Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Hoàng Hi Hưng căm phẫn tột cùng.

Đương nhiên anh ta không làm theo ý của Phương Vỹ Huyền!

Thế nhưng, trước khi Hạ Tư Không rời đi đã cho anh ta một cái liếc mắt.

Trong cái liếc mắt ấy đều mang ý cảnh cáo.

Hạ Tư Không đang cảnh cáo anh ta đừng cố chống đối với Phương Vỹ Huyền nữa!

Hoàng Hi Hưng đã đi theo Hạ Tư Không từ rất nhiều năm trước, anh ta biết rõ tính tình của Hạ Tư Không không hề ôn hoà như vẻ bề ngoài.

Nếu như thật sự chọc giận Hạ Tư Không, vậy tiền đồ của anh ta sẽ bị huỷ hết!

Thế nên, anh ta tất nhiên không thể chấp nhận lời đề nghị này của các đội viên.

Làm như vậy chắc chắn có thể khiến Phương Vỹ Huyền ghét bỏ, nhưng hậu quả rất nghiêm trọng.

Hạ Tư Không nhất định sẽ cho rằng Hoàng Hi Hưng xúi giục các đội viên làm như vậy.

Tội danh làm trái mệnh lệnh này dù đặt lên bất kỳ người lính nào cũng đều là đả kích mang tính huỷ diệt đối với tiền đồ của người ấy.

Dã tâm của Hoàng Hi Hưng rất lớn, anh ta còn muốn leo lên cao, anh ta tuyệt đối không thể phạm phải loại sai lầm này.

Thế nên, dù cho có ấm ức đến đâu thì anh ta cũng phải phục tùng mệnh lệnh!

“Các cậu luyện hết cho tôi!” Hoàng Hi Hưng thấy các đội viên đang sững sờ đứng yên tại chỗ thì tức giận rống lên.

Các đội viên thấy Hoàng Hi Hưng tức giận thì cũng không dám nói gì nữa, chỉ đành cầm tờ giấy lên, bắt đầu huấn luyện.



Hạ Tư Không đi bên cạnh Phương Vỹ Huyền, sau một lúc im lặng, lên tiếng: “Đội trưởng Phương…”

“Có phải ông cảm thấy tôi không nên làm như vậy không? Tôi nên làm mẫu một lần, như vậy mới có thể để cho mọi người tin phục?” Không đợi Hạ Tư Không nói xong, Phương Vỹ Huyền đã mở miệng nói.

Hạ Tư Không không nói tiếp nữa, gật đầu.

Đúng là vậy, ông ta cho rằng cách làm khi nãy của Phương Vỹ Huyền chưa được ổn thoả.

“Không cần thiết, dù tôi có ra được mấy động tác đó thì thế nào? Những người không phục tôi thì vẫn sẽ không phục thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.

Còn một nguyên nhân khác nữa là, Phương Vỹ Huyền cũng không dám chắc rằng bây giờ mình còn có thể làm được những động tác đó hay không.

Thân thể năm ấy của anh vẫn chưa được tôi luyện, độ dẻo dai còn cao, nên mới có thể làm được mấy động tác đó.

Nhưng bây giờ, thân thể của anh đã được tôi luyện cả trăm lần, độ cứng xương cốt và cơ bắp đã đạt đến cực hạn từ lâu.

Bảo anh làm lại mấy động tác thì thật sự có khả năng không làm ra được, đến lúc đó sẽ thành trò cười lớn.

“Vậy về chuyện khai trừ…” Hạ Tư Không chần chừ, nói: “Cuộc thi đấu còn một tuần nữa là bắt đầu, những đội viên này đã huấn luyện được ba tuần rồi, nếu như khai trừ thì e rằng không có cách nào tìm được người thay thế đâu!”

“Không sao cả, nếu như bọn họ không làm được những động tác đó thì cũng có khác gì những đội viên chưa được huấn luyện kia đâu, tuỳ tiền đổi là được rồi.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười.

Hạ Tư Không không nói gì nữa.

Mặc dù ông ta không đồng ý với cách làm của Phương Vỹ Huyền lắm, nhưng dù sao thì Phương Vỹ Huyền cũng là đội trưởng, nếu như ông ta còn nhiều chuyện thì e rằng sẽ khiến Phương Vỹ Huyền thấy phản cảm.



Sau khi rời khỏi quân khu, Phương Vỹ Huyền đến trường học.

Một người cúp học ba tuần liên tiếp như anh, vừa xuất hiện ở phòng học đã trở thành tâm điểm chú ý.1

Trong những ánh mắt nhìn về phía anh, có một số là cười cợt, một số là thả lỏng, còn có một số là ngưỡng mộ và kính phục.

Việc học tập của lớp mười hai vô cùng căng thẳng, phụ huynh và giáo viên ước gì có thể bắt học sinh ôn tập hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Còn Phương Vỹ Huyền lại muốn tới thì tới, không muốn tới thì cúp luôn.

Hơn nữa, dù có tới lớp thì Phương Vỹ Huyền cũng không thèm học, ngoài ngủ thì cũng là ngủ.

Học lớp mười hai mà có thể học đến nhàn hạ như vậy, cả Hoa Hạ có lẽ chỉ có một mình Phương Vỹ Huyền mà thôi.

“Ba tuần nay cậu đi đâu vậy?” Phương Vỹ Huyên vừa ngồi xuống thì Đường Thanh Hiền đã hỏi tới.

“Đi chơi.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Đi đâu chơi? Vừa chơi một cái là hết ba tuần, cha tôi nói không liên lạc được với cậu!” Đường Thanh Hiền nhíu mày, nói.

“Không nói cho cô biết, dù sao cũng đã đến nơi chơi rất vui.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đường Thanh Hiền nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền, lát sau thì hờn dỗi hừ một tiếng, nói: “Còn một tháng nữa là thi đại học rồi. Ngày nào cậu cũng cúp học, tiến độ ôn tập cũng bỏ lỡ một khoảng lớn, đến lúc đó không thi đậu đại học trọng điểm, để xem cậu có khóc không!”

“Cái gì đã làm cho cô nảy ra cái ý nghĩ rằng tôi không thi đậu trường đại học trọng điểm thì sẽ khóc vậy?” Phương Vỹ Huyền nhướng mày, hỏi.

“Cậu, cậu không muốn thi đại học thì đi học cấp ba làm gì hả?” Đường Thanh Hiền tức để đỏ cả mặt, hỏi.

“Chẳng phải rất rõ ràng sao? Để giết thời gian.” Phương Vỹ Huyền trả lời.

“Giết thời gian?” Đường Thanh Hiền không thèm tin, có ai lại vì giết thời gian mà đi học cấp ba đâu?

“Phương Vỹ Huyền, cậu đừng tưởng rằng lần trước cậu thi được thành tích tốt thì thi đại học sẽ ổn! Mỗi năm có biết bao học sinh cấp ba phát huy không tốt? Tôi thấy cậu có khả năng rất cao sẽ trở thành một trong số đó!” Đường Thanh Hiền tức tối nói.

“Được rồi, lo ôn bài của cô đi, đừng làm phiền tôi.” Phương Vỹ Huyền phất tay, nói.

“Cậu!” Đường Thanh Hiền tức đến trắng hết cả mặt, muốn mắng nhưng không dám, đành quay đầu đi.

Rõ ràng cô là muốn tốt cho Phương Vỹ Huyền nên mới nhắc nhở anh ôn tập! Thế mà Phương Vỹ Huyền lại nói cô phiền.

Tên khốn nạn không biết lòng tốt của người ta, không thèm quản anh nữa!



Buổi sáng có một tiết Anh văn, cũng là tiết học được các học sinh nam yeu thích nhất.

Bởi vì bọn họ có thể gặp nữ thần Đinh Thanh Trúc trong tiết này.

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Đinh Thanh Trúc bước vào lớp học với vẻ mặt hốc hác.1

Cô ấy bước lên bục giảng, quét mắt đến chỗ ngồi của Phương Vỹ Huyền, vừa nhìn liền thấy Phương Vỹ Huyền đang nằm sấp ngủ trên bàn.

Ánh mắt vốn dĩ không có tinh thần tức thì sáng rực lên.

Phương Vỹ Huyền trở về rồi!

Cô ấy được cứu rồi!

Đinh Thanh Trúc cố kìm nén sự kích động trong lòng mình, dạy hết tiết Anh văn.

Lúc tan học, Đinh Thanh Trúc muốn tìm Phương Vỹ Huyền.

Nhưng thấy trong phòng học có nhiều học sinh như vậy, cô ấy lại xua tan suy nghĩ này.

Không gấp, đến trưa lại đến tìm anh.



Buổi trưa, lúc tan học, Phương Vỹ Huyền ra khỏi phòng học, chuẩn bị đến nhà ăn.

Nhưng khi anh vừa ra khỏi cửa thì đã gặp phải Đinh Thanh Trúc mặc đồng phục.

“Bạn học Phương Vỹ Huyền, tôi đã đứng đây chờ em rất lâu đó.” Đinh Thanh Trúc mỉm cười.

Phương Vỹ Huyền cau mày, nói: “Chuyện gì?”

“Tôi muốn mời em ăn bữa cơm, cảm ơn đã em đã giúp tôi mấy lần trước đây… Em sẽ không từ chối đâu, đúng chứ?” Đinh Thanh Trúc chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi.

Phương Vỹ Huyền biết rõ nhất định là Đinh Thanh Trúc muốn nhờ vả gì đó, nhưng Phương Vỹ Huyền quả thực đã giúp Đinh Thanh Trúc hai ba lần rồi mà vẫn chưa được báo đáp.

Người càng không muốn tiếp xúc nhiều thì càng phải tính rõ những chuyện này.

Bữa cơm này không ăn thì uổng lắm.

Thế là Phương Vỹ Huyền đồng ý lời mời của Đinh Thanh Trúc.



Đinh Thanh Trúc đua Phương Vỹ Huyền đến nhà ăn của giáo viên.

Chỉ giáo viên của trường mới có thể ăn ở nhà ăn giáo viên.

Mà cách dùng bữa ở nhà ăn của giáo viên cũng khác với nhà ăn của học sinh, ở đây dùng cách gọi món giống như trong nhà hàng vậy.

Sau khi gọi món, tốc độ lên món cũng rất nhanh.

Phương Vỹ Huyền vùi đầu ăn cơm, không muốn nói thêm gì với Đinh Thanh Trúc.

Đinh Thanh Trúc vừa uống nước chanh, vừa nhìn Phương Vỹ Huyền ăn cơm, cũng không nói năng gì.

Thấy Phương Vỹ Huyền ăn được kha khá, Đinh Thanh Trúc mới mở miệng nói: “Phương Vỹ Huyền, tôi không hỏi mấy tuần qua em đi đâu, người như em nhất định có rất nhiều chuyện để làm.”

Phương Vỹ Huyền không nói gì.

“Em còn nhớ lúc ở buổi triển lãm tranh của đại soái Thái, tôi đã nói những gì với em hay không?” Đinh Thanh Trúc nói.

Phương Vỹ Huyền lắc đầu.

Đinh Thanh Trúc cắn môi, nói: “Có một người đàn ông tên là Chu Hưng Thịnh, là cậu cả nhà họ Chu đảo Cửu Long. Người nhà tôi đã bàn xong điều kiện với anh ta, tuần sau sẽ tổ chức lễ đính hôn cho tôi với anh ta.”

“Thì sao?” Phương Vỹ Huyền uống một ngụm nước, hỏi.

“Tôi muốn nhờ em giúp tôi một việc, em giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi đến gặp Chu Hưng Thịnh, để anh ta hoàn toàn từ bỏ hy vọng.” Đinh Thanh Trúc nói.

“Sẵn tiện đánh anh ta một trận phải không?” Phương Vỹ Huyền cười như không cười, nói.

“Nếu em đồng ý làm thế vì tôi thì càng tốt.” Đinh Thanh Trúc cắn nhẹ bờ môi đỏ, nói.1

Phương Vỹ Huyền rút một tờ khăn giấy lau miệng, nói: “Thiệt là ngại quá, em đã từng nói là sẽ không giúp cô nữa.”

Sắc mặt của Đinh Thanh Trúc hơi thay đổi, hốc mắt đỏ lên, nói: “Phương Vỹ Huyền, em giúp tôi thêm lần này nữa được không? Tôi thật sự đã không còn cách nào khác nữa rồi…”

“Em đã từng chỉ cho cô một cách, tự cô không muốn chuyển đến vùng núi xa xôi để dạy học, vậy thì em cũng hết cách rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Phương Vỹ Huyền, thực lực của em mạnh như vậy, em chắc chắn sẽ không sợ thế lực của nhà họ Chu, cũng không cần tốn quá nhiều sức lực… Đối với em mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt dễ dàng làm được mà.”

“Thế nhưng đối với tôi mà nói, chuyện này có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của tôi.” Sắc mặt của Đinh Thanh Trúc trắng bệch, thốt lên với vẻ kích động.

Phương Vỹ Huyền vẫn trưng ra vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Em có mạnh hơn nữa thì cũng không có lý do gì nhất định phải giúp cô, đúng chứ? Đây là đạo lý rất đơn giản.”

“Vì sao…” Mặt Đinh Thanh Trúc tái nhợt, nói: “Em muốn gì? Tôi đều cho em hết, tôi có thể cho em tất cả số tiền trên người tôi, thậm chí tôi cũng có thể làm người phụ nữ của em…”

Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói: “Em không có hứng thú với cô, ngoài ra, em cũng không thân với cô. Bữa cơm này xem như cô báo đáp việc trước đây em đã giúp cô hai lần, sau này chúng ta không còn dính dáng gì với nhau nữa.”

Nói rồi, Phương Vỹ Huyền đứng dậy, xoay người rời đi.

Đinh Thanh Trúc đỏ bừng hai mắt, sắc mặt trắng bệch.

“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì sao ai nấy đều lạnh lùng như vậy!?” Trong lòng Đinh Thanh Trúc thét gào phẫn nộ, tràn đầy oán hận.

Lúc này, điện thoại trong tay cô ấy chợt rung lên mấy cái.


“Nếu như em đã không chịu giúp tôi, vậy thì đừng trách sao tôi lợi dụng em.” Đột nhiên Đinh Thanh Trúc bật cười, cầm điện thoại trong tay lên.


Điện thoại của cô ấy nhận được mấy tấm hình, chính là hình được chụp khi cô và Phương Vỹ Huyền ngồi chung một bàn khi nãy.


Trong đó có một tấm hình, trên mặt Đinh Thanh Trúc dạt dào ý cười, một tay chống mặt, nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt tình tứ ngập tràn.


“Dùng tấm này đi.” Khoé miệng của Đinh Thanh Trúc cong lên, chọn tấm hình này rồi nhấn gửi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK