Ánh mắt của tất cả các vị khách đều tập trung lại trên người Đại trưởng lão nhà họ Trịnh.
“Khoảng thời gian trước, trong lúc tôi bế quan, em trai ngoan của tôi là Tam trưởng lão đã chết ở Giang Nam.” Đại trưởng lão nhà họ Trịnh từ từ nói, vẻ mặt ông ta không có chút dao động nào, nhưng ánh mắt lại che dấu sát khí lạnh như băng.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã chết rồi sao?
Sau khi các vị khách lấy lại phản ứng thì đều thay đổi vẻ mặt.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh rất nổi tiếng trong giới võ đạo ở Hoài Bắc. Bởi vì ông ta là người phát ngôn cao tầng nhất của nhà họ Trịnh nên thường xuyên lộ mặt.
Mà hai tháng gần đây quả thật Tam trưởng lão nhà họ Trịnh không hề xuất hiện!
Chẳng có chút tiếng gió nào cả, hóa ra là đã chết rồi!
Xem ra trước kia nhà họ Trịnh có ý định phong tỏa tin tức!
Nhưng nghĩ lại mà xem, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh làm một trong bốn vị trưởng lão của nhà họ Trịnh, có được thực lực của một Võ Tôn. Cả Hoài Bắc này người có thể địch nổi ông ta cũng không nhiều.
Cái nơi võ đạo cằn cỗi như Giang Nam này ai có thể gϊếŧ được ông ta chứ?
Đại trưởng lão nhà họ Trịnh liếc mắt nhìn các vị khách bên dưới một vòng, giọng điệu chợt trở nên lạnh lùng nói: “Người gϊếŧ chết đứa em thứ ba của tôi tên là Phương Vỹ Huyền.”
Phương Vỹ Huyền ư?
Nghe thấy cái tên này, các vị khách ở đây hai mặt nhìn nhau.
Trong số bọn họ, phần lớn đều cảm thấy xa lạ với cái tên này.
Người có thể gϊếŧ chết Đại trưởng lão nhà họ Trịnh chắc chắn là một cường giả đã nổi tiếng nhiều năm rồi chứ?
Nhưng Hàn Minh Lâm đứng bên cạnh cũng hơi chuyển mắt.
Thế mà lại là Phương Vỹ Huyền gϊếŧ chết Tam trưởng lão nhà họ Trịnh!
Hàn Minh Lâm ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão nhà họ Trịnh đang tản ra từng trận sát khí, ánh mắt thay đổi không ngừng.
“Đúng rồi, hai ba tháng trước chẳng phải có một chuyện truyền ra từ Giang Nam đó sao?”
“Ở hồ Nguyệt Tâm ở Giang Nam ấy, có một người tuổi còn trẻ cảnh giới Tiên Thiên đã đánh chết Cổ Úy Sênh có cảnh giới Võ Tôn… Tên của người trẻ tuổi kia, tôi nhớ rõ hình như là tên Phương Vỹ Huyền…”
Lúc này, có vị khách nhớ tới cái tên Phương Vỹ Huyền này.
Người này vừa nhắc tới, không ít vị khách ở đây đều nhớ lại câu chuyện được lan truyền rộng rãi hai ba tháng trước.
Lúc ấy bọn họ cũng như phần lớn những người khác, đều cho rằng đây là một cái lời đồn bị phóng đại lên mà thôi, không phải là sự thật.
Dù sao thì giữa cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Võ Tôn cũng kém đến hai cảnh giới lớn. Thực lực chênh lệch trong đó lấy sự chênh lệch của trời đất cũng không hình dung nổi.
Một cường giả cảnh giới Võ Tôn, theo lý thuyết thì dùng một ngón tay cũng có thể ấn chết một võ giả cảnh giới Tiên Thiên.
Bây giờ cái tên Phương Vỹ Huyền này từ miệng Đại trưởng lão nhà họ Trịnh thốt lên đã làm cho các vị khách ở đây cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi biết phần lớn mọi người đã từng nghe thấy cái tên này rồi.” Đại trưởng lão nhà họ Trịnh chầm chậm nói: “Lấy tu vi võ giả Tiên Thiên để đánh bại Võ Tôn, chiến tích như vậy đúng là rất khϊếp người.”
“Phóng tầm mắt ra cả lịch sử võ đạo cũng chưa chắc đã tìm được một kẻ quái dị như vậy.”
“Đứa em thứ ba của tôi đã bước vào cảnh giới Võ Tôn hơn mười năm rồi, đã đυ.ng đến trần của cảnh giới Võ Tôn, nhưng nó vẫn không phải đối thủ của Phương Vỹ Huyền… Đây là chuyện không thể nào.”
Các vị khách nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão nhà họ Trịnh, muốn tiếp điều tiếp theo ông ta muốn nói là gì.
“Tôi cho rằng sau lưng Phương Vỹ Huyền này chắc chắn có người tài giúp sức. Mỗi một chiến tích đánh chết Võ Tôn của cậu ta, trên thực tế đều là do người tài sau lưng cậu ta gây nên. Người tài này có thể liên tục chém gϊếŧ Cổ Úy Sênh và đứa em thứ ba của tôi, thực lực tu vi chỉ sợ là đã ở trên Võ Tôn… Vô cùng có khả năng là cường giả cảnh giới Võ Thánh.” Đại trưởng lão nhà họ Trịnh thấp giọng nói.
Vẻ mặt mọi người thay đổi.
Suy đoán của Đại trưởng lão nhà họ Trịnh có vẻ như là lời giải thích chính xác duy nhất!
Sau lưng Phương Vỹ Huyền hẳn là tồn tại một người tài như vậy!
Chẳng qua Đại trưởng lão nhà họ Trịnh suy đoán rằng tu vi của người tài này đã tới cảnh giới Võ Thánh cũng làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động trong lòng!
Võ Thánh đấy!
Mỗi một Võ Thánh đều là đại lão dẫm châm một cái có thể chấn động cả vùng!
Võ Thánh của Hoa Hạ, vị nào cũng có tên có họ, vang danh một phương.
Là vị Võ Thánh nào đứng sau Phương Vỹ Huyền, cam nguyện làm hộ vệ bên người một gã võ giả cảnh giới Tiên Thiên chứ? Thậm chí còn để người ta chiếm lấy danh tiếng của mình?
“Tôi không thèm để ý đến thân phận của người tài này.” Giọng điệu của Đại trưởng lão nhà họ Trịnh lạnh như băng nói: “Kẻ này đã gϊếŧ đứa em thứ ba của tôi, đã kết thành mối thù không chết không buông với nhà họ Trịnh chúng tôi.”
“Dù cho kẻ đó là ai thì nhà họ Trịnh chúng tôi cũng sẽ không tha thứ cho hắn.”
“Không chết… không dừng.”
Lời nói của Đại trưởng lão nhà họ Trịnh lạnh như băng như kiếm, truyền vào tai mỗi người khiến ai nấy đều cảm thấy cả người rét run.
Sau khi nói ra những lời này, sát khí trên người ông ta hoàn toàn bùng nổ ra, bao phủ toàn trường.
Vẻ mặt mỗi vị khách ở đây đều trở nên tái nhợt, chỉ cảm thấy sự khó thở bao trùm, không ít người thậm chí còn run chân, gần như phải ngã ngồi trên mặt đất.
“Hôm nay nhà họ Trịnh tổ chức bữa tiệc này, trừ việc nói cho các vị rằng Trịnh Thiểm Dinh tôi đây đã trở về từ bên ngoài ra thì còn một chuyện khác nữa. Đó là tôi muốn mọi người ra mặt đánh dẹp thằng nhóc Phương Vỹ Huyền kia!”
“Mối thù của đứa em thứ ba của tôi, tôi sẽ tự tay báo!”
“Tôi phải gϊếŧ chết Phương Vỹ Huyền, mang thi thể cậu ta xuống suối vàng quỳ lạy em trai tôi, để linh hồn em trai tôi có thể ngủ yên!”
Đại trưởng lão nhà họ Trịnh, Trịnh Thiểm Dinh gằn từng chữ nói.
Mỗi một lời của ông ta thốt ra, khí thế trên người lại dâng lên một đoạn.
Nói xong chữ cuối cùng, khí thế trên người Đại trưởng lão nhà họ Trịnh đã đạt tới đỉnh điểm. Bàn ăn trong cả sảnh lớn đều hơi chấn động.
Một phần khách tham dự không ngăn cản được lực áp bức trên người, hai chân mềm nhũn ngã ngồi dưới đất.
Mà các vị khách còn lại thì thả tu vi của mình ra mới có thể gượng gạo đứng vững.
Mọi người ở đây đều dùng ánh mắt sợ hãi ngạc nhiên nhìn về phía Đại trưởng lão nhà họ Trịnh vẻ mặt lạnh như băng.
Đây là uy thế của cường giả cảnh giới Võ Thánh sao?
Chỉ là nói mấy lời mà đã có thể khiến người ta không thở nổi!
“Hy vọng mọi người có thể nhắn dùm lời của tôi ra ngoài, hơn nữa còn giúp tôi tìm kiếm Phương Vỹ Huyền trên phạm vi toàn Hoa Hạ. Chỉ cần có tin tức của Phương Vỹ Huyền thì mọi người hãy lập tức liên hệ với nhà họ Trịnh. Nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ cho người hồi báo tương ứng!” Trịnh Thiểm Dinh tiếp tục nói.
“Hiểu rồi! Xin Đại trưởng lão yên tâm, nhà họ Lương chúng tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức tìm kiếm Phương Vỹ Huyền…”
“Nhà họ Ôn chúng tôi cũng sẽ nghe theo lệnh của Đại trưởng lão…”
“Nhà họ Lư chúng tôi…”
Người đại diện của mỗi dòng họ đều như sợ rớt lại phía sau mà vội vàng bày tỏ thái độ muốn đứng về phía nhà họ Trịnh.
Sau khi được mở mang tầm mắt bởi Võ Thánh Trịnh Thiểm Dinh, trong lòng bọn họ không còn ý tưởng khác nữa.
Nhìn thấy mấy dòng họ kia nịnh bợ như người hầu, trong mắt Hàn Minh Lâm đứng một bên hiện lên sự khinh thường.
Dù cho nhà họ Trịnh có cường thịnh trở lại thì cũng còn chưa tới tình trạng này!
Hôm nay nhà họ Hàn bọn họ tới tham gia bữa tiệc này chính là để biểu đạt thái độ không muốn trở thành kẻ địch của nhà họ Trịnh.
Cái thái độ ăn trên ngồi trước này của nhà họ Trịnh khiến Hàn Minh Lâm cảm thấy rất khó chịu.
“Phương Vỹ Huyền… MÌnh sẽ phải tìm cậu ta một lần.” Ánh mắt Hàn Minh Lâm lóe lên, thầm nghĩ.
Phía sau, Trịnh Thiểm Dinh đang đứng trên đài cao đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hàn Minh Lâm.
Hàn Minh Lâm chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt dâng lên theo lòng bàn chân, sau đó nhanh chóng lạnh thấu toàn thân!
“Hàn Minh Lâm à, nhà họ Hàn các người hẳn là cũng sẽ ra tay giúp đỡ chứ?” Trịnh Thiểm Dinh hơi híp mắt dò hỏi.
Hàn Minh Lâm nhanh chóng cúi đầu, cười làm lành nói: “Đương nhiên, Đại trưởng lão, nhà họ Hàn chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức đi tìm Phương Vỹ Huyền, nhanh chóng tìm được cậu ta.”
“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Thiểm Dinh ảm đạm cười, lúc này mới dời tầm mắt đi.
Hàn Minh Lâm đứng thẳng dậy, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
…
Sau khi các vị khách mời rời đi, Trịnh Thiểm Dinh vẫn ngồi trên đài cao.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão, chủ nhà Trịnh Quang Điển, còn có Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân nữa, đều đứng trước mặt Trịnh Thiểm Dinh.
Mấy người này chính là thành viên nòng cốt trước mắt của nhà họ Trịnh.
Trịnh Thiểm Dinh nâng mắt lên nhìn về phía Dương Yến Xuân.
Trong mắt cô ta không hề có dao động tình cảm nào.
Lúc Dương Yến Xuân kết bạn với Trịnh Thanh Huỳnh, Trịnh Thiểm Dinh đang bế quan.
Bởi vậy với ông ta mà nói thì Dương Yến Xuân vẫn là một người ngoài xa lạ.
Để một người ngoài tham gia vào cuộc nói chuyện quan trọng của nhà họ Trịnh khiến trong lòng Trịnh Thiểm Dinh không khỏi không hài lòng.
"Đại trưởng lão, tôi và Yến Xuân đã chọn ngày lành rồi, giữa tháng sau chúng tôi sẽ chính thức kết hôn.” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn ra sự bất mãn của Trịnh Thiểm Dinh bèn lập tức nói.
“Đúng vậy, Đại trưởng lão, Yến Xuân cũng xem như là người nhà họ Trịnh chúng ta rồi. Khoảng thời gian cô ấy ở đây đã cống hiến rất lớn cho việc mở rộng thị trường nhà họ Trịnh chúng ta…” Trịnh Quang Điển ở bên cạnh hùa theo nói.
Trịnh Thiểm Dinh không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Dương Yến Xuân chằm chằm.
Bị một cường giả Võ Thánh nhìn chằm chằm như thế, Dương Yến Xuân chỉ cảm thấy thở không nổi.
Nhưng cô ta lại nghiến răng kiên trì không để bản thân phát run, dùng ánh mắt kiên định đối diện với Trịnh Thiểm Dinh.
Sau hơn mười giây im lặng, Trịnh Thiểm Dinh dời mắt đi chỗ khác.
Dương Yến Xuân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Đại trưởng lão, ông suy đoán sau lưng Phương Vỹ Huyền có một cường giả cảnh giới Võ Thánh… Chúng ta lại tùy tiện ra chiến thư với đối phương như vậy có phải…” Mặt Trịnh Quang Điển lộ ra vẻ do dự. Ông ta mở miệng nói.
Nếu hai Võ Thánh giao chiến thì dù là thắng hay thua, tất nhiên hai bên đều sẽ phải trả một cái giá lớn thảm hại.
Trịnh Thiểm Dinh làm Đại trưởng lão của nhà họ Trịnh, là trung tâm chân chính của nhà họ Trịnh, không thể xảy ra vấn đề gì được.