Theo lý thuyết thì hơi thở trên người anh hẳn cũng không khác gì nhiều với những tu sĩ Luyện Khí Kỳ mới đúng.
Thế mà cái người khổng lồ này lại cứ đuổi theo anh mãi không bỏ cuộc, rất dễ nhận thấy rằng kẻ này đã bị hấp dẫn bởi hơi thở nào đó trên người anh.
“Chẳng lẽ… Nó biết mình là mối nguy hiểm lớn nhất nên muốn xử lý mình trước?” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
Nếu là vậy thì người khổng lồ này chắc chắn là có trí khôn.
Mà cấu tạo cơ thể của nó hẳn là cũng tựa tựa như con rối vậy, giống như người đá trước đó anh gặp được ở núi Bạch Xuyên, cũng thuộc dạng linh hồn bảo vệ.
Truyền thừa quan trọng nhất mà đạo nhân Vô Cực để lại là do người khổng lồ này bảo vệ.
Đây cũng là thử thách cuối cùng mà đạo nhân Vô Cực bày ra.
“Được rồi, đùa chẳng có gì vui nữa.”
Sau khi hiểu rõ tình huống, Phương Vỹ Huyền lắc mình ra phía sau, kéo giãn khoảng cách với người khổng lồ trước mặt.
Đôi cánh sau lưng người khổng lồ nhanh chóng vỗ vỗ, đánh về phía Phương Vỹ Huyền.
Lần này Phương Vỹ Huyền không trốn tránh nữa là bay thẳng về phía người khổng lồ!
Thấy cảnh tượng này, những võ giả đứng phía xa ồ lên một trận.
Mà ánh mắt của Trần Cao Hạc và người bịt mặt đứng gần đó cũng đều thay đổi.
Phương Vỹ Huyền thế mà lại chọn cách tấn công chủ động!
“Vút!”
Phương Vỹ Huyền xẹt qua không trung, phát ra một âm thanh chói tai.
Người khổng lồ vung ra một quyền lớn về phía cơ thể Phương Vỹ Huyền.
“Đúng rồi, đấm là phải như này chứ.”
Phương Vỹ Huyền không hề né tránh mà là tung nắm đấm bên tay phải về phía trước, đối chọi với nắm đấm khổng lồ như ngọn núi nhỏ kia!
Độ lớn nắm đấm của anh đại khái cũng chỉ bằng một phần trăm nắm đấm của người khổng thể.
Nắm đấm của hai bên cùng hướng thẳng về nhau. Trong mắt người ngoài thì càng có vẻ như là Phương Vỹ Huyền dùng cả thân thể hướng về phía nắm đấm của người khổng lồ hơn.
Dưới ánh mắt của võ giả xung quanh thì hành động này chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, chắc chắn là muốn chết!
“Ầm!”
Giây tiếp theo, nắm đấm của người khổng lồ và nấm đấm của Phương Vỹ Huyền đụng độ với nhau.
Một tiếng nổ mạnh vang tận trời xanh!
Mọi người trơ mắt nhìn nắm đấm cực lớn của người khổng lồ đột nhiên nứt toác ra!
Nắm đấm được đúc từ nham thạch đen thui bắn tung tóe ra bốn phía!
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều ngơ ngác, nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền vẫn đang đứng thẳng giữa không trung bằng đôi mắt trợn tròn.
Này…
Điều này sao mà được chứ?
Sau một đòn này, nắm đấm nứt toạc ra lại là của người khổng lồ ư?
Còn cái bóng dáng bé như con muỗi trước mặt người khổng lồ kia lại chẳng sao hết?
Không chỉ có đám võ giả này mà ngay cả Trần Cao Hạc và người bịt mặt cũng hoảng hốt trong lòng!
Trần Cao Hạc đã nghĩ đến cách tấn công của Phương Vỹ Huyền, thế nhưng anh ta không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền sẽ chọn cách đối đầu chính diện với người khổng lồ, hơn nữa còn chiếm được ưu thế tuyệt đối trong lúc ra đòn!
Nếu đổi lại là anh ta thì khi nắm đấm đối chọi với người khổng lồ, e rằng trừ né tránh ra thì anh ta sẽ không còn biện pháp nào khác!
Sức mạnh ẩn chứa trong một đòn của Phương Vỹ Huyền vừa rồi kia rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào?
“Trước kia lúc đánh nhau với mình, từ đầu đến cuối Đạo Thiên đều không hề đánh hết sức mình!”
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Trần Cao Hạc vô cùng u ám.
Người bịt mặt cách đó không xa nhìn thẳng vào Phương Vỹ Huyền. Mặc dù không thể nhìn ra suy nghĩ của người này từ trong đôi đồng tử xám trắng nhưng gã cũng đang nhíu mày lại.
Gã có cảm giác người trước mặt này trùng khít với một bóng dáng trong trí nhớ của gã.
Chẳng qua đó là trí nhớ đến từ hai phân thân bị hủy đi khác, thế nên ở phân thân này càng có vẻ mơ hồ hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn không thể xác nhận được thân phận.
Người khổng lồ thấy nắm đấm của mình nhanh chóng nứt toạc ra thì hình như cũng sửng sốt trong chốc lát.
Nhưng nó lấy lại tinh thần rất nhanh, lại nâng tay trái lên đấm về phía Phương Vỹ Huyền.
“Bên này cũng để từ từ rồi tôi phá cho.”
Phương Vỹ Huyền cười lạnh lùng. Đối mặt với nắm đấm to lớn kia, anh lại giơ tay phải lên lần nữa.
Nắm đấm của hai người va chạm lần thứ hai!
“Ầm ầm!”
Lại một tiếng nổ vang lên.
Trong tiếng hô ngạc nhiên sợ hãi của đám võ giả, nắm đấm tay trái của người khổng lồ cũng vỡ tan!
Mà lúc này không chỉ đơn giản là một nắm đấm nữa!
Cả cánh tay phía sau nắm đấm kia cũng đều nứt nẻ dần rồi sau đó ầm ầm đổ xuống!
Người khổng lồ mất đi một cánh tay trái hoàn chỉnh!
Sau hai lần so nắm đấm, người khổng lồ đã hoàn toàn bị vây ở thế bất lợi!
Không, đây thậm chí còn không thể gọi là thế bất lợi!
Phải nói là Phương Vỹ Huyền hoàn toàn nghiền nát người khổng lồ này!
Sau khi nhìn thấy cánh tay trái vỡ tan của người khổng lồ, vẻ mặt Trần Cao Hạc hoàn toàn thay đổi.
Anh ta biết, những đánh giá về thực lực của Đạo Thiên mà anh ta đưa ra trước kia đã xuất hiện sai lầm rất lớn!
Thực lực chân chính của người còn mạnh hơn những gì anh để lộ trong lần đánh nhau với anh ta trước kia rất nhiều!
Đối mặt với người khổng lồ này, có lẽ Trần Cao Hạc có thể lợi dụng nhẫn linh Thổ để giải quyết.
Nhưng anh ta không thể đối đầu chính diện giống như Phương Vỹ Huyền, hơn nữa còn nghiền áp người khổng lồ được!
Có nghĩ là đây là sự thật.
Dù cho Trần Cao Hạc vô cùng không muốn thì anh ta cũng phải thừa nhận rằng bây giờ anh ta còn chưa phải đối thủ của Đạo Thiên!
“Chết tiệt! Tên Đạo Thiên này chui ở đâu ra vậy! Chết tiệt!”
Trần Cao Hạc siết chặt hai nắm đấm, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.
Trước ngày hôm nay, anh ta là mang tình thế bắt buộc phải có được truyền thừa của đạo nhân Vô Cực.
Sau khi hấp thụ hoàn toàn kết tinh tu vi của đạo nhân Vô Cực, anh ta sẽ có thể thoải mái đột phá đến Nguyên Anh Kỳ, thậm chí còn có thể trực tiếp tăng lên hai cấp, bay thẳng đến tầng giữa của Nguyên Anh Kỳ.
Trừ kết tinh tu vi ra thì anh ta còn có thể nhận được tâm pháp độc môn của đạo nhân Vô Cực nữa.
Có thể nói rằng đây chính là tâm pháp mà anh ta thiết tha mơ ước.
Nếu có thể luyện thành công thì sau này con đường tu luyện của Trần Cao Hạc sẽ làm ít công to.
Nhưng hôm nay, truyền thừa của đạo nhân Vô Cực đã gần ngay trước mắt nhưng lại càng lúc càng cách xa anh ta!
Trừ việc không phải đối thủ của Đạo Thiên ra thì còn một người bịt mặt không rõ thực lực nữa!
Việc muốn lấy truyền thừa của đạo nhân Vô Cực thật sự là quá khó khăn và gần như là không có khả năng!
Trừ khi Trần Cao Hạc có thể để người bịt mặt và Đạo Thiên đánh nhau trước, hơn nữa còn bên què bên bị thương.
Nhưng người có thể đi đến nơi này chẳng có ai là đồ ngu cả.
Mưu kế của Trần Cao Hạc rất khó thực hiện.
“Chết tiệt! Nếu trước kia mình lấy được nhẫn linh Không và tập hợp được đủ ba chiếc nhẫn linh thì hôm nay mình cũng sẽ không bị động như vậy!” Trong lòng Trần Cao Hạc vô cùng oán giận.
Trong lúc Trần Cao Hạc đang lo âu vô cùng thì Phương Vỹ Huyền đã sắp tách người khổng lồ ra thành từng mảnh rồi.
Sau cánh tay bên trái là cánh tay bên phải, sau đó lại tới hai cái đùi.
Tốc độ của Phương Vỹ Huyền nhanh đến nỗi chỉ để lại mỗi một cái bóng mờ trên không trung.
Khắp các nơi trên người người khổng lồ phát ra từng trận tiếng nổ vang, sau đó là đá vụn bay tung tóe.
Dưới tình huống mất cả tứ chi, ngay cả phản kích người khổng lồ cũng khó mà làm được.
Đầu của nó càng chuyển động không ngừng, nhìn chằm chằm vào chỗ Phương Vỹ Huyền đang đứng rồi há to miệng.
Nó lại muốn phun pháo năng lượng ra, thế nhưng Phương Vỹ Huyền lại không cho nó cơ hội này.
Tất cả các con rối đều tồn tại một nhược điểm trí mạng, đó là tốc độ không đủ nhanh nhẹn.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa con rối và con người.
Đồng thời, bởi vì sự hạn chế của cơ thể nên thủ đoạn tấn công của con rối cũng rất có hạn.
Ví dụ như người khổng lồ trước mặt này. Thủ đoạn tấn công của nó chỉ có hai loại đơn giản, một là mở miệng nã pháo, hai là vung tay đấm.
Chẳng qua những đánh giá này chỉ là tương đối mà thôi.
Tốc độ của người khổng lồ không đủ nhanh là vì đối thủ của nó là Phương Vỹ Huyền.
Chứ nếu đổi lại là một võ giả khác thì đối mặt với thế tấn công vừa rồi của người khổng lồ, e rằng đã trốn không kịp sau đó bị một tát đánh thành thịt vụn rồi.
Lúc đạo nhân Vô Cực chế tác người khổng lồ này, dưới tình huống cơ thể khổng lồ như vậy, không chỉ có thể bay mà còn có thể duy trì tốc độ không chậm đi đã là rất giỏi rồi.
Phương Vỹ Huyền cũng từng chế tác con rối. Anh biết chế tác con rối có trình độ giống người khổng lồ này cần phải tiêu phí rất nhiều sức lực và của cải.
Chỉ mới là tìm vật liệu đáp ứng đủ nhu cầu thôi cũng đã một đống rồi.
Chứ đừng nói đến thiết kế kết cấu tứ chi sau này, trong đó còn đề cập đến các tri thức ở phương diện khác nữa.
Đạo nhân Vô Cực chế tác một con rối khổng lồ như vậy e rằng cũng phải phí đến hơn mười năm.
Mà trước mắt thì Phương Vỹ Huyền lại đang từ từ phá hủy con rối này từng chút một.
“Đừng trách tôi, là do mày ra tay trước thôi.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
Chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, người khổng lồ chỉ còn lại một cơ thể cùng đôi cánh vỗ vỗ sau lưng.
“Truyền thừa của đạo nhân Vô Cực còn chưa xuất hiện. Chẳng lẽ phải phá hủy người khổng lồ này hoàn toàn ư?” Phương Vỹ Huyền hơi nghi ngờ.
Rồi sau đó Phương Vỹ Huyền lại muốn tiếp tục tấn công người khổng lồ.
Ngay sau đó, đột nhiên hai mắt người khổng lồ lại lóe ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt.
Đôi cánh của nó vỗ mạnh, bay thẳng lên khoảng không phía trên.
Trong quá trình bay lên, trên đỉnh đầu người khổng lồ nổi lên từng chùm tia sáng.
Có chừng bảy chùm! Bảy màu!
Người khổng lồ bay lên đến một độ cao nhất định thì ngừng lại.
Cơ thể chính của nó đứt lìa ra khỏi đầu rồi rơi xuống đất.
Trôi nổi giữa không trung chỉ còn mỗi cái đầu của người khổng lồ.
Cùng lúc đó, một luồng linh khí tinh khiết phun ra từ trên cái đầu kia.
Thật ra đỉnh đầu của người khổng lồ là một mảnh đất nham thạch có đường kính mấy chục mét.
Ngay sau đó, vị trí chính giữa trên đỉnh đầu nó đột nhiên sáng lên. Luồng sáng kia tạo thành một vòng tròn.
Trần Cao Hạc đang đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt trở nên kích động.
Truyền thừa trong bảy ngọn núi lửa đã xuất hiện!
Chỉ cần đứng ở giữa khe hở kia là có thể đạt được truyền thừa cực mạnh của đạo nhân Vô Cực!