Chương 13: Xảy ra chuyện rồi
Trở lại ký túc xá, tôi gọi điện về nhà.
Mẹ tôi nói sức khỏe của bà rất tốt, kêu tôi không phải lo lắng về chuyện đó, còn dặn dò tôi, lúc đi làm thêm đừng làm trễ nải chuyện học tập.
Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy rất vui, cảm giác những ngày u ám ở quê nhà đã trôi qua hết. Tôi dặn lại mẹ, nói bà nên ăn thì ăn, nên tiêu gì thì cứ tiên, đừng lo lắng về tiền bạc. Dù sao sáu tháng nữa, tôi cũng thực tập năm tư rồi, đến lúc đó tôi có thể kiếm tiền nuôi bà được rồi.
Nghe được những lời này của, mẹ lại khóc, bà xin lỗi tôi, đã không cho tôi được gì lại còn thành ra làm liên lụy đến tôi. Tôi cắn môi, đè ép nước mắt lại nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con là con trai của mẹ, hiếu thuận với mẹ là chuyện phải làm, sau này mẹ đừng nói những lời này nữa!”
Bà không nói nữa, chỉ kêu tôi học tập thật tốt, chăm sóc tốt bản thân mình, đừng để mệt quá. Lúc cúp điện thoại, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi mẹ: “Mẹ, những ngày này, ông ta có về không?”
Bên kia điện thoại, mẹ tôi ngập ngừng: “Về hai hôm Tết, nhưng mà lại đi rồi.”
“Vậy ông ta có hỏi mẹ tiền không? Mẹ đừng đưa, một đồng cũng đừng đưa!” Tôi nghiến răng nói.
“Minh Trí à, con biết mà, bệnh của mẹ chính là cái động không đáy, không tiêu mất nhiều tiền đến vậy…”
“Mẹ đưa ông ta rồi?!” Tôi đột nhiên rít lên, răng kêu lục cục.
Mẹ tôi im lặng, sau cùng nói: “Đưa ông ấy năm nghìn, cũng không tính là nhiều: những ngày này ông ấy gầy đi, còn mắc bệnh tiểu đường nữa, rất đáng thương…
Tôi tức giận nói, ông ta có chết, mẹ cũng đừng để ý! Mẹ quên mất ông ta đối xử với chúng ta thế nào rồi ư? Mẹ để ông ta chết đi, kêu ông ta chết luôn ở bên ngoài ấy!
“Minh Trí, dù gì ông ấy cũng là…” Mẹ tôi muốn khuyên tôi, nhưng tôi lập tức ngắt lời bà: “Mẹ đừng nói gì cả, tên khốn đó, mẹ đừng để tâm đến ông ta nữa!” Nói xong cúp điện thoại, tức đến run cả lên.
Buổi chiều, tôi đến thư viện tự học, lúc đầu không học được, trong đầu luôn nghĩ đến chị Bạch. Nhưng tôi không dám gọi cho chị ấy, tôi biết chị ấy đang bận, tôi sợ làm phiền chị ấy.
Sau khi tôi ổn định lại lòng mình thì tôi đã có thể học được; Thật ra tôi học tập rất tốt, năm nào cũng dành được học bổng, đầu óc tôi rất linh hoạt. Hôm đó tôi tiếp tục học cho đến khi thư viện đóng cửa, sau đó tôi thu dọn đồ đạc rồi đi bộ về ký túc xá.
Đã gần mười giờ đêm, tôi nghĩ lúc này chắc chị Bạch đã về nhà. Đi trên đường, tôi vui mừng đến mức rút điện thoại ra muốn gọi cho chị ấy, nhưng rồi lại nghĩ, người phụ nữ xấu xa này cả ngày trời không gọi cho mình, dựa vào đâu mà mình phải gọi cho chị ấy trước?
Những người trẻ luôn có một chút nóng nảy, tôi cũng không ngoại lệ, tôi không gọi, ngược lại tôi muốn xem thử xem, đến khi nào thì chị ấy gọi cho tôi?! Nhưng đêm đó, tôi nằm trên giường, ôm chặt điện thoại, đến hơn mười hai giờ đêm chị ấy vẫn không gọi cho tôi.
Trong lòng tôi rất đau khổ, tôi yêu chị ấy nhiều lắm, lòng lúc nào cũng nhớ đến chị ấy; nhưng chị ấy thậm chí còn không gọi cho tôi, chị có yêu em không? Có để ý đến em không?
Sau đó tôi tức giận chìm vào giấc ngủ, xem ai nóng ruột trước!
Sau giờ học vào ngày hôm sau, tôi trở nên lo lắng, cuối cùng không nhịn được, đành gọi điện thoại cho chị ấy, nhưng đầu bên kia của điện thoại nói: “Số máy quý khách vừa hiện đã tắt.”
Lúc đó tôi rất hoảng sợ, vô cùng lo lắng cho chị ấy, tôi luôn cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra với chị ấy. Sau đó tôi nghĩ lại, có phải chị ấy bị mất điện thoại không? có phải tôi đã quá đa nghi không?
Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn liên lạc với chị ấy, lúc đó tôi rất nhớ chị ấy.
Điện thoại của chị ấy tắt, nhưng tôi vẫn gọi liên tục; tôi thậm chí muốn bắt taxi đến chỗ chị ấy, xem xem có phải chị ấy xảy ra chuyện gì rồi không.
Nhưng chị Bạch đã dặn tôi không được nghỉ học trong thời gian này, dù sao thì lão già đó cũng đã ghi hận tôi rồi.
Cho đến giữa trưa, tôi không nhịn được nữa, bỏ qua ý của chị Bạch, bắt taxi, trực tiếp đến biệt thự của chị ấy.
Lên xe tôi cũng không ôm nhiều hy vọng gặp được chị ấy, dù gì chị ấy cũng cần đi làm, vẫn rất bận.
Nhưng sau khi xuống xe, tôi mừng rỡ khi thấy cửa sân nhỏ đã mở, chị ấy đang ở nhà.
Tôi vui vẻ chạy vào, không phát ra tiếng, muốn cho chị ấy ngạc nhiên.
Bước vào phòng khách, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ, chắc chị ấy đang ở trong.
Tôi khẽ tiến vào, khóe miệng nhếch mép nở một nụ cười, bước ngang qua cửa ra vào, tôi bất ngờ lao đến, ôm lấy phía sau chị ấy nói: “Đồ xấu xa, sao chị không gọi điện cho tôi? Chị không yêu tôi sao? Chẳng nhớ tôi chút nào sao?”
Lúc đó tôi chưa kịp phản ứng lại thì người đó đã giãy mạnh, quay đầu lại tát tôi một cái, mặt tôi bỗng đau điếng.
Tôi che mặt, ngơ ngác nói: “Trúc Lam?!”
Cô ấy giơ tay, ngẩn người nói: “Vương Minh Trí?”
“Sao cô/cậu lại ở đây?” Hai chúng tôi đồng thanh nói.
Sau đó tôi không nói gì, bởi vì chuyện của tôi vào chị Bạch, người khác đều không biết; Hơn nữa Trúc Lam tựa hồ có ý với tôi, tôi không tiện thừa nhận trước mặt cô ấy.
Cô ấy mở lời trước: “Vương Minh Trí, cậu đến đây làm gì? Lẽ nào cậu và chị tôi…” Cô ấy tựa hồ đoán ra chuyện gì đó, trên mặt ẩn ẩn thất vọng.
Tôi biết chuyện này không giấu nổi, đành gật đầu: “Ừ, tôi và chị Bạch tốt lên rồi, tôi thích chị ấy, chị ấy cũng thích tôi…”
Trúc Lam ngẩn người nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu không mở miệng, cô ấy tủi thân vô cùng; cuối cùng hai mắt cô ấy đỏ hoe nói: “Tôi đã sớm đoán ra rồi, hôm đó ca hát, tôi đã đoán ra rồi. Vốn là tôi còn không tin, nhưng giờ thì tôi tin rồi…”
Cô ấy cười khổ, lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, sau đó không nói nữa, trên tay xách một cái túi, chất đầy quần áo.
Cô ấy phải như vậy, tôi thực sự rất buồn, nhưng tôi và chị Bạch ở bên nhau, là chuyện chính đáng, chuyện này không có gì phải xấu hổ với người khác. Tôi đổi chủ đề nói: “Phải rồi Trúc Lam, cô đến nhà chị Bạch làm gì vậy? Tại sao lại thu dọn quần áo?”
Trúc Lam cúi đầu xuống, trong khi thu dọn quần áo, cô ấy chán chường nói: “Chị Bạch nhập viện rồi, tôi về lấy cho chị ấy ít đồ.”
“Nhập viện? Xảy ra chuyện gì rồi?!” Tôi sửng sốt, vội vàng nắm lấy vai cô ấy hỏi.
Trúc Lam nhìn tôi ngây người, đột nhiên khóc trong vòng tay tôi: “Chị tôi đã bị người ta đánh!”
Đầu tôi ù đi dựa lưng vào tường.
Chắc chắn là tên khốn đó, chắc chắn là vậy! Trừ tên đàn ông già họ Lư đó ra, còn ai có thể làm cái loại chuyện không bằng súc sinh đó được?!
Tôi nghiến răng, nắm chặt tay nói: “Bây giờ chị Bạch thế nào rồi? Chị ấy ở bệnh viện nào? Nói cho tôi biết, tôi muốn đi gặp chị ấy!”
Trúc Lam vừa khóc vừa nói: “chị Bạch không sao, chỉ là chỉ là…”
“Chỉ là sao?!” Tôi sắp phát điên lên rồi.
“Chỉ là chân của chị ấy bị gãy, có điều đã nối lại rồi, bác sĩ nói không sao, sau vài tháng bình phục thì sẽ ổn thôi…”
Tôi đẩy Trúc Lam ra, ngồi xuống giường, cảm thấy thế giới đang quay cuồng; Chị Bạch tốt đến vậy, lương thiện đến vậy, tên khốn đó cũng xuống tay được?!
Một khắc đó, tôi bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên, tựa như trong đầu có hai người, tôi và tên đàn ông họ Lư kia; Anh ta làm chị Bạch bị thương, còn đánh gãy chân chị ấy, đây là nợ máu mà tôi nhất định phải trả!
“Trúc Lam, người đánh chị Bạch họ Lư phải không?” Tôi lạnh lùng hỏi cô ấy.
“Cậu… Sao cậu biết?” Trúc Lam nhìn tôi ngạc nhiên, có chút khó tin.”
Tôi con mẹ nó đâu chỉ biết rõ, cái thứ không bằng chó bằng lợn đó, ông đây còn muốn giết anh ta kìa! Tôi nói: “Người đó là ai? Đang làm ở đâu? Nói cho tôi biết!”
Trúc Lam tựa như bị tôi dọa sợ, sợ tôi làm chuyện ngu ngốc, có thế nào cũng không nói cho tôi biết, tôi đã gần như van xin cô ấy nhưng cô ấy lại khóc lắc đầu nói: “Vương Minh Trí, cậu đấu không lại anh ta, đến chú Bạch cũng chẳng có cách, có thế nào thì cậu cũng đừng làm ra chuyện ngu ngốc gì!”
Tôi đứng dậy, giận dữ nói: “Chị Bạch bị ức hiếp thì tính sao đây?”
Trúc Lam lau nước mắt đáp: “Vậy cậu không thử nghĩ cho chị tôi sao? Bây giờ chị ấy đang trong viện, cậu không đi thăm chị ấy, lại làm ra chuyện ngu ngốc, cậu muốn chị ấy đau lòng đến chết sao?!
Tôi bị cô ấy mắng đến ngây người, cuối cùng bất đắc dĩ buông nắm đấm ra, có điều mối thù này, tôi ghi nhớ trong lòng. Tên khốn họ Lư, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây cho mày đẹp mặt! Dù tôi cũng không biết, ngày đó bao giờ đến.
“Còn ngây ra đấy làm gì! Giúp tôi thu dọn đồ đạc!” Trúc Lam hung hăng mắng cho tôi một câu, làm tính nóng nảy của tôi dịu lại.
Trúc Lam lau nước mắt, lấy một chiếc vali trong tủ ra, chúng tôi gói ghém quần áo vào đó, sau đó vào bếp, cô ấy mua rất nhiều hoa quả, nhờ tôi rửa sạch rồi mang vào cho chị Bạch.
Tôi đang rửa hoa quả, Trúc Lam nấu cơm bên cạnh, cô ấy mua rất nhiều món, còn có cả thịt gà, nhưng nhìn dáng vẻ nấu cơm của cô ấy, thực sự rất ngượng, chắc cũng chả vào bếp là mấy.
Tôi hỏi cô ấy nấu cơm làm gì?
Cô ấy nói, sức khỏe của chị Bạch không tốt, cô ấy muốn hầm canh gà cho chị ấy bồi bổ.
Tôi nói: “Được rồi, cô đừng làm nữa, để tôi làm đi.” Cô ấy nhìn tôi ngơ ngác: “Cậu biết nấu cơm à?”
Tôi mặc kệ cô ấy, lấy dao xẻ thịt gà một cách điêu luyện, tìm một ít gia vị trên bếp rắc vào, rồi kiểm soát độ nóng rất cẩn thận.
Lúc canh gà ra khỏi nồi, một mùi thơm nồng nàn bốc lên; Trúc Lam húp một ngụm canh, híp mắt nói: “Vương Minh Trí, không nhìn ra, cậu thật có tay nghề!”
Tôi không muốn nói chuyện, nhanh chóng đổ đầy canh gà vào hộp cách nhiệt, hít một hơi dài, cố nén nước mắt nói: “Đi thôi, đi thăm chị Bạch.”
Tôi xách vali ra ngoài, Trúc Lam theo sau; làn gió mát từ ven sông thổi qua, làm tôi cay mũi, nước mắt gần như trào ra.
Vừa nghĩ đến chị Bạch nằm trong viện, còn bị thương nặng đến vậy nữa, trong lòng tôi đau đến không nói lên lời.
Lúc đó tôi hận bản thân mình vô cùng, ghét sự bất tài của mình, ghét bản thân chả là cái thá gì!
Người yêu của tôi, chị Bạch của tôi, em nên cứu vớt chị thế nào đây?