• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau này huấn luyện viên mở hội cho học viên, chú trọng biểu dương tôi, nói rằng tôi học rất nhanh, sau đó lại phê bình Ôn Mẫn Chi nặng nề, nói rằng trong kiếp dạy học của mình, lần đầu gặp phải học sinh kém như Ôn Mẫn Chi. 

Được huấn luyện viên khen nên sau này khi học lái, rất nhiều học viên khác nhờ tôi chỉ bí quyết cho, vài bạn học còn mời thuốc tối khiến tôi thấy rất ngại. 

Sau đó, tôi gần như trở thành người nổi tiếng trong lớp học viên này, hơn nữa bọn họ đều biết tôi có người bạn gái rất giàu có, nên cuộc nói chuyện sau mỗi buổi học đều mang hương vị nịnh nọt. 

Còn Ôn Mẫn Chi bị lơ hoàn toàn, lý do thứ nhất là vì tính cách không dễ mến của cô ta, thứ hai là vì có thêm vài người đẹp nữa đến trường học, vẻ đẹp của Ôn Mẫn Chi dần bị người khác bỏ qua. 

Có một hôm mấy người đẹp đó, vì chuyện ai có thể luyện lại trước mà cãi nhau với Ôn Mãn Chi, nguyên nhân là Ôn Mẫn Chi tự xưng mình là học viên cũ, muốn chen ngang hàng. 

Lúc đó bọn họ cãi nhau rất dữ dội, mồm mép của Ôn Mẫn Chi chanh chua đến mức khiến một cô gái bị tức phát khóc. 

Cuối cùng tôi phải đến đó giải hòa, Ôn Mẫn Chi nhìn tôi, lạnh lùng cười nói: “Đại họa sắp ập xuống đầu mà còn có tâm tư chõ mũi vào chuyện người khác! Ha, buồn cười!” 

Nói xong, cô ta đắc ý bỏ đi. Tôi sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, không hiểu ý cô ta là gì. 

Mãi đến sau này, khi chuyện đó xảy ra tôi mới chợt nhận ra, Ôn Mẫn Chi khốn kiếp đó độc ác đến mức nào! 

Cuối tuần chị Bạch xuất viện, tình trạng khôi phục sức khỏe rất tốt, chân cơ bản không còn gì đáng ngại nữa. Lúc đó tôi cực kì muốn gặp chị ấy, muối hỏi tôi chị ấy có quay về trường học không? 

Chị Bạch cười ngây ngô nói với tôi: “Sao vậy? Cậu nhớ chị lắm sao?” 

Tôi đáp: “Sao có thể không nhớ? Vậy đến bao giờ tôi có thể gặp chị?” 

Chị ấy rất đắc ý, nhưng vẫn an ủi tôi: “Chị đã một tháng không đến công ty rồi, còn rất nhiều chuyện tồn đọng cần xử lý. Đợi khi chị xong hết việc rồi sẽ đi tìm cậu được không? Hơn nữa, nhóc hư cậu đừng có hiểu nhầm, cũng đừng tính kế chị, chị không phải người phụ nữ dễ dãi đâu!” 

Tôi thuận theo đáp lại: “Chị, chị cứ yên tâm, tôi không nghĩ thế đầu. Hơn nữa, tôi đã nghe ngóng rồi, cạnh trường tôi có một khách sạn mới mở, một ngày 120 tệ, lúc nào chị đến thì gọi điện thoại cho tôi trước, tôi đặt phòng cho chị.” 

“Cậu cậu cậu..” Chị ấy tức không biết nên nói gì đáp trả: “Sao cậu lại hư thế nhỉ? Chị không đặt phòng với cậu đâu, muốn đi thì tự cậu đi đi!” 

Tôi không dừng cười được, đúng là tôi muốn trêu chị ấy lắm. Chị ấy tức giận nói: “Sao cậu có thể hư như vậy được nhỉ? Chị cứ tưởng cậu là một thằng nhóc thuần khiết cơ, không ngờ tới lại giả vờ giỏi đến mức đó! 

Chúng tôi nấu cháo điện thoại rất lâu, cuối cùng chị ấy gian xảo nói: “Trước khi đến chị sẽ gọi điện thoại báo cậu.” Nói xong cũng lập tức cúp điện thoại. Tôi biết, nhất định chị ấy đang rất ngượng ngùng. 

Cất điện thoại đi, tôi ngơ ngác tựa vào ghế ngồi trong phòng ký túc xá, lòng ê ẩm. Chị Bạch tốt như thế, thuần khiết như thế mà tôi lại phản bội chị ấy, có tình nhân khác. 

Tôi nghĩ, nếu chị Bạch biết chuyện này, chị ấy nhất định sẽ không tha thứ cho tôi, chị ấy còn ghen với một cô bé chứ nói chi đến kiểu người phụ nữ như Trần Phương. 

Tôi không biết mối quan hệ của chúng tôi có thể duy trì bao lâu, tôi có thể giấu chị ấy bao lâu. Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn ích kỷ, tham luyến sự tốt đẹp khi ở cạnh chị ấy, thậm chí hy vọng rằng chị ấy vĩnh viễn sẽ không biết tôi lại thực hiện giao dịch dơ bẩn như vậy, càng hy vọng rằng trong trái tim chị ấy, tôi vĩnh viễn thuần khiết. 

Sáng hôm sau, khi kết thúc tiết học tôi đã nhận được cuộc gọi từ Trần Phương. 

Cô ta dụ dỗ: “Em trai của chị, cậu có nhớ chị không?” 

Tôi dối lòng đáp: “Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.” 

Cô ta cười: “Bé cưng hiện giờ biết chị tốt thế nào hả? Tham luyển chị rồi có phải không? Tôi mai đến chỗ chị để chị thương cậu, cho cậu ăn no luôn nhé?” 

“Ừ.” Tôi bình tĩnh đáp, lại truy hỏi: “Chị Trần, đã lấy được thứ đó chưa?” 

Cô ta lập tức làm nũng: “Minh Trí, nóng vội ăn thì không ăn được đồ ngon đâu, thứ đó quan trọng như vậy, sao chị có thể dễ dàng mượn được? Cho chị chút thời gian, chị đã hứa với cậu thì nhất định sẽ giúp cậu.” 

Tôi thấy khá tiếc nhưng vẫn đáp: “Cảm ơn chị Trần” 

Chị ta bảo tôi không cần quá khách sáo, đồng thời hư hỏng đáp trả tôi: “Đêm nay nhất định phải đến đây, chị sắp chờ không kịp rồi” 

Tôi cố ý hỏi cô ta: “Vậy chị không sợ Lư Mạnh phát hiện sao? Chị phải biết là Lư Mạnh cố ý tìm người chặn đường tôi đấy” 

“Hừ, yên tâm, tên già đó sắp phải ra nước ngoài học tập rồi, thời gian hơn nửa năm cơ, còn đầu thời gian để ý đến cậu." Trần Phương đang nói, hình như Lư Mạnh đi rồi cũng khiến cô ta rất vui. 

“Sao lại đi lâu như vậy?” Tôi không hiểu nên thuận miệng hỏi thêm một câu. 

Trần Phương đáp: “Có lẽ Lư Mạnh sắp lên chức nên cấp trên phái ông ta đi học, chờ sau khi trở về mới có thể chính thức bước vào trong ngành”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK