• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16: Hành hung Lư Mạnh

Tôi đứng ở trước cửa xe, tay nắm chặt ống thép, mặc dù trong lòng đang sục sôi lửa giận, nhưng vẫn rất cố gắng dốc sức kiềm chế bản thân mình.

Người con gái bên trong lại nói: "Cây hái ra tiền này, anh có thể dựa dẫm vào đó. Lần trước anh đánh con gái của chủ tịch Bạch, suýt chút nữa đạp đổ con đường tiền tài rồi. Anh nói xem sao anh lại ngốc vậy chứ? Đang yên tự nhiên đánh cô ta làm gì?"

Lư Mạnh nhanh chóng giải thích: "Cục cưng à em không biết đâu, Bạch Vân Y đó không phải loại gì tốt đẹp, cô ta quyến rũ anh lên giường với cô ta, còn bảo anh cưới cô ta nữa, em nói coi anh có nên đánh cô ta không chứ? Ngoại trừ cục cưng ra, Lư Mạnh này sẽ không cưới ai cả!"

"Ồ, thế thì quả thật nên đánh." Người con gái đó cười lạnh nói: “Má thật, mà anh cũng thật biết tính toán lắm đó, nếu anh lấy cô ta thì sẽ trở thành người một nhà, như vậy anh vừa không thể uy hiếp cô ta để vòi tiền, càng phải ngó chừng bố của cô ta nữa. Suy nghĩ cũng thật sự là chu đáo đó nha!"

"Ừm, cục cưng em yên tâm đi, Lư Mạnh anh đây không phải là loại thấy gái đẹp là sáng mắt đâu. Chỉ cần em thật lòng với anh, anh xin cam đoan với em sẽ không xảy ra quan hệ với bất cứ người phụ nữ nào."

"Ừm, anh Mạnh, em yêu anh, anh là tốt nhất đối với em." Người con gái kia lập tức õng ẹo nói: "Anh Mạnh, phía dưới của anh ổn không? Người ta vẫn còn muốn!"

Lư Mạnh có hơi khổ sở đáp: "Cục cưng à, em đợi thêm chút nữa, anh hút điếu thuốc xong sẽ từ từ ***** *** lại."

"Vậy anh ra ngoài hút đi, đừng hút trong xe, sặc chết."

"Được được, anh ra ngoài hút, em chờ anh."

Chỉ chốc lát sau, cửa xe mở ra. Khoảnh khắc Lư Mạnh vừa ló đầu ra khỏi xe, ống thép trên tay tôi cũng được vung xuống thật mạnh.

Ông ta hét thảm một tiếng, người con gái kia lập tức hỏi ông ta sao rồi. Tôi bỗng kéo cửa xe, trực tiếp lôi Lư Mạnh xuống.

Người con gái kia trần như nhộng, tay chân luống cuống muốn lấy điện thoại báo cảnh sát. Tôi duỗi tay tóm lấy chân của cô ta, cũng trực tiếp lôi người ra ngoài.

Cô ta bị dọa sợ, toàn thân không mảnh vải che chắn ngồi xổm ra ở đó. Lư Mạnh muốn đánh tôi, tôi lại tiếp tục cho ông ta thêm một gậy. Người con gái kia muốn chạy vào trong xe, tôi cũng lạnh lùng nói: "Muốn báo cảnh sát phải không? Cứ tùy ý, nhưng mà tôi cam đoan sáng mai vợ của Lư Mạnh sẽ biết chuyện tốt mà mấy người làm."

Cô gái kia thoáng run rẩy, vội vã rụt người về ngồi xổm trên đất, sợ đến nổi tiểu thẳng ra đó.

Tôi không để ý tới cô ta, trực tiếp xoay người nhìn Lư Mạnh, ông ta chỉ mặc mỗi áo khoác ngoài, còn bên trong chẳng mặc gì nữa, hai người này thật sự là quá bạo gan mà.

"Lư Mạnh, muốn tìm người tới giết tôi đúng không? Tới đi, tôi đang đứng ngay đây này, ông muốn giết chết tôi mà?" Tôi tức giận gào lên, đạp vào lưng ông ta một cái đau điếng.

"Cậu... Cậu nói cái gì? Tôi không hiểu..." Lư Mạnh sợ hãi, ông ta là một tên vô lại hèn nhát, chỉ biết lén lút làm mấy chuyện xấu.

Ông ta càng không chịu thừa nhận, tôi càng hung hăng hơn. Sau khi bị đánh tới chịu không nỗi nữa, ông ta mới trực tiếp nhận tội: "Tôi sẽ không dám nữa, không dám nữa. Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi xin cam đoan sẽ không đụng tới Vân Y, cũng sẽ không làm phiền tới cậu..."

Tôi lúc này vốn không hề để tâm tới ông ta, thù của chị Bạch, thù của tôi, tất cả oán hận đều cùng lúc xông lên tới não, khiến tôi gần như là rất muốn giết chết người này.

Sau đó lại nghĩ, nếu như ngày đó không có người con gái kia ở đó, tôi thật sự có thể sẽ đánh chết ông ta.

"Nói cho tôi biết, ông nắm được điểm yếu gì của chú Bạch?" Tôi trừng mắt hằn đầy tơ máu hỏi ông ta.

"Tôi... Tôi không có, tôi không biết..." Người kia co quắp nằm trên đất, nhưng miệng lại rất cứng cáp.

"Không nói chứ gì? Được." Tôi giơ ống thép lên dốc sức đập thật mạnh vào chân của ông ta. Người này đã đánh gãy chân chị Bạch, hôm nay tôi sẽ cho ông ta trả lại.

Lư Mạnh hét lên thảm thiết, đau đến vùi đầu vào trong cát, ống thép trong tay tôi đều bị cong, thế nhưng tôi cũng không có ý muốn dừng tay.

Bản chất của tôi cũng không phải là người tàn nhẫn, thậm chí còn rất hiền lành. Nhưng một người khi bị ép tới mức nào đó, sẽ chẳng còn màng tới chuyện gì nữa.

Vừa nghĩ tới chuyện mình suýt chút đã bị tên này thủ tiêu, chị Bạch lại bị ông ta đánh tới thê thảm như vậy. Hiện tại tôi chỉ đánh gãy chân của ông ta thôi thật sự đã là nhân từ lắm rồi.

Cuối cùng, Lư Mạnh quả thật không chịu được nữa, cả người cuộn tròn lại, chớp mắt đã ngất đi.

Người con gái kia thì ôm lấy đầu gối, không ngừng khóc lóc. Tôi xoay người nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ta lập tức hoảng loạn nói: "Anh đừng đánh tôi, anh muốn làm gì tôi cũng được, tôi xin cam đoan sẽ không phản kháng..." Cô ta nói xong còn cố ý để lộ bộ ngực ra.

Mẹ nó, vẫn đúng là thứ lẳng lơ không có chừng mực, đã là lúc này rồi còn muốn làm chuyện đó. Xem ra tên khốn Lư Mạnh kia hoàn toàn không thể thỏa mãn được cô ta!

Tôi hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn cô ta: "Hình như cô biết rất nhiều chuyện nhỉ? Điểm yếu kia rốt cuộc là gì? Nói cho tôi biết."

Cô ta sợ đến kêu to một tiếng, tôi tức điên nói: “Mẹ kiếp, đừng gào nữa”, chỉ như thế thì người kia mới lập tức ngừng kêu gào, nghẹn ngào nói: "Chủ tịch Bạch tham nhũng của công bị Lư Mạnh phát hiện, đó chính là điểm yếu của ông ấy."

Tham nhũng của công? Tôi hơi sốc, lập tức hỏi lại: "Vậy làm sao mới có thể xóa được nhược điểm đó? Có phải dùng tiền bù vào là được rồi không?"

Cô ta sợ hãi lắc đầu đáp: "Nếu như không có người biết thì cứ bù tiền vào là được rồi, nhưng mà trong tay Lư Mạnh có nhật ký tham nhũng của công của chủ tịch Bạch. Hơn nữa ông ta còn muốn ép chủ tịch Bạch, lấy danh nghĩa của ông ấy mà làm rất nhiều chuyện xấu."

Mẹ kiếp, trên đời này sao lại có một tên vô lại không biết liêm sỉ như Lư Mạnh vậy chứ? Trong lòng tôi như sắp nổ tung, nắm lấy ống thép lại đập cho Lư Mạnh một trận.

"Anh đừng đánh nữa, anh mà đánh chết ông ta thì chủ tịch Bạch cũng sẽ gặp nguy hiểm." Cô gái kia lập tức khuyên can tôi.

"Vì sao?" Lúc đó, tôi gần như chẳng hiểu gì về xã hội hay ngành tài chính cả.

Cô ta lau nước mắt, khóe môi run rẩy giải thích với tôi: "Nếu như Lư Mạnh chết, cấp trên nhất định sẽ cho người tiếp nhận chức vụ của ông ta, tới lúc đó điều tra ra trong nguồn vốn bị thiếu hụt, vậy chủ tịch Bạch nhất định sẽ chạy không thoát. Nhưng mà bây giờ vẫn còn ổn, Lư Mạnh quản lý khoản vốn đó, đây cũng là chuyện mà ông ta vẫn luôn ép chủ tịch Bạch."

Nghe tới đó, cả người tôi cảm thấy không có sức lực. Lư Mạnh không thể chết được, thậm chí ông ta cũng không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì. Bởi vì một khi ông ta xảy ra chuyện, bố của chị Bạch sẽ lập tức xong đời. Mẹ kiếp, tên Lư Mạnh chó chết này vậy mà lại trở thành động vật quan trọng nhất phải được bảo vệ.

Vào giây phút đó, tôi thật sự rất bất lực, vốn cho rằng chỉ cần đánh chết tên Lư Mạnh này thì cả đời của chị Bạch coi như là được giải thoát rồi. Cho dù tôi không thể ở bên cạnh chị ấy, nhưng chỉ cần chị ấy hạnh phúc, không tiếp tục buồn phiền vì cuộc sống nữa thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.

Thế nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như tôi đã nghĩ. Người chết thì dễ, còn sống mới khó, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này rồi.

"Biết lái xe không?" Tôi hỏi cô ta.

"Biết!" Cô ta vội vã gật đầu.

Tôi kéo lê Lư Mạnh qua bên cạnh cô ta, để cô ta và Lư Mạnh hôn môi, sau đó vớ lấy điện thoại chụp một tấm hình.

"Được rồi, đưa ông ta tới bệnh viện đi, mẹ kiếp đừng có mà chết đó!" Tôi lạnh lùng nhìn Lư Mạnh, lại nói: "Chuyện hôm nay tốt nhất đừng có báo cảnh sát, nếu không chuyện mà hai người đã làm sẽ lên báo vào ngày mai! Còn nữa, nói với Lư Mạnh, sau này còn dám quấy rầy chị Bạch thì tôi sẽ đòi mạng của ông ta."

"Tôi biết, tôi biết rồi. Tôi nhất định sẽ khuyên ông ta, sau này cam đoan sẽ không đâu..."

Tôi nhìn cô ta, trực tiếp xoay người rời khỏi bãi cát Công Hà.

Đi trên cầu Công Hà, ngọn gió lạnh lẽo thấu xương thổi vào trong mặt. Tôi thở phào nhẹ nhõm, đôi chân không tự chủ được thoáng mềm nhũn.

Tất cả chuyện vừa nãy thật sự là quá ngông cuồng, tôi vẫn không thể tin được là mình lại làm ra được chuyện đáng sửng sốt như vậy.

Trước khi quen với chị Bạch, tôi ở trong mắt tất cả mọi người là một cậu học sinh thành thật, một thằng nhà quê mọt sách.

Nhưng sau khi quen biết chị Bạch, tôi trở nên ngông cuồng hơn.

Tình yêu, thật sự có thể khiến người ta mất đi lý trí.

Nhưng may mắn là kết quả hôm nay không hẳn là tệ lắm, tôi vừa báo được thù, còn thăm dò được chuyện khó xử của chị Bạch. Quan trọng nhất là chỉ với ảnh chụp trong tay của tôi, tên khốn Lư Mạnh đó sau này sẽ nhân nhượng chị Bạch. Dù sao thì từ trong cuộc nói chuyện khi nãy của bọn họ, tôi nghe được Lư Mạnh có hơi sợ vợ, hoặc là nói ông ta sợ bố vợ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK