm chí tôi còn không thể ăn một bát cơm no.
Chị Bạch thấy tôi khóc thảm quá thì vội vàng tắt nước, sau đó ngồi xổm xuống chụp lấy vai tôi nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là do chị không tốt, chị không nên ức hiếp cậu, chị đúng là người phụ nữ xấu xa, là do chị sai rồi, chị nhất thời hồ đồ…”
“Không sao, chị, tôi đi đây…” Tôi bèn đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài cửa.
Nhưng chị Bạch lập tức kéo tôi lại, hỏi: “Giao thừa rồi, cậu định đi đâu?”
Tôi nói không biết, đi đâu thì đi.
“Cậu đứng lại!” Chị ấy cố gắng giữ chặt tôi lại: “Tối nay cậu phải ở lại đây, không được đi đâu cả!”
“Chị quản tôi? Chị là gì của tôi?” Tôi cố sức đẩy chị ấy ra, xách cái quần bước về hướng cửa.
Tuyết rơi trong sân càng lúc càng nhiều, gió lạnh thốc vào mặt đau điếng, tôi vội vàng rời đi mà không kịp khoác cái áo rét lên người, chie mặc có một chiếc áo thu đông mỏng tanh, lạnh tới mức da gà da ốc thi nhau nổi lên.
Nhưng tôi không ngờ chị Bạch lại mặc độc có một cái váy ngủ chạy ra ngoài.
“Cậu bị ngốc hả? Ngoài này lạnh muốn chết, mau vào trong đi!” Chị Bạch hét lên phía sau lưng tôi, còn hắt xì một cái, tôi chẳng để ý đến chị ấy, cũng không biết tại sao mình lại không để ý đến chị, lúc đó tôi đã rất quyết tâm, có khi mười con trâu cũng không ngăn tôi lại được.
“Này! Cậu không muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ sao?” Đột nhiên chị Bạch hỏi câu đó khiến tôi đứng khựng tại chỗ.
Chị ấy vội vàng chạy tới kéo cánh tay tôi, nói: “Hiện giờ công ty tôi đang thiếu người, cậu đến làm việc chỗ tôi, tôi trả lương cho cậu, cậu sẽ có tiền chữa bệnh cho mẹ, được không?”
“Nhưng tôi không hề có chuyên môn, công ty chị có thể chấp nhận tôi sao?” Tôi ngốc nghếch hỏi.
“Con cừu ngốc này!” Chị ấy bị tôi chọc cho cười, bèn giơ tay nhéo mũi tôi nói: “Về phòng rồi nói!”
Vào đến phòng khách, chị Bạch lập tức rót cho tôi một cốc nước ấm rồi nén giận nói chưa từng gặp ai ngốc như tôi!
Tôi cầm cốc nước ấm len lén nhìn chị ấy, chị ấy rất đẹp, thân hình cũng chuẩn, khiến người khác có cảm giác muốn ôm vào lòng.
“Chị, vừa nãy những gì chị nói là thật sao?” Đối diện với người đẹp trước mặt thì tôi vẫn lo lắng cho sức khoẻ của mẹ mình hơn.
“Còn phải xem biểu hiện của cậu, biểu hiện không tốt thì đương nhiên công ty chúng tôi cũng sẽ không cần cậu.” Chị Bạch xấu xa mà liếc tôi một cái.
Vốn dĩ tôi vẫn tưởng rằng chị Bạch là một người phụ nữ vô cùng thanh thuần, vô cùng cao quý, không ngờ chị ấy còn có mặt này! Thật lẳng lơ! Ôi!
Nhưng mà dù sao tôi là đàn ông, chị ấy lại xinh đẹp như vậy! Chắc chắn mình không bị thiệt đâu!
Tôi bèn đặt cốc nước xuống hỏi chị ấy: “Chị, chị muốn tôi phải biểu hiện như thế nào?”
Chị Bạch đắc ý bĩu môi nói: “Thay quần áo ngủ trước đi, cậu mặc bộ đồ này trông quê chết đi được!”
Tôi nghe xong bèn đi vào phòng tắm, thay sang bộ đồ ngủ vừa nãy tắm có để sẵn đấy rồi mới bước ra ngoài.
Chị Bạch đánh giá tôi một vòng từ đầu tới chân, gật đầu hài lòng: “Tên là gì?”
Tôi nói: “Vương Minh Trí.”
Chị ấy lại hỏi: “Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Qua hôm nay là hai mươi mốt tuổi rồi.” Tôi nhếch miệng nói.
“Mới hai mươi mốt tuổi thôi à? Nhỏ quá!” Chị ấy khá ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói thầm: “Lúc thấy cậu trên công trường, tôi còn tưởng cậu ba mươi mấy tuổi rồi cơ!”
Chị ấy nói vậy cũng không sai, lúc đó ở công trường, trông bộ dạng tôi nhếch nhác khó tả, râu ria xồm xoàm, mặt bẩn vô cùng, lại còn mặc một bộ đồ nông dân rách rưới, tất nhiên sẽ không thể đoán được là bao nhiêu tuổi.
Chị ấy lại tiếp tục hỏi: “Mẹ cậu bị bệnh, cần bao nhiêu tiền để chữa?”
Tôi nhăn nhăn nhó nhó, cuối cùng đáp: “Khoảng ba vạn.”
Thực ra bệnh của mẹ tôi đã sớm không thể chữa được nữa, bà ấy mắc ung thư, có điều ba vạn này có thể để bà ấy chuyển sang ở một bệnh viện tốt hơn, đau khổ phải chịu đựng cũng sẽ bớt đi một chút.
“Đọc số tài khoản ngân hàng cho tôi.” Chị ấy lấy điện thoại ra, gõ cạch cạch gì đó.
“Chị, thế này là…” Tôi không hiểu lắm, chị ấy định làm gì?
“Nhanh lên, đừng để tôi đổi ý.”
“Ừm, số tài khoản là…”
Số tài khoản ngân hàng của nhà tôi sớm đã thuộc lòng rồi, tôi còn luôn nghĩ đến một ngày mình kiếm được tiền thì việc đầu tiên sẽ là chuyển số tiền đó vào tài khoản tích cóp.
Chị ấy vừa gõ số tài khoản tôi đọc vào điện thoại vừa nói: “Được rồi, sáng mai tiền sẽ được chuyển đến tài khoản.”
“Thật sao?” Quả thật tôi không dám tin vào tai mình.
“Chút tiền này đối với tôi mà nói không thành vấn đề.” Chị ấy nói xong bèn ném điện thoại sang một bên rồi đi vào bếp nấu cơm.
Tôi ngồi trước sô pha, ngốc nghếch nhìn theo bóng lưng của chị ấy, trong đầu không ngừng suy nghĩ: Rốt cuộc chị ấy là người phụ nữ như thế nào? Sao lại muốn giúp tôi? Chẳng lẽ chỉ vì lúc ở công trường tôi đã cứu chị ấy?
Đến tối thì tôi lập tức đã biết câu trả lời.