Long Uy đài được đúc nên từ đá Huyền Thiết xuất hiện một vết rách cực lớn, đá vụn bắn tung tóe!
Người xem dưới đài liên tục hô lên từng tiếng hoảng loạn. Bọn họ sợ bị thương nên lùi về phía sau vài bước.
Đây là thực lực của Tiêu Bắc Thạnh sao?
Chỉ mới là uy thế của một đòn thôi mà đã khủng bố như thế rồi!
Trên Long Uy đài, ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh lạnh như băng quay đầu nhìn về phía người kia.
Phương Vỹ Huyền đang đứng ở vị trí cách gã chừng trăm mét.
Tiêu Bắc Thạnh đạp mạnh một cái dưới chân, thân hình như con chim ưng hùng mạnh vọt thẳng lên trời cao, bay giữa không trung.
Ở giữa không trung, Tiêu Bắc Thạnh tung một chưởng về vị trí của Phương Vỹ Huyền.
Một áp lực cực lớn cuồn cuộn hướng về phía anh. Người xem dưới đài đều có thể cảm nhận được khí áp xung quanh chợt hạ thấp xuống, khiến người ta không thở nổi.
Uy lực của một đòn này e rằng cũng đủ để đập nát cả một ngọn núi rồi.
“Ầm ầm!”
Chỗ Phương Vỹ Huyền đứng bị đánh thành một cái hố sâu hoắm!
Vốn dĩ Long Uy đài còn đang bằng phẳng lại xuất hiện một cái ấn hình bàn tay bự chảng!
Giữa không trung, Tiêu Bắc Thạnh mặc đồng phục màu bạc của đội ngũ, tóc đen tung bay, ánh mắt sắc bén, trên người còn tản ra từng tia sáng, trông giống như thần binh trên trời giáng xuống vậy, vô cùng khí thế.
Cảnh tượng này thật sự rất chấn động!
“Tôi, trời ơi…” Người xem dưới đài há hốc mồm không nói nên lời, trong mắt chỉ còn sót lại sự ngạc nhiên và sợ hãi.
Trước đó bọn họ vẫn nghe nói rằng Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh rất mạnh. Nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, chưa có một định nghĩa cụ thể nào trong lòng cả.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến thực của người này, mọi người đều hoàn toàn tin phục danh hiệu Binh Vương này.
Quá mạnh.
Ngay lúc người dưới đài đang hô lên liên tục thì Tiêu Bắc Thạnh ở giữa không trung cũng nhíu mày.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đang đứng ở vị trí trung tâm của cái ấn hình bàn tay kia.
Hai chân anh đều bị ép chôn chặt vào lòng đất nhưng trên người lại chẳng có miệng vết thương nào.
Chỉ dùng thân thế vậy mà anh lại có thể cứng rắn chịu được một đòn này!
“Cơ thể của tên này không phải tầm thường. Vừa rồi lúc anh ta đánh bại ba đội viên của chúng ta đã có thể nhìn được ra điều này.” Giọng nói của ông già kia vang lên bên tai Tiêu Bắc Thạnh.
“Cơ thể mạnh mẽ thì sao nào? Cuối cùng tôi cũng có thể nghiền cho anh ta nát tan tành.” Ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh lạnh như băng nói.
“Đúng vậy, cơ thể có mạnh đến mấy thì cũng có cực hạn thôi. Cậu cứ việc ra tay với anh ta đi, luôn sẽ có lúc anh ta không thể chống đỡ được nữa.”
“Chẳng qua cũng phải cẩn thận với đòn phản kích của anh ta. Lúc trước cậu đã được trải nghiệm tốc độ của anh ta rồi đấy.”
“Nếu để thằng nhóc này lại gần thì với sức mạnh cơ thể của anh ta, e rằng cậu sẽ gặp chút phiền phức đấy.” Ông già nói.
Tiêu Bắc Thạnh không nói nữa mà tiếp tục đánh ra một đòn về vị trí Phương Vỹ Huyền đang đứng.
“Ầm!”
Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Cái ấn hình bàn tay trên Long Uy đài lại lõm vào sâu hơn.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn đứng nguyên, biểu cảm lạnh nhạt như không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Nhưng vì chỗ anh đứng đã bị sụt xuống nên người dưới đài không nhìn thấy anh nữa.
“Chẳng thấy Đạo Thiên kia đây nữa. Có phải đã…”
“Chắc chắn là đã bị đánh thành thịt vụn rồi… Một đòn của Tiêu Bắc Thạnh ngay cả đài tỷ võ làm từ đá Huyền Thiết cũng không chịu được cơ mà…”
“Nhưng chẳng phải quy tắc của trận đấu là không thể gϊếŧ đối phương sao…”
Người dưới đài nhỏ giọng thảo luận.
Còn trong khu vực chờ của binh sĩ Tấn Long thì lại rất im ắng.
Hạ Kiều Y nhìn Tiêu Bắc Thạnh giữa không trung bằng vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt phức tạp.
Tiêu Bắc Thạnh vẫn luôn là người mà cô ấy ngưỡng mộ. Thực lực mà Tiêu Bắc Thạnh đang bày ra cũng trùng khớp với suy đoán trước đó của cô ấy.
Nhưng hôm nay cô ấy lại không hề vui vẻ chút nào.
Dưới đáy lòng cô ấy vẫn luôn hy vọng Phương Vỹ Huyền có thể chiến thắng Tiêu Bắc Thạnh, mặc dù đó chỉ là hy vọng xa vời.
Mà ở chỗ ngồi bên kia, vẻ mặt Hạ Tư Không cũng rất nghiêm túc.
Thực lực mà Tiêu Bắc Thạnh biểu hiện ra ngoài thật sự quá khiến người ta sợ hãi.
Hơn nữa Tiêu Bắc Thạnh cũng không hề có ý định nương tay.
Cuộc thi đấu của các quân khu có một quy tắc rất cơ bản, đó là lúc đánh nhau hai bên không thể gϊếŧ đối phương.
Nhưng Tiêu Bắc Thạnh lại ra tay rất tàn nhẫn. Sát khí sắc bén phát ra trên người gã cũng đã đủ để nói lên rằng gã muốn gϊếŧ chết Phượng Vỹ Huyền!
Nhớ tới phản ứng đầu tiên của Phượng Vỹ Huyền thì nhìn thấy bóng dáng Tiêu Bắc Thạnh, Hạ Tư Không nhíu mày.
Chẳng lẽ Phương Vỹ Huyền và Tiêu Bắc Thạnh thật sự có thù hận gì sao?
…
Giữa không trung, Tiêu Bắc Thạnh nhìn thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đang đứng thẳng tại chỗ, đồng tử của gã hơi co rút lại.
Xem ra công kích ở trình độ này thật sự không có hiệu quả gì với đối phương.
“Một khi đã như vậy…”
Tiêu Bắc Thạnh đạp chân một cái, thân hình lại bay lên trên nữa.
Gã vừa lên cao vừa niệm quyết trong miệng rồi mở hai tay ra.
Trong phút chốc, trước người gã có một viên gì đó lớn bằng nắm tay được ngưng tụ ra. Thứ chân khí hình tròn tản ra ánh sáng vàng vàng chói mắt.
Chỉ trong hơi mười giây đã ngưng tụ ra hơn trăm viên như thế.
Từ xa nhìn lại, những viên chân khí này ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, lóng lánh như ngôi sao vậy.
“Phi Tinh quyết!”
Ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh lạnh như băng phun ra hai chữ.
Cùng lúc đó, hai tay của gã cũng vung lên phía trước.
Hơn trăm viên chân khí hình tròn tỏa ra ánh vàng bay về phía Phương Vỹ Huyền như sao băng.
Hơn mười vệt vàng còn sót trên trên bầu trời trông cực kỳ xán lạn.
“Rầm, rầm, rầm…”
Vài giây sau, đám sao băng đó dừng hết ở vị trí Phương Vỹ Huyền vừa đứng, phát ra từng tiếng nổ vang dội.
Cả Long Uy đài đều bị chấn động, đá vụn bay tung tóe, bụi mù nổi lên bốn phía.
Tiêu Bắc Thạnh ở giữa không trung híp mắt lại, nhìn thấy Long Uy đài phía dưới bị nổ tanh bành.
Gã vẫn có thể cảm nhận được hơi thở trên người Phương Vỹ Huyền. Hơn nữa hơi thở này vẫn không hề yếu đi một chút nào.
Rất rõ rằng một đòn này vẫn chẳng có tác dụng gì với anh.
“Thế mà trên đời này còn tồn tại một tu sĩ có thân thể như vậy…” Giọng nói của ông già vang lên bên tai Tiêu Bắc Thạnh, giọng điệu khϊếp sợ.
“Tôi nhớ rõ ông đã từng nói rằng trong giới tu tiên rất lâu về trước cũng tồn tại một người có cơ thể thành thánh như vậy.” Tiêu Bắc Thạnh nói.
“Đó chỉ là truyền thuyết thôi. Rốt cuộc có phải sự thật hay không thì không ai biết được. Trên người tên này có gì đó quái lạ thật. Cậu đừng để dành sức nữa, nhanh giải quyết anh ta đi.” Ông già đáp.
“Tôi biết rồi, nhưng mà chấm dứt trận đấu quá nhanh cũng không có ý nghĩa gì, cứ từ từ chơi thôi.” Tiêu Bắc Thạnh thản nhiên nói.
…
Lúc này, trên Long Uy đài, Phương Vỹ Huyền đứng trong một cái hố vừa bị đánh ra, thò tay phủi phủi bụi dính trên quần áo.
Anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Bắc Thạnh trên không trung bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ầm!”
Phương Vỹ Huyền đạp chân một cái, cả người bắn thẳng lên trời như tên lửa.
Một bóng dáng lao ra từ trong đám bụi mù, vọt về phía Tiêu Bắc Thạnh đang ở giữa không trung.
Mọi người dưới đài thấy cảnh tượng này thì thay đổi vẻ mặt.
“Đó là Đạo Thiên! Vậy mà Đạo Thiên còn chưa chết!”
Tiêu Bắc Thạnh đang trao đổi với ông già trong cơ thể giữa không trung cảm nhận được một hơi thở đang đến gần mình. Vẻ mặt gã hơi thay đổi.
Gã cúi đầu nhìn Phương Vỹ Huyền đang vọt tới rồi cười lạnh lùng.
“Đi xuống đi!”
Hai tay Tiêu Bắc Thạnh chắp lại rồi ép xuống phía dưới.
Một tấm khí hơi trong suốt xuất hiện giữa không trung như một bức tường, đè xuống phía dưới.
Đối mặt với bức tường khí này, mặt Phương Vỹ Huyền không thay đổi chút nào nện một đấm tới.
“Ầm!”
Bức tường ngưng tụ từ khí bị đánh thủng một lỗ trong nháy mắt.
Ngay tức khắc, Phương Vỹ Huyền xuyên qua bức tường khí kia rồi vọt thẳng tới trước mặt Tiêu Bắc Thạnh.
“Cứ bay giữa không trung là có ý gì đây? Tác dụng của cuộc thi đấu của các quân khu các người chẳng phải là ở chỗ kỹ xảo đánh nhau à?” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói.
Vừa nói, nắm đấm bên tay phải của anh vừa đánh mạnh về phía ngực Tiêu Bắc Thạnh.
Vẻ mặt gã khẽ thay đổi, lập tức lùi về phía sau.
“Vυ"t!”
Nắm đấm xẹt qua không trung tạo nên một âm thanh nứt toác chói tai!
Thân pháp của Tiêu Bắc Thạnh rất nhanh nên không bị một đấm này đánh trúng.
Nhưng gã vẫn cảm nhận được một sức mạnh cực lớn đang đánh úp lại phía gã.
“Ầm!”
Một âm thanh lớn vang lên, Tiêu Bắc Thạnh gặp đòn nghiêm trọng nên bay ngược ra ngoài.
“Chỉ là nắm tay… thế mà có uy lực lớn thế sao?” Trong quá trình bay ngược, Tiêu Bắc Thạnh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt khϊếp sợ.
Cùng lúc đó, đột nhiên một tiếng vang quái dị phát ra từ lưng gã. Sau đó một đôi cánh được ngưng tụ từ chân khí mở bung ra.
Tiêu Bắc Thạnh lập tức ổn định lại cơ thể, cánh trên lưng vỗ nhẹ.
“Đây là cánh được ngưng tụ lại từ chân khí!” Có người hô lên.
Phóng chân khí ra ngoài là việc chỉ có người ở trên cảnh giới tông sư mới có thể làm được.
Chân khí hóa vật thì chỉ có người ở trên cảnh giới Võ Tôn mới có thể dùng.
Mà dùng chân khí hóa thành cánh như Tiêu Bắc Thạnh thì có thể đề cao độ nhanh nhẹn ở giữa không trung. Việc này càng cần có tu vi cực kỳ cao thâm mới làm nổi.
“Tiêu Bắc Thạnh thật xứng với cái danh yêu quái mà… Lúc này gã mới hai mươi sáu tuổi mà đã đạt tới cảnh giới mà phần lớn võ giả dùng cả đời cũng chưa chắc có thể với tới…” La Thiệu Sênh nhìn Tiêu Bắc Thạnh rồi cảm thán.
…
Tiêu Bắc Thạnh dang rộng cánh, nhìn Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, mũi nhọn lạnh lẽo hiện lên trong mắt.
“Đạo Thiên, nếu ông đã tò mò về Tử Viêm Cung chúng tôi như thế thì tôi đây sẽ cho ông được mở mang tầm mắt một chút về bí pháp của Tử Viêm Cung.” Tiêu Bắc Thạnh lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, từng luồng chân khí màu tím nổi lên trên người Tiêu Bắc Thạnh, quấn quanh cơ thể gã.
“Tử Diễm, dấy lên!”
Tiêu Bắc Thạnh phun ra mấy chữ, chân khí màu tím quanh cơ thể gã lập tức cháy bùng lên!