Chương 6: Chị ấy đến trường tìm tôi
Lúc một giờ chiều, chị ấy tức giận xông đến.
“Vương Minh Trí, cậu đang ở đâu? Ra đây cho tôi!” Cách cánh cửa, tôi nghe thấy chị ấy đứng ở hành lang hét lớn.
Ôi! Cứng rắn cái gì! Tôi đã trả tiền cho chị rồi chị còn như vậy, tôi đã chọc gì tới chị chứ? Nhưng tôi không nói gì, cố tình khiến chị ấy sốt ruột.
Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân “bịch bịch bịch” đến gần phòng ký túc xá của tôi: “Vương Minh Trí, cậu có ở trong không?” Chị ấy gõ cửa phòng ký túc xá của chúng tôi.
Tôi vẫn không nói gì, cố tình áp chế sự tức giận của chị ấy, để lát gặp mặt, chị ấy đỡ phải dùng giọng điệu người lớn dạy dỗ tôi.
“Vương Minh Trí, tôi biết cậu đang ở trong, chú quản lý ký túc xá đã nói với tôi rồi, cậu ra đây cho tôi!” Mặc dù chị ấy nói như vậy, nhưng vẫn không có dũng khí mở cửa, dù sao đây cũng là ký túc xá nam, lỡ vào nhầm phòng thì sẽ rất ngại.
Tôi ngồi trên ghế, nhẹ nhàng thổi khí nóng trên ly nước, nghe giọng điệu gấp gáp của chị ấy, nhưng tôi cũng không quá hả hê.
“Được! Vương Minh Trí, cậu không ra đây, vậy tôi đi đây, tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa!”
Vừa nghe thấy câu này, tôi giật mình suýt nữa làm nổ nước nóng. Thực ra tôi rất muốn gặp chị ấy, ít nhất cũng phải trả tiền lại cho chị ấy. Nhưng tôi lại không bỏ đi sĩ diện được, nên cố tình ho khan một tiếng: “Khụ khụ!”
Nghe thấy bên trong có người, chị ấy đột nhiên đẩy cửa ra, thấy tôi nhàn nhã ngồi đó uống nước, chị ấy vừa tức vừa cười, nói: “Cái thằng khốn này, ở trong này không nói gì, sao cậu lại hư hỏng như vậy? Cố tình khiến chị sốt ruột đúng không?”
Chị ấy đặt túi xuống, nắm tay lại thành quyền muốn đánh tôi. Tôi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chị ấy một cái: “Tiền ở trên bàn, chị cầm lấy rồi đi đi.” Nói xong tôi quay đầu đi, cố tình không nhìn chị ấy.
Nhưng chị ấy nhất quyết không chịu đi, còn kéo ghế qua ngồi xuống, đùa cợt nói: “Sao? Vẫn còn giận sao? Đàn ông đàn ang gì mà hẹp hòi vậy!”
Tôi không chịu nổi nhất là giọng điệu này của chị ấy, nũng nịu, đáng yêu muốn chết! Tôi nói: “Tôi có gì để giận chứ? Tôi có bao nhiêu trọng lượng, trong lòng tôi biết rõ. Tôi không chỉ nghèo, mà mẹ còn bệnh thành như vậy, có cô gái nào sẽ nhìn trúng tôi chứ? Ôi! Tôi chỉ là một sinh viên thôi! Ngây thơ quá rồi!”
Một hơi nói hết, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều. Chị ấy đứng đó im lặng không nói gì, tôi lại nói: “Chị cầm tiền rồi mau đi đi! Còn nữa, tôi không muốn nợ chị gì cả, ba vạn đó tôi sẽ trả cho chị.”
“Vương Minh Trí, đừng nói những lời như vậy có được không?” Chị ấy quay đầu nhìn tôi, không vui lắm.
“Không nói những lời này thì còn có thể nói gì nữa? Nói chuyện yêu đương sao? Ôi!” Tôi tự cười nhạo mình, nước mắt sắp trào ra.
Chị ấy thấy tôi sắp khóc, mau chóng đứng dậy, lấy khăn giấy muốn lau nước mắt cho tôi. Tôi gạt tay chị ấy ra, chị ấy ngây người, rồi cắn môi nói: “Đói rồi chứ, chị dẫn cậu đi ăn cơm.”
Ăn cơm? Chị ấy thật biết thay đổi chủ đề. Tôi lạnh lùng nói với chị ấy: “Ăn cơm thì không cần đâu, chị mau cầm tiền rồi đi đi!”
Vốn dĩ tôi tưởng chị ấy đến đây, cầm tiền rồi sẽ đi, dù sao lúc đầu cũng là do chị ấy nói sẽ không liên lạc với tôi nữa, chị ấy không yêu tôi, lại càng xem thường tôi. Những lời này đều là do chính miệng chị ấy nói.
Nhưng bây giờ, chị ấy lại cứ ở đây không chịu đi, còn muốn dẫn tôi đi ăn cơm. Ôi! Đồng tình với tôi, thương hại tôi sao? Tôi tức giận nhìn chị ấy, nói: “Tôi không cần chị thương hại, đừng tưởng chị có tiền thì hay lắm!”
Nói xong, tôi xoay người muốn đi ra ngoài. Lúc đó, tôi thật sự định cắt đứt với chị ấy, bởi vì chúng tôi không có tương lai, lại càng không có tình yêu. Đêm đó chỉ là một sai lầm đẹp đẽ mà thôi.
Nhưng tôi còn chưa ra khỏi cửa, chị ấy đã ôm lấy tôi từ đằng sau: “Minh Trí, cậu đừng như vậy. Cậu như vậy, lòng chị rất khó chịu… Chị biết, chị có lỗi với cậu, đều là lỗi của chị! Cậu tha thứ cho chị có được không?” Chị ấy khóc, không ngừng cọ mặt lên lưng tôi.
Tôi ngẩng đầu, mũi chua xót. Chị ấy không sai, nhưng cứ luôn nói mình sai, khiến tôi không bực tức nổi nữa, bởi vì từ đầu đến cuối đều là tôi chiếm lợi lộc của chị ấy.
Cuối cùng, tôi nói: “Chị, rốt cuộc chị muốn thế nào? Chị nói với tôi đi có được không? Chị như vậy, trong lòng tôi cũng rất khó chịu.”
“Chị không muốn thế nào, chị đói rồi, chỉ muốn dẫn cậu đi ăn cơm.” Chị ấy buông tôi ra, mắt đỏ lên như một đứa nhỏ bị ức hiếp, dáng vẻ phụng phịu.
Tôi thật sự không còn cách nào với chị ấy, chị ấy sắp giày vò tôi đến chết rồi. Lúc chị ấy chững chạc, thì cao quý duyên dáng, gần như không có tình cảm. Nhưng lúc làm nũng lại giống như một đứa nhỏ, xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác thương tiếc.
Cuối cùng, tôi mơ màng lên xe chị ấy. Chị ấy rất đắc ý, giống như đã thực hiện mưu kế thành công, khoé môi nở nụ cười xấu xa.
“Minh Trí, chị có xinh đẹp không?” Chị thấy nghe nhạc, ngân nga theo, hỏi tôi.
“Ừm, rất xinh đẹp. Nhưng mẹ tôi nói, con gái xinh đẹp không đáng tin.” Tôi cười nói.
“Này, cậu muốn bị đánh phải không? Có người khen ngợi giống như cậu sao? Ai không đáng tin chứ, cậu mới không đáng tin đấy, đàn ông đều không đáng tin!” Chị ấy bĩu môi phản bác tôi, tôi muốn giải thích, nhưng chị ấy lại nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không cho tôi nói, thật là vô lý.
Sau đó chị ấy mệt rồi, hả hê cười. Ánh mắt đó dường như đang nói với tôi: Muốn đấu với chị, cậu vẫn còn kém xa lắm, nhóc con!
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó đấu võ mồm với chị ấy thật là vui. Chỉ là thời gian thấm thoát trôi qua, nhiều năm về sau, chúng tôi đã không thể đơn thuần như ban đầu được nữa.
Hôm đó, chị ấy dẫn tôi đi ăn buffet.
Lúc vào cửa, chị ấy hỏi tôi: “Cậu đã từng ăn buffet chưa?”
Tôi lắc đầu, hơi ngại ngùng, lúc đó tôi nghèo như vậy, làm gì có tiền đi ăn buffet?
Chị ấy không hề cười nhạo tôi, mà nghiêm túc nói: “Ăn buffet giống như đi đánh trận vậy, muốn chiến thắng thì phải có chú ý đến chiến lược! Một lát cậu đi theo chị, chị dạy cậu làm sao để ăn cho đủ số tiền đã bỏ ra!”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của chị ấy, tôi cảm thấy vô cùng buồn cười. Chị ấy nhéo tôi một cái, nói: “Có gì buồn cười chứ? Con người cậu thật kỳ lạ!”
Đi vào nhà hàng, chị ấy lấy cho tôi một cái mâm, bảo tôi đi theo chị ấy lấy đồ ăn.
Tôi thấy trong đó có thịt nướng, vừa định gắp, chị ấy đã ngăn tôi lại, nói: “Đừng ăn thịt, ăn hải sản trước.” Tôi hỏi chị ấy tại sao, chị ấy nói: “Hải sản đắt tiền hơn!”
Chúng tôi đi qua một bên khác, tôi thấy ở đó có chuối, vừa định đi lấy, chị ấy lại ngăn tôi lại: “Cậu ngốc à? Chuối rẻ như vậy, không được ăn!”
Sau đó tôi nhìn thấy bên cạnh có bánh bao đã hấp, vô cùng thơm, tôi muốn lấy một cái, chị ấy đánh lên tay tôi, nói: “Ăn bánh bao no lắm, ăn một cái là no rồi, quá lỗ vốn, không được ăn!”
“Nhưng chị à, tôi muốn ăn, chị đừng có ngăn cản như vậy có được không? Tôi đói rồi…” Thật đấy, tôi sắp khóc rồi. Tôi không biết làm sao để ăn đến lấy lại vốn gốc, tôi chỉ biết ăn một bữa thật ngon, lấy đồ ăn mình thích là được rồi.
Chị ấy nhìn dáng vẻ đáng thương của tôi, bất lực mà liếc tôi một cái: “Ôi, mặc kệ cậu đấy, mời cậu ăn buffet thật lỗ vốn!”
Sau đó chị ấy tự mình chạy đi, còn tôi tự lấy những món mình thích. Cuối cùng, lúc chúng tôi gặp nhau ở trước bàn ăn, bên cạnh chị ấy đặt cá hồi, tôm tươi, bò bít tết, còn có một dĩa salad trái cây. Còn bên tôi có bánh bao, há cảo hấp, một nải chuối, cộng thêm một ly coca.
Chị ấy nhìn thấy đồ ăn mà tôi chọn, mặt xanh lét. Cuối cùng, chị ấy mở to miệng một lúc lâu mới nói ra được mấy chữ: “Không có tiền đồ!”
Tôi mặc kệ chị ấy, vùi đầu ăn, đồ ăn của nhà hàng này vô cùng thơm, ngon hơn đồ ăn vỉa hè nhiều.
Lúc ăn cơm, chị ấy nhìn thấy tôi ăn bánh bao thì nói tôi ngốc, nói tôi có mặc long bào cũng không giống thái tử.
Tôi bị chị ấy nói như vậy, ăn cơm cũng chỉ dè dặt, sợ chị ấy xem thường tôi.
Cuối cùng tôi chỉ ăn no tám mươi phần trăm, còn chị ấy ăn rất nhiều, cuối cùng đi không nổi, phải để tôi dìu ra.
Đi ra bên ngoài, chị ấy thở ra một hơi, thoả mãn sờ bụng mình, nói: “Minh Trí, hôm nay cậu vui không?”
Tôi nói rất vui, chị ấy hỏi tại sao tôi lại vui, tôi nói không biết, có lẽ là do ở cùng chị ấy nên vui.
Chị ấy nói chị ấy cũng vui, ăn no nên vui, còn nói lúc nhỏ, dù có gặp chuyện đau lòng thế nào, chỉ cần ăn một bữa thật no, thì chị ấy sẽ quên đi hết.
Tôi nhìn chị ấy, cảm thấy chị ấy thật đơn thuần. Nếu hôm đó, tôi không nhìn thấy ông già kia, tôi nhất định sẽ cho rằng, chị ấy là cô gái thuần khiết nhất trên đời này!
“Tối hôm nay đi đến chỗ tôi đi.” Ngồi trên xe, còn chưa đợi tôi trả lời, chị ấy đã đạp chân ga, lao thẳng ra ngoài.
Trên đường đi, cả hai chúng tôi đều không nói gì, dường như tất cả đều chìm trong im lặng.
Nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng chị ấy đuổi tôi đi hôm đó, tim tôi lại âm ỉ đau. Cuối cùng, tôi nói: “Chị, chị đưa tôi về trường đi, tôi muốn về ký túc xá ngủ.”
Nhưng chị ấy giống như không nghe thấy gì cả, lái xe nhanh như bay.
Về đến biệt thự, tôi vẫn chưa kịp thay giày, chị ấy đã ôm lấy tôi, điên cuồng hôn tôi.
Tôi đẩy chị ấy ra, cười nói: “Chị, qua tối nay, chị có còn đuổi tôi đi như hôm đó nữa không?”