Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sân, Hoàng Hi Hưng nhìn Hạ Tư Không.

Hạ Tư Không gật đầu nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Hoàng Hi Hưng chắp tay hành lễ với Phương Vỹ Huyền nói: “Phương Vỹ Huyền, xin chỉ giáo.”

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, không có biểu hiện nào.

“Người này! Không có chút lịch sự nào!” Hạ Tuyết Nhan đứng một bên bất mãn nói.

“Trung tướng cố lên! Đánh anh ta nằm xuống!”

Lúc này, một nhóm quân tinh nhuệ đồng thanh cổ vũ cho Hoàng Hi Hưng.

Nghe thấy tiếng của nhóm quân tinh nhuệ, Hạ Tuyết Nhan vô cùng phấn khởi, cũng hô theo bọn họ.

“Anh Hi Hưng, nhất định phải đánh cho Phương Vỹ Huyền răng rơi đầy đất, báo thù cho bọn em!”

Dưới tiếng cổ vũ xung quanh, Hoàng Hi Hưng vốn nghĩ là mình đã thắng chắc rồi nhịn không được mà lộ ra nụ cười bỡn cợt.

Bắt đầu từ lúc Phương Vỹ Huyền đồng ý cọ xát với anh ta thì Phương Vỹ Huyền đã trở thành bàn đạp của anh ta rồi.

Vốn dĩ Hoàng Hi Hưng vẫn còn lo lắng Hạ Tư Không sẽ tìm một người ghê gớm đến, nhưng cuối cùng Hạ Tư Không đã chọn Phương Vỹ Huyền, như vậy đối với anh ta mà nói thì thật ra đây là một chuyện tốt.

Bây giờ anh ta chỉ cần đánh bại Phương Vỹ Huyền thì có thể ngồi vững ở cái chức đội trưởng của trận thi đấu lần này rồi.

Hoàng Hi Hưng nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt dần dần trở nên hung ác.

Hôm nay anh ta không đơn giản chỉ là muốn đánh bại Phương Vỹ Huyền, lập uy, anh ta còn muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn dạy dỗ Phương Vỹ Huyền một trận, thậm chí còn muốn đánh cho Phương Vỹ Huyền trọng thương!


Vả lại, anh ta vốn nhìn đã nhìn Phương Vỹ Huyền không thuận mắt.

Tu vi người này không cao lắm, tuổi lại còn trẻ, lại luôn bày ra một bộ dạng nhẹ nhàng thành thục.

Trong mạch suy nghĩ, người Hoàng Hi Hưng bùng phát ra một luồng khí thế.

“Hôm nay, tôi phải để cậu thấy, như thế nào là áp chế của cảnh giới tu vi và cả ưu thế của kỹ thuật đấu nữa!” Trên người Hoàng Hi Hưng nổi dậy một luồng chân khí màu trắng, lạnh giọng nói.

Chân khí phát ra ngoài, đây là kỹ thuật mà võ đạo tông sư mới có thể làm được!

Nhìn thấy khí trắng vây lấy thân của Hoàng Hi Hưng, nhóm quân tinh nhuệ bên cạnh ồn ào hẳn lên.

Xem ra, trung tướng muốn dùng hết sức rồi! Mới vừa bắt đầu anh ta đã thể hiện ra thực lực của tông sư!

"Tên nhóc đó tiêu đời rồi, chắc chắn là trung tướng sẽ không dễ dàng để tên nhóc đó rời đi!"

"Tốt nhất là đánh tên đó tàn phế đi! Ông đây ghét nhất loại dựa vào quan hệ này!"

"Nhỏ tiếng thôi, nếu như để đại sư nghe thấy thì phiền phức lắm..." Sau khi thấy Hoàng Hi Hưng bộc phát lực tu vi, tiếng bàn bạc của nhóm quân tinh nhuệ tăng lên không ít.

"Lạch cạch", lúc này Hoàng Hi Hưng đã lao về phía Phương Vỹ Huyền! Người của anh ta nổi lên một luồng khí trắng, chân khí dường như ngưng tụ thành một cái đầu hổ, mở ra miệng máu, cắn về phía Phương Vỹ Huyền.

Một tiếng gầm truyền trong không trung, nghe cứ như mãnh hổ đang nổi giận.

"Đây là... mãnh hổ quyền!"

Có một đội viên hét lớn.

Bộ quyền pháp này là do lần trước Hoàng Hi Hưng lập công hạng hai, quân khu đã khen thưởng anh ta, nghe nói là quyền pháp ngàn năm trước Mãnh Cầm Tông đã để lại, sau khi tu luyện đến mức cực đại thì mỗi lần ra đòn đều như mãnh hổ xuất kích, uy thế cực mạnh.

Mãnh hổ quyền được coi như là tuyệt chiêu của Hoàng Hi Hưng, không nghĩ đến cọ xát chỉ vừa mới bắt đầu, Hoàng Hi Hưng đã sử dụng chiêu này.

Rất dễ nhận thấy, Hoàng Hi Hưng không muốn cho Phương Vỹ Huyền cơ hội biểu hiện!

Anh ta muốn dùng thủ đoạn cực cao, hạ gục Phương Vỹ Huyền trong tích tắc, từ đó cho thấy chênh lệch thực lực giữa hai người to như rãnh trời!

Phương Vỹ Huyền vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không có ý muốn ứng đối.

Nhìn thấy một màn này, Hạ Tư Không hơi nhíu mày ở bên cạnh.

Hạ Tuyết Nhan lại kích động đến mức muốn nhảy lên, hét: “Đánh chết anh ta! Đánh chết anh ta!”

Nắm đấm của Hoàng Hi Hưng càng ngày càng gần, sắp chạm đến mặt của Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lách mình, thân người quỷ quyệt dịch về bên phải.

Một đấm này của Hoàng Hi Hưng trực tiếp đánh vào không trung!

“Woa...”

Xung quanh vang lên tiếng ngạc nhiên.

Làm sao có thể như vậy? Rõ ràng là Phương Vỹ Huyền sắp trúng đòn, làm sao đột ngột tránh được chứ?

Hoàng Hi Hưng cũng ngạc nhiên, nhưng phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức vươn nắm đấm bên trái ra, đấm về hướng cằm của Phương Vỹ Huyền.

“Cậu không né được đòn này rồi phải không?” Ánh mắt Hoàng Hi Hưng lạnh lùng.

Nhưng cứ như Phương Vỹ Huyền sớm đã đoán được vậy, vung chân sang một bên, lại nhẹ nhàng né được cú hook của Hoàng Hi Hưng.

Mặt Hoàng Hi Hưng thay đổi nhẹ.

Tốc độ ra đòn của anh ta đã đạt đến cực đại, nhưng Phương Vỹ Huyền lại liên tiếp né được hai đòn của anh ta?

Tư thế chuyển động của Phương Vỹ Huyền sao mà có thể linh hoạt như vậy?

Hoàng Hi Hưng cắn răng, khí thế trên người lại bộc phát lần nữa, hai tay ngưng kết chân khí, bắn về phía Phương Vỹ Huyền!

Chân Phương Vỹ Huyền giẫm một cái, bóng dáng né qua một bên.

Đòn này, lại đánh hụt rồi!

“Rầm rầm!”

Một cái cây bị đánh trúng cách đó không xa, rầm rầm nứt đoạt ra.

Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền đã đứng sau lưng Hoàng Hi Hưng.

“Đây là thứ mà anh gọi là kỹ thuật đấu? Quá chậm rồi? Chi bằng đổi tên Mãnh hổ quyền thành mèo con quyền đi.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt cười nói.

Nghe thấy lời châm chọc của Phương Vỹ Huyền, cơn thịnh nộ trước ngực của Hoàng Hi Hưng bốc lên.

Cơ bắp cả người anh ta căng lại, trán nổi gân xanh, quay người, dùng chân khí ngưng tụ một đòn, đánh về phía bụng của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền lại lách mình một cách quỷ dị, né được đòn này.

“Anh, đúng là không được lắm.”

Phương Vỹ Huyền cười nói.

Hoàng Hi Hưng tức giận gầm lên, hơi thở gần như bị tổn hại!

Anh ta liên tiếp xuất kích vài lần, đều là dùng bảy tám phần lực.

Nhưng mỗi lần đều bị Phương Vỹ Huyền né được, cứ như quyền này được đánh lên chăn bông vậy, khó chịu vô cùng!

Nhất là Phương Vỹ Huyền còn không ngừng châm chọc anh ta, càng khiến cho anh ta mất đi lý trí.

“Phương Vỹ Huyền, màn cọ xát này, cậu vẫn luôn né thì tính là bản lĩnh gì? Cậu có giỏi thì đánh chính diện với anh Hi Hưng đi!” Hạ Tuyết Nhan đứng một bên tức đến mức giậm chân, lớn tiếng hét.

Cô ta dẫn đầu như vậy, nhóm quân tinh nhuệ cũng hét lên.

“Đúng rồi, làm gì có ai cọ xát mà cứ luôn né như vậy chứ?”

“Vẫn chưa thấy ai lúc đánh nhau mà vẫn luôn né, có khác gì con chuột đâu? Năng lực né tránh của chuột rất mạnh!”

“Đến dũng cảm đánh chính diện cũng không có, loại người này làm sao xứng là đội trưởng chúng ta?”

Đám người phẫn nộ, giận dữ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Nghe tiếng của đám người này, Hoàng Hi Hưng bình tĩnh lại không ít.

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền, châm chọc nói: “Phương Vỹ Huyền nghe thấy chưa? Cách làm của anh bây giờ, sẽ chỉ khiến cho mọi người coi thường thôi! Nếu như anh còn muốn có mặt mũi thì đánh chính diện với tôi đi! Đừng có né tránh mãi.”

Khóe miệng Phương Vỹ Huyền cong lên nói: “Thì ra khi cọ xát thì không được phép né sao? Anh không nói sớm.”

Sắc mặt của Hoàng Hi Hưng chững lại, lập tức lộ ra nụ cười hung hăng nói: “Nói như vậy thì, cậu muốn đánh chính diện với tôi ư?”

“Không tính là đánh nhau, tôi sẽ thể hiện một chút cho anh xem... cái gọi là sức mạnh.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ồ? Vậy thì tới đi! Vừa hay tôi cũng muốn xem xem, cái gì gọi là chân khí phát ra ngoài, cái gì gọi là tông sư!” Hoàng Hi Hưng lạnh lùng hừ một tiếng, trên người bộc phát một luồng khí thế cực mạnh!

Mọi người đều cảm nhận được uy thế kinh khủng đang tập hợp lại, lá cây trên những cây xung quanh đều kịch liệt rung.

Đây là thực lực chân chính của Hoàng Hi Hưng sao?

Kinh khủng thật!

Mọi người đều ngạc nhiên.

Đến Hạ Tư Không lúc này cũng ngạc nhiên.

Có lẽ... để Hoàng Hi Hưng dẫn đội, cũng là một lựa chọn tốt.

Với thực lực mà anh ta đã thể hiện ra, nói không chừng thật có thể dẫn quân khu Giang Nam giành được nhiều thành tích tốt.

Còn về Phương Vỹ Huyền...

Đến lúc này Hạ Tư Không thật không nhìn ra điểm sáng trên người Phương Vỹ Huyền.

Ngoài thân hình nhanh nhẹn ra thì Phương Vỹ Huyền không có thể hiện ra được chút thực lực nào.

Lẽ nào...nhìn sai rồi?

Hạ Tư Không hơi nhíu mày, sờ râu dưới cằm.

Lúc này, Hạ Tuyết Nhan đứng một bên, kích động đến đỏ cả mặt.

Đây là anh Hi Hưng mạnh nhất trong lòng cô ta!

Cô ta thích Hoàng Hi Hưng là vì nhìn thấy thiên phú võ đạo và tính cách nỗ lực, cố chấp của Hoàng Hi Hưng!

“Rầm!”

Mấy cái cây gần đó không chịu nỗi uy lực theo khí thế tăng lên không ngừng của Hoàng Hi Hưng mà ngã xuống!

Hoàng Hi Hưng còn chưa ra tay, chỉ là khí thế bộc phát từ trên người ra thôi mà đã gây ra chấn động như vậy!

Nếu như anh ta chủ động xuất kích, có ai có thể chịu được đây?

Sắc mặt của mọi người trở nên khiếp sợ, lúc này bọn họ lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền lần nữa, trong mắt chỉ có thông cảm và thương hại.

Lúc này, tay phải Phương Vỹ Huyền lại nắm chặt lại.

“Khi cọ xát, những thứ lòe loẹt sặc sỡ này có thể bớt lại đi.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói: “Làm như vậy, ngoại trừ có thể khiến khán giả xung quanh ngạc nhiên thì không có ý nghĩa gì đặc biệt.”

“Rất đáng tiếc, anh không còn cơ hội nữa.” Lúc này Phương Vỹ Huyền tung ra một đòn với Hoàng Hi Hưng!


Sắc mặt Hoàng Hi Hưng thay đổi, giơ hai tay lên phòng ngự.


Nhưng một đòn này của Phương Vỹ Huyền nhìn thì hời hợt nhưng tốc độ lại cực nhanh!


“Bịch!”


Một đòn này, đánh thẳng vào ngực của Hoàng Hi Hưng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK