Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Giây tiếp theo, cú đấm này nện thẳng lên đầu người bịt mặt!

Vị trí người bịt mặt phát ra tiếng nổ ầm ầm, gạch đá văng tung tóe!

Cả quảng trường đều rung lên, người trên quảng trường ngạc nhiên hét lên, cuống cuồng chạy trốn.

Bụi mù dần dần tan đi, phía trước tháp chín tầng xuất hiện một cái hố lớn.

Bóng dáng Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở bên trên cái hố lõm, trên người lóe lên tia sáng vàng nhạt.

Bóng dáng ấy lõm vào hố, trên người phiếm một tầng nhàn nhạt kim mang.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Tần Lăng Thường đang ngồi trên ghế đá ở quảng trường lập tức thay đổi, đứng dậy ngay.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tần Lăng Thường trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhìn về Phương Vỹ Huyền đứng phía xa, trong mắt ngập tràn chấn động.

Phương Vỹ Huyền nhìn người bịt mặt rơi xuống cái hố lõm, nhíu mày.

Một đấm đấm xuống, không ngờ cái đầu của người bịt mặt lại chẳng nổ tung, có vẻ rất cứng rắn.

Cả cơ thể người bịt mặt hãm sâu xuống mặt đất nứt toạc, xung quanh toàn là đá vụn.

Vì một quyền vừa rồi má cái trán anh ta lõm xuống một lỗ to, trông có vẻ rất đáng sợ.

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở phía trên, đôi mắt màu xám trắng không hề có chút tình cảm nào.

Sát khí trên người anh ta bùng nổ, lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.

“Tôi đã tìm rất lâu.”


Giọng nói của người bịt mặt không phát ra từ miệng, mà lợi dụng thần thức truyền thẳng vào trong tai Phương Vỹ Huyền.

“Chà? Vì sao lại muốn tìm tôi?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.

“Đã phá hủy phân thân Quỷ Đạo của tôi.” Người bịt mặt nói.

“Phân thân Quỷ Đạo … Quả nhiên, có liên quan đến con rối ở Hoa Mãn Lâu.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Con rối? Sai rồi.”

Cơ thể người bịt mặt từ từ bay lên khỏi mặt đất, rồi dần dần lên đến độ cao bằng với Phương Vỹ Huyền.

“Đó là phân thân của tôi.” Giọng điệu của người bịt mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Phân thân còn không phải là con rối sao? Không có gì khác nhau.” Phương Vỹ Huyền cười nói.

“Con rối quá thấp kém. Mỗi phân thân của tôi đều có ý thức độc lập, không cần phải thao tác. Cậu không hiểu mỗi phân thân có tác dụng lớn thế nào với tôi đâu.”

“Phá hủy phân thân Quỷ Đạo của tôi, đồng nghĩa… Phá hủy tôi.” Người bịt mặt lạnh lùng nói.

Anh ta nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, sau đó còn nói thêm: “Xem ra, căn nguyên Thần Long đã bị hấp thu vào trong cơ thể.”

Nghe thấy câu này, Phương Vỹ Huyền lập tức hiểu ngay.


Không ngờ rằng người bịt mặt vừa liếc mắt một cái đã nhận ra điều này.

Hơn nữa nghe giọng điệu của anh ta, có vẻ như anh ta đến vì căn nguyên Thần Long.

“Muốn có được căn nguyên Thần Long à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Tôi không cần căn nguyên Thần Long, tôi chỉ cần luyện chế thành một phân thân của tôi là được.” Người bịt mặt lạnh giọng nói.

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã giơ tay lên.

Một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ thổi đến đây giống như cuồng phong.

Người bịt mặt mặc áo đen bay múa trên không trung.

Anh ta đứng đối diện với Phương Vỹ Huyền, giơ lên một bàn tay gầy gò như cành cây khô héo.

“Ầm!”

Ngay sau đó, có một luồng sức mạnh cực mạnh mẽ lao về phía Phương Vỹ Huyền!

Từ không đến có chỉ trong một chớp mắt!

Phương Vỹ Huyền bị luồng sức mạnh này đánh thẳng vào, cả cơ thể văng ra như viên đạn.

Lúc này người bịt mặt vươn bàn tay nhấn xuống một cái!
“Rầm!”

Phương Vỹ Huyền đang bay ngược trên không trung, đột nhiên rơi phịch xuống mặt đất!

“Ầm ầm!”

Một tiếng vang lớn làm mặt đất rung động.

Cả người Phương Vỹ Huyền lõm sâu xuống nền đất.

Lúc này, tất cả những võ giả còn trong tháp chín tầng đều phát hiện ra động tĩnh bên ngoài, đồng loạt truyền tống ra ngoài.

Những võ giả vừa được truyền tống ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng quảng trường trước mắt, đều giật mình ngạc nhiên, đầu óc trống rỗng.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì!

Hàng loạt võ giả đồng loạt nhìn lên người bịt mặt có khí thế vô cùng sắc bén đang trôi nổi trên bầu trời cách đó.

Tuy rằng không rõ đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người tên này, bọn họ biết nơi này không thể ở lâu.
Những võ giả này đồng loạt co giò chạy ra khỏi quảng trường.

Tần Ảnh Huân cũng trong số đó.

Anh ta nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Tần Lăng Thường đứng gần quảng trường, anh ta nhanh chóng vận dụng thân pháp phóng về phía Tần Lăng Thường.

Nhưng giây tiếp theo, động tác của anh ta đã khựng lại.

Không chỉ mình anh ta, mà tất cả những võ giả quanh đó đều dùng tư thế cứng đờ đứng yên tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được.

Có một áp lực khiến họ không thể hít thở nổi từ trên trời giáng xuống, dừng trên người mỗi người họ.

Bọn họ bị áp lực này giữ chặt lại, không thể nào nhúc nhích nổi.

Tần Ảnh Huân cắn răng cố dùng hết sức, hơi thở tu vi Tông Sư hoàn toàn bùng nổ.

Nhưng dù vậy anh ta vẫn không thể nào tránh được áp lực không tên này!

Phạm vi bao trùm của áp lực này có bán kính ít nhất từ hai trăm mét trở lên!
Đến cả Tần Lăng Thường ngồi gần quảng trường, lúc này khuôn mặt cô ấy đã trắng bệch không còn chút màu, cơ thể khẽ run lên.

Cô ấy không có cảm nhận sinh động như những võ giả ở gần đó.

Nhưng hai bên vai của cô ấy lại nặng trĩu, một người chưa từng tu luyện võ đạo như cô ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cơ thể của gần hai tăm người trên quảng trường đều cứng đờ tại chỗ, không thể nào nhúc nhích!

Mọi người nhìn về phía người bịt mặt bay lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, cả người anh ta tản ra khí thế ngập trời, trong mắt chỉ có sợ hãi!

Lúc này, người bịt mặt giơ tay lên, trong đôi mắt màu xám trắng lóe lên tia sáng kỳ lạ.

“Quả nhiên Thiên Đạo mới là sức mạnh chí cao vô thượng ở thế giới này.”

Trong lúc nói chuyện anh ta nhấc tay lên.

“Ầm!”
Mặt đất trong phạm vi hai trăm mét đều vỡ ầm ầm!

Hàng loạt đá vụn trên mặt đất đều đồng loạt bay lên, lơ lửng giữa không trung!

Những võ giả ở gần người bịt mặt đã đồng loạt phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ cảm giác cả người tựa như bị rút ra, vô cùng đau nhức!

Tần Ảnh Huân mặt cắt không còn giọt máu, trên trán túa mồ hôi lạnh.

Anh ta nhìn người bịt mặt cách đó hơn mười mét, trong mắt chỉ có sợ hãi!

Anh ta sinh ra trong nhà họ Tần, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn không tệ, mắt cao hơn đầu.

Anh ta đã tận mắt nhìn thấy không ít cường giả cảnh giới Võ Tôn, thậm chí là cảnh giới Võ Thánh thi triển thần thông.

Nhưng những người đó không ai khiến anh ta chấn động như người bịt mặt trước mắt này!

Người bịt mặt chỉ bay lơ lửng giữa không trung, trên người lóe lên tia sáng màu xanh nhạt, khí thế ngập trời.
Chỉ liếc mặt một lần đã khiến linh hồn ai nhìn thấy đều phải run rẩy! Chẳng dám có ý chống lại!

Cả người Tần Ảnh Huân run lên, nhìn về Tần Lăng Thường ở phía xa, phát hiện sắc mặt Tần Lăng Thường cũng vô cùng khó coi, có vẻ như đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Anh ta vẫn chưa quên lời dặn dò mà ông nội đã dặn anh ta.

Cho dù thế nào anh ta cũng phải bảo vệ chị họ an toàn!

Tần Ảnh Huân cắn răng cố hết sức thoát ra khỏi áp lực đang đè lên người, tu vi Tông Sư đã hoàn toàn bùng nổ, chân khí nổ tung ầm ầm.

“Hửm?”

Người bịt mặt quay đầu, nhìn về phía Tần Ảnh Huân đang ra sức giãy giụa.

“Chỉ là một con kiến con mà cũng dám ôm mộng thoát được trói buộc của Thiên Đạo?”

Trong lúc nói chuyện, người bịt mặt giơ tay phải lên, tung ra một bước về phía không trung.
“Á…”

Tần Ảnh Huân hét lên đầy thảm thiết, trợn to mắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Cả người anh ta toàn là máu, cơn đau lan truyền khắp cả người!

“Tần Ảnh Huân!”

Tần Lăng Thường ở phía xa vừa thấy cảnh tượng này, hốc mắt ửng đỏ, hét lên.

Người bịt mặt nhìn Tần Ảnh Huân đang đau đớn, nói: “Không chống lại được Thiên Đạo!”

“Cho dù là ai cũng đều không thể cãi lời sức mạnh Thiên Đạo.”

Trong lúc nói chuyện, tay phải của người bịt mặt lại siết lại lần nữa, muốn siết chặt làm cả cơ thể đang sống sờ sờ của Tần Ảnh Huân nổ tan tành.

“Anh mà cũng xứng để nói?”

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng lọt vào tai người bịt mặt.

Người bịt mặt còn chưa kịp phản ứng lại thì phần ngực đã ăn phải một đòn nặng nề, văng ngược ra.

Sức mạnh trên người Tần Ảnh Huân lập tức tan biến.
Nhưng Tần Ảnh Huân đã chịu đến giới hạn rồi, cả người xụi lơ ngất xỉu trên mặt đất.

Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Tần Ảnh Huân một cái, biết Tần Ảnh Huân không nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại lao về người bịt mặt lần nữa.

“Không ngờ ngược bịt mặt này… Lại nắm giữ sức mạnh Thiên Đạo.”

Cú đấm mà Phương Vỹ Huyền vừa mới gặp không phải cú đấm bình thường, mà nó là một cú đấm ẩn chứa sức mạnh Thiên Đạo!

Cũng chỉ có sức mạnh Thiên Đạo mới có thể làm Phương Vỹ Huyền nằm dưới nền đất thêm vài giây.

Trong lúc đó, Phương Vỹ Huyền lại vọt đến trước mặt người bịt mặt lần nữa, lại tung ra một quyền lên ngực người bịt mặt.

Người bịt mặt chấp tay hành lễ.

“Rầm!”

Một vòng bảo vệ có năng lượng không thể chống lại được bắt đầu khuếch tán ra từ cơ thể anh ta.
“Chiêu này vô dụng đối với tôi.”

Phương Vỹ Huyền cười lạnh lùng, nắm đấm tay phải lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt, đấm thẳng vào vòng bảo hộ.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, vòng bảo hộ bị Phương Vỹ Huyền đấm xuyên qua.

Nắm đấm vẫn đấm lên trên ngực người bịt mặt!

“Phốc!”

Ngực trái người bịt mặt đã bị nắm đấm Phương Vỹ Huyền đâm thủng!


Nhưng người bịt mặt không hề sợ hãi, ngược lại trong miệng niệm quyết đẩy tay về phía trước.


Những viên đá vụn đang bay lơ lửng trong không khí đồng loạt lao về phía Phương Vỹ Huyền với tốc độ cực nhanh!


Chỉ vài giây ngắn ngủi, số đá vụn đó đã hoàn toàn bao bọc Phương Vỹ Huyền, ngưng tụ thành một khối đá thật lớn!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK