• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi không ngừng súc miệng, tắm rửa, tôi muốn tẩy đi những thứ bẩn thỉu trên cơ thể mình, muốn rửa sạch quá khứ không dám nhớ lại, nhưng rửa không sạch, cũng không rửa sạch. được, không phải cơ thể tôi dơ bẩn mà là linh hồn đã bị vấy bẩn rồi. 

Tất cả những chuyện này tôi không hy vọng chị Bạch biết được, như vậy sẽ khiến chị ấy đau lòng, khiến chị ấy oán hận tôi, chị ấy quan tâm tôi như vậy, sợ tôi phải chịu ủy khuất, giống như người mẹ, cũng giống như người chị, xem tôi như một người thân yêu. 

Tôi đặc biệt muốn giữ lại một chút trong sạch trong lòng chị ấy, mặc dù trong phần trong sạch đó có sự lừa dối. 

Trong khoảng thời gian đó, Trần Phương bận rộn thành lập công ty, cô ta muốn làm trong ngành truyền thông, cùng ngành với chị Bạch. 

Còn tôi cả ngày ăn không ngồi rồi, không muốn đi ra ngoài gặp người khác, làm tổ trong nhà Trần Phương, thực ra tôi không muốn ở chỗ cô ta, chỉ là không ở đây thì tôi không thể đi đầu ca? 

Thời gian như quay trở về lúc tết, tôi vừa mới quen biết chị Bạch, lúc đó tôi cũng không có chỗ nào để đi, nhưng có một người phụ nữ vẫn luôn quan tâm lo lắng cho tôi, sưởi ấm tôi. 

Bây giờ, cảnh còn người mất, tôi cũng được một người phụ nữ thu nhận chỉ là cái nhận được chỉ là sự lạnh lùng, lợi dụng và sự nhàm chán buồn tẻ. 

Ngày đó Trần Phương đi ra ngoài gặp được Lư Mạnh, lúc về cô ta say mèm, tâm trạng cô ta không tốt, thấy tôi nằm trên ghế sô pha, cầm lấy giày cao gót đánh tôi. 

“Cậu mẹ nó cút khỏi đây cho tôi, chỗ bà đây không nuôi người nhàn rỗi!” Cô ta đánh tôi, trán tôi rướm máu. 

“Chị có bệnh sao? Thử kia đầu? Đã lấy được chưa?” Tôi ôm trán, phẫn nộ hét vào mặt cô ta. 

Cô ta ném cái túi xuống đất, cầm lấy cái cốc đánh tôi, tôi tránh được, cô ta tức giận mắng tôi: “Cậu là cái đồ ruồi nhặng, đồ ăn bám! Hàng ngày ăn của tôi, ở chỗ của tôi mà còn muốn tôi làm việc cho cậu, cậu mẹ nó không biết xấu hổ, cút cho tôi, cút đi tìm việc làm đi! Bà đây chỉ nói là lên giường với cậu chứ không nói nuôi cậu!” 

“Tôi hỏi chị, thứ kia đầu? Lấy được chưa? Chị cho rằng tôi muốn ở đây sao? Đưa thứ đó cho tôi, tôi lập tức rời khỏi đây, ông đây một khắc cũng không muốn ở đây đâu!” Tôi hét lên, gần như phát tiết tất cả những chua xót đau khổ trong lòng. 

Suốt hai tuần này, chị Bạch vẫn không liên hệ với tôi, tôi đã thử gọi điện thoại cho chị ấy mấy lần nhưng chị ấy trực tiếp cúp máy. Tôi và chị Bạch xong rồi, kết thúc rồi, tất cả đều bởi vì người phụ nữ này! 

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn cô ta, cô ta lau khô nước mắt nói: “Thứ đó đã lấy được rồi, đang chỗ tôi, nhưng tôi sẽ không đưa cho cậu, tôi muốn cả đời này cậu làm con chó cho tôi!” 

Cô ta thực sự là quá đáng sợ, tôi nói: “Tại sao chị muốn làm như vậy? Tôi không đắc tội gì với chị cả, không trêu chọc chị, tại sao chị không buông tha cho tôi? Chị, chị đưa thứ đó cho 

tôi đi, dù sao tôi cũng đã từng giúp đỡ chị mà!” 

Tôi cầu xin cô ta, nhận lỗi, cũng vô cùng kích động, thứ kia đã lấy được rồi, Lư Mạnh kia cũng không thể uy hiếp chị Bạch được nữa, chị ấy thực sự được tự do rồi! 

Nhưng Trần Phương lại nhìn tôi hét lên: “Bỏ qua cho cậu? Vậy ai bỏ qua cho tôi? Tên khốn kiếp Lư Mạnh, ông ta lại có niềm vui mới, không muốn lấy tôi, cái đồ chết bầm đó muốn thăng quan tiến chức mà đá văng tôi đi, ông ta không phải là con người!” 

Thì ra cô ta đau lòng là bởi vì điều này, tôi nói: “Chị không cần phải đau lòng đâu, vì tên khốn kiếp như Lư Mạnh, không đáng” 

Cô ta lau nước mắt nói: “Đúng vậy, không đáng, ông ta chỉ là đồ khốn nạn! Nếu ông ta đã không cần tôi thì Minh Trí, cậu cần tôi được không? Cậu cần chị, cậu lấy chị, có thể thấy được cậu là một chàng trai tốt!” 

Tôi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói với cô ta ba từ: “Không thể nào!” 

Nghe thấy lời này, cô ta lập tức bùng nổ: “Được lắm, cậu không lấy tôi, được thôi, vậy thì cả đời này cậu làm người tình của tôi đi, tôi không cho phép cậu kết hôn, không được tiếp xúc với người khác giới, nếu như cậu không muốn người đó xảy ra chuyện thì phải nghe lời tôi, mãi mãi làm con chó của tôi!” 

“Chị mẹ nó có bệnh à, quá biến thái rồi đấy!” Tôi mắng cô ta một câu, tức giận đi ra khỏi cửa. 

“Cút đi!” Cô ta hung hăng ném tách trà xuống đất. 

Đi ra ngoài rồi, tôi không biết bản thân nên đi đâu, tôi ngồi một mình trong vườn hoa của tiểu khu, lặng lẽ hút thuốc. 

Ngày đó thời tiết rất u ám, sau đó còn có mưa phùn nữa, nước mưa lạnh lẽo, rơi trên đầu ngón tay, nhỏ giọt trên làn khói cũng rơi thẳng vào lòng tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK