Nó cao gần ba mét, toàn thân chỉ còn những bộ xương mảnh dài, được bao bọc bởi một lớp da màu xanh ngọc khô quéo. Đầu của nó biến dạng, phía trên chỉ có một tròng mắt lớn màu đỏ treo lơ lửng, phía dưới tròng mắt là một cái miệng, hàm răng trong miệng lại chìa ra ngoài, vô cùng sắc bén ớn lạnh.
Cấu trúc bộ xương của nó rất xoắn và trông không có sự cân đối, tứ chi mọc ra bộ vuốt cực kỳ to và sắc nhọn, trên những chiếc vuốt có bộ móng sắc nhọn giống như dao găm. Trên lưng nó cũng có hàng chục chiếc cựa bằng xương cực kỳ bén nhọn.
Trên mình con quái vật này toát ra một mùi xác chết thối rữa, cơ thể của nó bao phủ một luồng tử khí, khá là rợn người.
“Đây, đây là sinh vật dưới lòng đất sao?” Ô Hạc Đức mở to hai mắt nhìn con quái vật trước mặt, trong mắt chỉ có vẻ sợ hãi.
Lúc này tròng mắt của con quái vật đột nhiên di chuyển, nhìn về phía Ô Hạc Đức, chân sau cào trên mặt đất.
Ô Hạc Đức run rẩy.
“Vù!”
Ngay sau đó, con quái vật lao tới trước mặt Ô Hạc Đức.
“Đừng… đừng!”
Ô Hạc Đức bị dọa đến tè ra quần, lật đật lùi lại phía sau.
Nhưng con quái vật không làm gì gã chỉ đứng trước mặt gã không xa, hai chân trước buông thõng ở phía trước.
Thấy con quái vật không làm gì mình, Ô Hạc Đức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhớ đến lời giải thích về trận pháp này.
Sinh vật dưới lòng đất này được gã dùng máu để triệu hồi, huyết mạch của hai người ràng buộc với nhau.
Nói cách khác, con quái vật này sẽ nhận ra Ô Hạc Đức là chủ của nó và sẽ nghe theo lời Ô Hạc Đức.
Ô Hạc Đức run rẩy đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh thấy cách đó không xa có một cái cây to.
“Bẻ gãy cái cây lớn này.” Ô Hạc Đức chỉ vào cây đại thụ nói.
Sau đó, gã nuốt nước bọt và nhìn con quái vật.
Con quái vật nhìn theo hướng gã chỉ, trong giây tiếp theo nó lao thẳng về phía cái cây lớn.
“Ầm!”
Quái vật dùng cái vuốt của nó đánh vào thân cây đại thụ, thân cây bị gãy ở giữa, đổ sập xuống đất!
Nhìn thấy cảnh này, vẻ hoảng sợ trên mặt Ô Hạc Đức từ từ chuyển thành tự mãn, cuối cùng nhịn không được mà ngẩng mặt lên trời cười lớn.
“Ha ha ha … Phương Vỹ Huyền, cậu chờ chết đi! Tôi nhất định sẽ lấy lại những gì tôi đã mất!”
…
Vào buổi sáng, Phương Vỹ Huyền xem một cuốn sách mới mua.
Đường Thanh Hiền bên cạnh đang làm đề ôn tập môn toán, thỉnh thoảng lại nhìn sang Phương Vỹ Huyền, mặt lộ vẻ do dự muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Nhân lúc Phương Vỹ Huyền đặt sách xuống uống nước, Đường Thanh Hiền ngay lập tức hỏi: “Phương Vỹ Huyền, cậu với Hạ Vi Vãn đó … rốt cuộc có quan hệ gì?”
Phương Vỹ Huyền uống vài ngụm nước, liếc nhìn Đường Thanh Hiền nói: “Quan hệ của tôi với cô ấy, cũng giống như quan hệ giữa tôi với cô.”
“Hả?” Nghe vậy, sắc mặt Đường Thanh Hiền thay đổi, trong lòng chùng xuống. Hạ Vi Vãn mới chuyển đến ngôi trường này chưa bao lâu, vậy mà địa vị trong lòng Phương Vỹ Huyền lại ngang hàng với người bạn cùng bàn như cô ta ư?
“Cũng chẳng có quan hệ gì.” Phương Vỹ Huyền nói thêm.
Đường Thanh Hiền hơi sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Mỗi ngày tôi đều mang bữa sáng cho cậu, cậu, sao cậu có thể nói tôi và cậu không có quan hệ gì chứ?”
“Bữa sáng là do cô đã thua cược với tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cái đó…” Đường Thanh Hiền đỏ mặt, vẫn còn muốn phản bác.
Nhưng lúc này Phương Vỹ Huyền đã quay đầu đi tiếp tục đọc sách, không để ý đến Đường Thanh Hiền nữa.
…
Sau lời cảnh báo chiều qua, quả nhiên cả ngày hôm nay Phương Vỹ Huyền đều không gặp lại Hạ Vi Vãn.
Xem ra muốn đối phó với mấy cô gái phiền phức này phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn mới được.
Tuy có hơi nhục nhã, nhưng rất có ích.
Sau khi tan học, Phương Vỹ Huyền bước ra khỏi cổng trường, chuẩn bị đến vườn rau.
Lúc này, anh nhận được cuộc gọi của Cơ Hiểu Nguyệt.
“Anh Phương, có một nhân vật lớn đã liên hệ với tôi, ông ta nói muốn tìm anh giúp một việc, thù lao là nội đan yêu thú.”
“Nhân vật lớn?” Phương Vỹ Huyền hơi cau mày hỏi: “Ông ta muốn tìm tôi làm việc gì giúp ông ta?”
“Ông ta nói chuyện này phải gặp mặt mới nói được, nếu anh Phương có hứng thú thì…”
Nội đan yêu thú …
Càng gần đến tầng thứ mười ngàn, tâm trạng của Phương Vỹ Huyền càng trở nên bức bách.
Bây giờ Phương Vỹ Huyền chỉ còn một trăm bảy mươi tầng nữa là đến tầng thứ mười ngàn, đương nhiên anh sẽ không từ bỏ cơ hội lấy được nội đan yêu thú.
“Tôi có thể gặp ông ta.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được, tôi sẽ nói lại với nhân vật lớn đó.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.
Cúp điện thoại xong, Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi tới vườn rau.
…
Tám giờ hai mươi phút tối, Phương Vỹ Huyền đến nhà họ Cơ.
Nhân vật lớn đó đang ở đây chờ Phương Vỹ Huyền.
Bước vào đại sảnh, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên ghế sô pha.
Quả nhiên, đó là Hạ Tư Không.
Lúc chiều nay nhận được cuộc gọi của Cơ Hiểu Nguyệt, khi nghe Cơ Hiểu Nguyệt xưng đối phương là nhân vật lớn, Phương Vỹ Huyền biết ngay người muốn tìm anh chính là Hạ Tư Không.
Anh vốn không muốn qua lại với người của quân đội, nhưng nghĩ đến nội đan yêu thú, anh vẫn đến.
Đối với anh, nâng cao tu vi là điều quan trọng nhất vào lúc này.
Khi Hạ Tư Không nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, ông ta lập tức đứng dậy cười nói: “Đại sư Phương, trước đây chúng ta cũng đã từng gặp nhau rồi.”
Phương Vỹ Huyền gật đầu nói: “Không chỉ như vậy, tôi đã gặp cháu gái của ông mấy lần.”
Hạ Tư Không cười sảng khoái, nói: “Tôi bảo Vi Vãn tiếp cận cậu, cũng chỉ vì muốn gặp mặt cậu Phương một lần thôi, hi vọng cậu không trách cứ gì nó.”
“Ông nhắc đến nội đan yêu thú sớm hơn thì tôi đã gặp ông sớm rồi, đâu cần lòng vòng như vậy.” Phương Vỹ Huyền nói thẳng.
Thấy giọng điệu tôn trọng của Hạ Tư Không khi nói chuyện với Phương Vỹ Huyền, đôi mắt đẹp của Cơ Hiểu Nguyệt lóe lên một vẻ ngạc nhiên.
Hạ Tư Không là đại soái của quân khu Giang Nam!
Ông ta chỉ cần giẫm chân một cái cũng đủ khiến cho cả Giang Nam này khϊếp sợ!
Một nhân vật lớn như vậy khi đối mặt với Phương Vỹ Huyền, lại tỏ ra vẻ kính trọng.
Nghĩ cũng biết sức nặng của Phương Vỹ Huyền nặng cỡ nào trong lòng ông ta rồi!
“Ông muốn tìm tôi giúp ông làm gì, nói thẳng đi.” Phương Vỹ Huyền ngồi xuống sô pha hỏi.
“Tôi muốn đại sư Phương đại diện cho quân khu Giang Nam chúng tôi tham gia cuộc thi quân đội năm nay.” Hạ Tư Không nói.
“Cuộc thi quân đội?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày.
“Đây là truyền thống của quân đội Hoa Hạ chúng tôi, cứ bốn năm sẽ tổ chức cuộc thi quân đội một lần. Mỗi quân khu ở Hoa Hạ sẽ cử một đội ưu tú tham gia, giữa các đội sẽ học hỏi lẫn nhau và tranh thứ hạng, không chỉ đại diện cho danh dự của một quân khu, mà còn ảnh hưởng đến mức độ đầu tư tài nguyên của tổng quân Hoa Hạ vào quân khu trong bốn năm tới… Vì vậy, cuộc thi quân đội rất quan trọng đối với quân khu.” Hạ Tư Không nói.
Nói xong Hạ Tư Không thở dài: “Quân khu Giang Nam của chúng ta thành tích không tốt mấy đợt gần đây. Đợt vừa rồi là tốt nhất trong mấy đợt gần đây, đứng thứ năm trong tám quân khu lớn.”
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến thành tích kém của quân khu Giang Nam.
Một trong những nguyên nhân chính là giới võ đạo ở Giang Nam vốn là yếu nhất ở Hoa Hạ.
Nhiều năm như vậy, cứ mười năm hoặc nhiều nhất là hai mươi năm ở các khu vực khác lại xuất hiện một cường giả cảnh giới võ tôn, nhưng giới võ đạo Giang Nam lại giống như một vũng nước tù đọng, suốt năm mươi năm qua chưa ai có thể bước vào cảnh giới võ tôn.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền không chút dao động, anh hỏi: “Ông có thể cho tôi bao nhiêu nội đan yêu thú?”
Hạ Tư Không nhìn Phương Vỹ Huyền nói: “Chỉ cần cậu có thể giúp quân khu Giang Nam chúng tôi giành được thành tích top ba trong cuộc thi này, tôi sẽ giao cho cậu toàn bộ nội đan yêu thú trong tay tôi, có thể có hai, ba mươi viên.”
Hai, ba mươi viên?
“Những nội đan yêu thú này, ông lấy ở đâu ra vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Hạ Tư Không vuốt râu nói: “Đa số đều là do người khác tặng, nói có thể làm dược liệu kéo dài tuổi thọ, nhưng bản thân tôi không tin… Đương nhiên, tôi nghe Hiểu Nguyệt nói nội đan yêu thú rất có ích cho đại sư Phương…”
“Năm mươi viên nội đan yêu thú.” Phương Vỹ Huyền giơ bàn tay ra nói: “Tôi có thể giúp ông.”
“Năm mươi viên…” Ánh mắt Hạ Tư Không sâu thẳm, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
Ông ta chỉ có chưa đến ba mươi viên nội đan yêu thú trong tay, nhưng Phương Vỹ Huyền lại yêu cầu đến năm mươi viên.
Mặc dù bản thân ông ta cho rằng nội đan yêu thú chẳng có tác dụng gì, nhưng thực ra thứ này khá hiếm, giá trị một viên ít nhất cũng phải hàng trăm nghìn tệ, tìm người bán cũng không dễ dàng.
Tuy nhiên, so với việc quân khu Giang Nam được đứng tốp ba trong cuộc thi này, thì nội đan yêu thú này chẳng là gì cả.
“Tôi đồng ý yêu cầu của cậu.” Sau khi cân nhắc một lúc, Hạ Tư Không đồng ý ngay.
“Khi nào thì cuộc thi bắt đầu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Vào tháng năm năm nay, sẽ được tổ chức tại khu trung bộ Long Uy đài, cách lúc đó còn khoảng một tháng rưỡi nữa.” Hạ Tư Không nói.
“Đến lúc đó ông thông báo cho tôi, tôi sẽ đến.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đại sư Phương, cuộc thi quân đội không chỉ là của từng cá nhân, mà là sức mạnh tổng thể của toàn quân, cho nên…” Hạ Tư Không ngập ngừng nói.
“Ý ông là, muốn tôi huấn luyện giúp các đội viên?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Phải.” Hạ Tư Không gật đầu.
“Năm mươi viên nội đan yêu thú thì không đủ, ít nhất phải có bảy mươi viên.” Phương Vỹ Huyền điềm nhiên nói.
Sắc mặt Hạ Tư Không hơi thay đổi.
Cơ Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Cô ta không ngờ Phương Vỹ Huyền lại chặt giá đến thế…