“Người anh em, xin dừng bước!” Ông cụ Hạ gọi lớn.
Phương Vỹ Huyền quay người qua, nhìn về phía ông cụ Hạ hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Xin hỏi… Vì sao cậu lại đi ra từ dưới sông vậy…” Sắc mặt ông cụ Hạ hơi hoảng, hỏi.
“Thời tiết hơi nóng, tôi nhảy xuống bơi, sao vậy?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng đáp.
Nghe câu trả lời này, ông cụ Hạ sững sờ.
Nhảy xuống Lệ Giang bơi? Nghe rất sai, nhưng biểu cảm của Phương Vỹ Huyền không giống nói bậy.
“Mấy con cá chết đó có phải cậu làm không?” Hạ Tuyết Nhan bên cạnh hỏi thẳng.
Phương Vỹ Huyền nhìn mảng cá chết trên mặt sông, biết chúng nó là do lúc nãy Lôi Giao phóng sức mạnh sấm sét bị giật chết.
Nhưng anh vẫn lắc đầu nói: “Không liên quan đến tôi.”
Ông cụ Hạ nheo mắt đánh giá Phương Vỹ Huyền, đột nhiên chút ý đến gì đó, sắc mặt thay đổi.
Ông ta phát hiện, đồ trên người người trẻ tuổi trước mắt này lại khô, chẳng có chút dấu vết thấm nước nào!
Ông ta tận mắt thấy người trẻ tuổi này đi tra từ trong nước, nhưng đồ trên người người này lại không ướt!
Sao có thể vậy được?
“Không có chuyện gì khác vậy tôi đi trước.” Phương Vỹ Huyền nói xong, quay người định đi.
“Khoan đã người anh em…” Ông cụ Hạ lại lớn tiếng gọi Phương Vỹ Huyền lần nữa.
Phương Vỹ Huyền hơi cau mày, dừng bước.
“Xin hỏi người anh em tên gì?” Ông Hạ hỏi.
“Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Tôi là Hạ Tư Không, nếu cậu có thời gian, tôi muốn mời cậu về chỗ tôi uống tách trà…” Ông cụ Hạ nói.
“Thật ngại quá, tôi không rảnh.” Phương Vỹ Huyền nói xong thì quay người rời khỏi.
“Cậu!” Hạ Tuyết Nhanh hơi tức giận, phẫn nộ trừng bóng lưng Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền này biết người mời anh uống trà có thân phận gì không? Thái độ kém vậy?
Cả thành phố Giang Nam, người có thể để ông nội đích thân mời uống trà cũng chỉ vài người mà thôi!
“Ông nội, sao ông lại muốn mời người này uống trà? Vì cậu ta bơi dưới Lệ Giang sao? Ông nhìn thái độ của cậu ta kìa!” Hạ Tuyết Nhan bất bình nói.
“Là do ông quá đường đột, cậu ta từ chối cũng bình thường.” Ông Hạ nhìn bóng lưng Phương Vỹ Huyền đi dần xa, trong mắt vẫn hơi rung động, nói.
Cảm nhận được ánh mắt ông Hạ, Hạ Tuyết Nhan càng nghi ngờ hơn hỏi: “Ông nội, ông nói cho cháu biết vì sao phải mời cậu ta uống trà?”
“Cháu không chú ý đến sao?” Ông cụ Hạ thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Tuyết Nhan.
“Chú ý cái gì?” Sắc mặt Hạ Tuyết Nhan mù mịt.
“Tuyết Nhan, cháu vẫn luôn sơ ý như vậy…” Ông cụ Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: “Chẳng lẽ cháu không để ý đến đồ trên người cậu ta đều khô ráo sao?”
“Đồ khô ráo?” Hạ Vy Nhân nhớ lại, sắc mặt chợt thay đổi.
Quả thật chi tiết này bị cô ấy xem nhẹ!
Nhưng cô ấy nhớ rất rõ, quả thật đồ trên người Phương Vỹ Huyền đều khô ráo, thậm chí đến cả tóc cũng khô!
Nhưng rõ ràng Phương Huyền mới vừa bò lên từ dưới nước!
“Chẳng, chẳng lẽ…” Hạ Vy Nhân nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Sao? Con có suy nghĩ gì?” Ông cụ Hạ nhìn về phía Hạ Tuyết Nhan.
“Ông nội, có phải chúng ta gặp phải ma rồi không…”
Trùng hợp thay, lúc nói ra câu này bờ sông có cơn gió lạnh thổi qua khiến Hạ Tuyết Nhan rùng mình một cái.
……
Sau khi Phương Vỹ Huyền rời khỏi Lệ Giang thì chạy thẳng về nhà.
Về ông cụ Hạ, Phương Vỹ Huyền vừa nhìn đã biết ông ta có thân phận không tầm thường, có thể có bối cảnh quân đội.
Nhưng đối với Phương Huyền, người có địa vị thân phận càng cao càng có khả năng dẫn đến phiền phức.
Nên anh vẫn luôn cố gắng tránh nói chuyện giao thiệp với người thế này.
Về đến khu chung cư Lệ Giang, vừa đúng chín giờ rưỡi sáng.
Phương Vỹ Huyền vào cửa nhà, Vương Duyên Tú đang dọn bữa sáng ở phòng ăn.
“Vỹ Huyền, cháu về rồi, vừa đúng lúc dì làm xong bữa sáng, mau ăn thôi.” Vương Duyên Tú mỉm cười nói.
Do lúc sáng chạy bộ chợt gặp phải Lôi Giao, Phương Vỹ Huyền thật sự quên mất chuyện ăn sáng.
Anh đi đến cạnh bàn ăn, cầm sandwich Vương Duyên Tú làm lên ăn.
Qua mấy phút, Vu Ánh Hà mặc đồ ngủ, mắt vẫn còn mơ ngủ xuống tầng, cũng bắt đầu ăn sáng.
“Ánh Hà, mẹ phải đến nhà hàng phỏng vấn, hôm nay không thể đến cửa hàng mua đồ với con, con hỏi thử anh Phương Vỹ Huyền có thời gian không, có thời gian thì để cậu ấy đi cùng con.” Vương Duyên Tú nói với Vu Ánh Hà.
Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền, trong đôi mắt to tràn ngập mong chờ.
Phương Vỹ Huyền gật đầu nói: “Cháu rảnh.”
“Tốt quá rồi!” Mắt Vu Ánh Hà cười thành hình trăng khuyết.
Sau nửa tiếng, Vu Ánh Hà thay một cái đầm màu xanh da trời, xuống tầng.
Do trước đó nhà bị nổ bom, quần áo trước đây của Vu Ánh Hà không còn nữa. Váy cô ấy mặc bây giờ là tùy tiện mua vội ở chợ.
Hôm nay ra ngoài, Vu Ánh Hà muốn mua thêm hai bộ đồ yêu thích, vì cô ấy không còn gì khác để mặc ngoài cái đầm chất lượng kém và đồng phục mới mua.
Phương Vỹ Huyền vốn muốn ra ngoài, nhưng suy nghĩ lại về phòng.
Anh lấy một cái thẻ tín dụng màu vàng đen trong ngăn kéo tủ sách phòng.
Đây là thứ Đường Mạnh Sơn đưa cho anh lúc đến nhà họ Đường.
Trước đó Đường Mạnh Sơn đưa cho Phương Vỹ Huyền một tấm séc, nhưng Phương Vỹ Huyền trì trệ không đến ngân hàng rút tiền.
Nên lần này Đường Mạnh Sơn cứng rắn đưa một thẻ tín dụng.
Sau khi Phương Vỹ Huyền nhét thẻ tín dụng vào túi quần thì ra khỏi phòng, ra ngoài cùng Vu Ánh Hà.
Cách khu chung cư Lệ Giang không xa có một trung tâm thương mại lớn.
Mà tầng hai trung tâm thương mại có tất cả các loại cửa hàng thương hiệu quần áo độc quyền.
“Anh Phương Vỹ Huyền, em cảm thấy đồ ở đây rất mắc, chi bằng chúng ta ra chợ bán sỉ để mua thôi, quần áo ở đó chỉ có mấy mươi tệ, đồ có thể mua cũng rất đẹp.” Sau khi dạo một lúc, Vu Ánh Hà nói.
“Dạo thêm đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hai người tiếp tục đi về trước.
Lúc đi qua tủ trưng bày của một cửa hàng độc quyền, đột nhiên Vu Ánh Hà dừng bước.
Người mẫu trong tủ trưng bày mặc váy nửa người màu xanh tuyết, bên trên mặc một áo khoác vest màu cam phối sơ mi trắng.
“Bộ đồ này thật đẹp.” Vu Ánh Hà đứng ngoài tủ trưng bày, hai mắt sáng lên.
“Vào xem thử đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Hai người đi vào cửa hàng độc quyền này, đi đến bên cạnh người mẫu.
Một nhân viên nữ đến tiếp đón, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Xin hỏi có phải cô đây vừa ý bộ đồ trên người mẫu không? Đây là sản phẩm chính gần đây của thương hiệu chúng tôi gần đây, rất hợp với cô gái có vóc dáng cao và phong cách tốt như cô đây…”
Vu Ánh Hà thật sự rất thích bộ đồ này, nhưng cô ấy biết, chắc chắn giá bộ này rất mắc.
Hôm nay Vương Duyên Tú đưa cho cô ấy năm trăm tệ, chắc chắn cô ấy mua không nổi.
Vu Ánh Hà cắn môi muốn nói.
“Yo, đây chẳng phải nữ thần Ánh Hà hoa khôi lớp chúng ta sao?” Lúc này, phía sau truyền đến giọng nữ.
Nghe giọng này, sắc mặt Vu Ánh Hà hơi thay đổi, quay đầu.
Hai nam một nữ đang đi qua từ cửa cửa hàng.
Vu Ánh Hà nhìn ba người này, sắc mặt trở nên khó coi.
Hai cô gái này là bạn học cùng lớp cô ấy, một người tên Hoàng Vân Dương, người còn lại tên Thạch Như Nguyện.
Hai cô gái này là tồn tại như chị đại lớn nhất trong lớn, học sinh nữ trong lớp chẳng ai dám trêu chọc đến bọn họ.
Trước giờ Vu Ánh Hà cũng chưa từng động đến bọn họ, nhưng hình như bọn họ không ưa Vu Ánh Hà, vẫn luôn chĩa mũi dùi vào Vu Ánh Hà.
Học sinh nam hơi béo bên cạnh hai cô gái tên là Lý Vũ Kiêu, là cậu ấm có tiếng trong lớp, nghe nói cha anh ta là ông chủ than đá.
“Yo, nữ thần Ánh Hà của chúng ta có bạn trai à?” Hoàng Vân Dương nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh Vu Ánh Hà, làm ra vẻ ngạc nhiên.
“Sao có thể là bạn trai? Chắc là anh trai gì đó… nữ thần Ánh Hà của chúng ta thuần khiết vậy, như tiên nữ giáng trần, sao có bạn trai được?” Thạch Như Nguyện quái gở nói.
Mà Lý Vũ Kiêu chỉ nhìn mặt Vu Ánh Hà, không nói chuyện.
“Ánh Hà, sao cậu đến đây mua quần áo… đồ thương hiệu này rất đắc, một bộ ít nhất cũng mấy nghìn tệ!” Hoàng Vân Dương nói đùa.
Cô ta biết Vu Ánh Hà là gia đình đơn thân, điều kiện không tốt, chắc chắn trong tay chẳng có bao nhiêu tiền.
“Một bộ mấy nghìn tệ đã là gì? Cậu không thấy người đứng cạnh Ánh Hà sao? Nếu không có tiền, sao bọn họ vào cửa hàng này? Vân Dương, cậu thật là!” Thạch Như Nguyện nói.
Hai người cứ người xướng kẻ họa khiến sắc mặt Ánh Hà ngày càng khó coi.
Vu Ánh nhìn Phương Vỹ Huyền, nói khẽ: “Anh Phương Vỹ Huyền, chúng ta đi thôi.”
“Đi? Ánh Hà, chẳng phải cậu vào đây mua quần áo sao? Sao chỉ nhìn rồi đi? Chẳng lẽ bị Vân Dương nói trúng rồi, cậu không có tiền à?” Thạch Như Nguyện cười châm biếm.