Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, chỗ Ma Đạo đứng đá vụn văng tung tóe.

Cùng lúc đó, sức mạnh vô hình trói buộc Khương Thủy Nhu và Điền Thủy Quang cũng biến mất không thấy.

Khương Thủy Nhu với Điền Thủy Quang cùng té lăn trên đất.

Đột ngột xảy ra biến động, khiến cho võ giả xung quanh đều giật mình hoảng sợ.

Sau khi chứng kiến thủ đoạn của Ma Đạo rồi, vậy mà vẫn còn có người dám ra tay với Ma Đạo ư?

Ai mà có lá gan lớn như vậy chứ!

Các võ giả nhìn chằm chằm không chớp mắt chỗ bị bụi mù bốc lên phủ kín.

Bụi mù dần dần tan đi, trên mặt đất xuất hiện một hố lõm thật lớn.

Một bóng người đứng ở trước hố lõm, áo choàng nhạt màu mặc trên người có rất nhiều vết rách.

Khuôn mặt của người này rất bình thường, nhìn qua khoảng chừng ba đến bốn mươi tuổi.

Lúc này, anh đang cầm một thứ quả màu tím to bằng bàn tay, cắn từng miếng mà ăn, vẻ mặt ung dung thản nhiên.

“Cách ăn mặc của người này… Hình như chính là người lúc trước đã đánh bại người khổng lồ ở không trung thì phải…”

Có võ giả nhận ra cách ăn mặc của Phương Vỹ Huyền, lẩm bẩm nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt của các võ giả xung quanh đều thay đổi, tầm mắt tập trung ở trên người Phương Vỹ Huyền.

Chính người này, đã đánh bại được sinh vật khổng lồ kia sao?

Mà bây giờ, anh lại còn ra tay với Ma Đạo cực kỳ khủng bố nữa chứ!

Đến cùng thì anh là ai?

Phương Vỹ Huyền vừa ăn quả Tinh Thần, vừa nhìn Ma Đạo đã bị anh một cước đá văng xuống đất tạo thành một hố lõm ở phía trước.

Ma Đạo lúc này, thân thể dưới cổ lún sâu vào trong nền đất bên dưới, chỉ lộ ra một cái đầu bị Phương Vỹ Huyền đạp bẹp, nhìn qua cực kỳ ghê người.

Con người bình thường, nếu như bị đánh thành dáng vẻ này, đã sớm tắt thở.

Nhưng mà Ma Đạo trước mắt, lại không hề cứ thế mà chết như vậy.

Phương Vỹ Huyền đã từng tiếp xúc với người bịt mặt hai lần cho nên biết rằng, bất kể là hai người bịt mặt đã gặp lúc trước, hay là kẻ trước mắt bây giờ, đều chỉ là phân thân được luyện chế thành mà thôi.

Tiền đề của loại luyện chế phân thân này, rõ ràng là từ thuật hình nhân phát triển mà thành, bộ phận quan trọng tạo thành cơ thể của chúng khác biệt rất lớn so với cơ thể người thật.

Những bộ phận rất quan trọng giống như đầu và tim, dĩ nhiên là đã bị vứt bỏ.


Phương Vỹ Huyền phỏng đoán, những phân thân này thậm chí còn không có ý thức tự chủ, hoàn toàn là do bản tôn điều khiển!

Thể nên, kể cả là có chặt đầu của Ma Đạo đi, gã vẫn có thể hành động tự nhiên được.

Phương Vỹ Huyền bỏ miếng quả Tinh Thần còn lại vào trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

Quả Tinh Thần với chu kỳ phát triển mấy ngàn năm, quả nhiên mùi vị ngon hơn hoa quả bình thường rất nhiều.

Dù là nước quả hay là độ chua ngọt, đều đạt tới trạng thái hoàn hảo.

Có thể nói đây là loại quả có hương vị ngon nhất mà Phương Vỹ Huyền sống gần năm nghìn năm đã từng ăn, không gì sánh nổi.

Chỉ là, ngoại trừ mùi vị cực ngon ra, Phương Vỹ Huyền thật sự không cảm thấy quả Tinh Thần còn có tác dụng nào khác.

Đặc điểm của loại quả có chu kỳ phát triển mấy ngàn năm, không có khả năng chỉ đơn giản là có hương vị ngon thôi đâu nhỉ?

“May mà hái được thêm hai quả, về rồi thử nghiên cứu kỹ xem sao, để xem có thể tự tạo ra được vài cây ăn quả hay không.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

“Ha ha ha ha…” Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang nhận xét về quả Tinh Thần, Ma Đạo lún sâu trong nền đất đột nhiên phát ra một trận tiếng cười điên cuồng.
Trong tiếng cười khàn khàn mà chói tai, ẩn chứa phẫn nộ và sát ý vô tận.

Phương Vỹ Huyền liên tục đánh lén gã hai lần, một lần đá mặt gã đến nỗi lún sâu vào trong, lần thứ hai trực tiếp đạp bẹp đầu của gã.

Đối với gã mà nói, đây là sự nhục nhã đến cùng cực!

Không chỉ có thế, Phương Vỹ Huyền còn cướp đi truyền thừa gần trong gang tấc!

Chỉ hai việc này, đã đủ để cho Ma Đạo đuổi gϊếŧ Phương Vỹ Huyền đến chết rồi!

“Đừng cười nữa, tiếng thật sự rất khó nghe.” Phương Vỹ Huyền mở miệng nói.

Tiếng cười của Ma Đạo đột nhiên im bặt.

“Ầm ầm!”

Ngay sau đó, mặt đất chỗ gã nằm bắt đầu chấn động.

Mặt đất cứng rắn, chia ra thành những hạt bụi nhỏ.

Bóng dáng của Ma Đạo, cũng từ dưới nền đất bay lên, chậm rãi bay lên giữa không trung.

Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Ma Đạo, trong lòng các võ giả đều hoảng hốt, thậm chí không ít võ giả còn hét chói tai thành tiếng!
Đầu đã bị dẫm bẹp rồi, vậy mà vẫn còn có thể phát ra tiếng, rồi còn có thể hành động?

Hơn nữa, hơi thở trên người gã cũng không hề yếu đi chút nào, mà ngược lại còn tăng mạnh lên không ít!

Thứ quái vật này… Chắc chắn không phải là con người đâu nhỉ?

Trên người Ma Đạo, tản ra từng trận hơi thở làm cho người ta sợ hãi, sau đó tạo ra từng trận gió to cuồn cuộn.

“Tao nghĩ ra là ai rồi.” Giọng nói của Ma Đạo vang lên từ không trung, truyền vào trong tai mỗi người.

“Tao tưởng là biết từ lâu rồi chứ.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Chỉ sợ vẫn chưa biết, đến cùng tao là thứ tồn tại gì.” Giọng điệu của Ma Đạo lạnh băng mà nói.

“Tao mặc kệ là thứ tồn tại gì, dù sao tao cũng thấy rất không vừa mắt.” Khóe miệng Phương Vỹ Huyền cong lên, nhếch môi cười.

Nụ cười giễu cợt này, đã hoàn toàn làm bùng cháy lửa giận trong ngực Ma Đạo.
“Hôm nay, tao phải gϊếŧ!”

Ma Đạo phẫn nộ mà quát, hai tay lập tức áp xuống!

Không trung xuất hiện một lực cực lớn, đột ngột lao nhanh về phía trên người Phương Vỹ Huyền.

“Ầm ầm!”

Mặt đất mấy chục mét tính cả Phương Vỹ Huyền bên trong, lập tức sụp xuống!

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, dưới chân giẫm xuống.

“Rầm!”

Mặt đất ầm ầm vỡ tan, Phương Vỹ Huyền bay lên, lao thẳng tới chỗ Ma Đạo.

Hai tay Ma Đạo bấm tay đọc thần chú, ngay sau đó đột ngột vươn về phía trước, rồi lại kéo ra!

Trong không trung vốn đang trống không chẳng có gì, cứ như thế bị kéo ra một cái lỗ đen sì!

Sáu con rắn độc đen sì từ trong đó bay ra, lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền.

“Lại là chiêu này à, tiếc là tao không phải Trần Cao Hạc.”

Phương Vỹ Huyền lạnh lùng cười, trên người xuất hiện một ánh sáng chói mắt, không hề để ý tới rắn độc đang lao từ đối diện tới.
Sáu con mãng xà thật lớn, đồng thời cũng ẩn chứa kịch độc lập tức quấn quanh ở trên người Phương Vỹ Huyền.

Chúng quấn chặt lấy Phương Vỹ Huyền, chỉ với lực cực lớn này, cũng đã đủ để treo cổ hết những võ giả bình thường rồi.

Nhưng ở trên người Phương Vỹ Huyền, chúng nó dùng hết toàn lực, cũng vẫn không thể làm được điều này.

Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không để ý tới đám rắn độc này, vẫn lao về phía Ma Đạo.

Đám rắn độc quấn quanh ở trên người Phương Vỹ Huyền, há cái mồm to của chúng nó, lộ ra răng nanh, nhằm vào da ở một số chỗ của Phương Vỹ Huyền, cắn xuống.

Răng nanh nhỏ dài sắc bén, nhỏ ra kịch độc nhất trên đời.

Nọc độc mà những cái răng nanh này nhỏ ra, chỉ cần nhỏ một giọt vào trong dòng sông, cũng đủ để độc chết cả vạn người rồi.
“Rắc rắc…”

Trong khoảnh khắc răng nanh chạm vào làn da của Phương Vỹ Huyền, đám răng nanh nhỏ dài mà sắc nhọn, đồng thời gãy hết!

Nọc độc trên răng nanh chạm vào làn da của Phương Vỹ Huyền, “Xèo xèo” một tiếng, lập tức bốc hơi thành khói trắng, tản vào trong không khí.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ma Đạo chấn động, lập tức vận động thân pháp, thuấn di đi ra ngoài mấy chục mét, tránh thoát Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhìn Ma Đạo đã dịch chuyển đi, cười nói: “Chẳng phải muốn gϊếŧ tao à? Tao đã dâng đến trước mặt rồi, sao còn chạy ngược lại thế?”

Lúc nói chuyện, Phương Vỹ Huyền duỗi tay lôi từng con rắn độc đang quấn chặt ở trên người xuống.

Trong tay Phương Vỹ Huyền dâng lên một đám chân khí màu vàng nhạt, rắn độc lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân rắn vặn vẹo run rẩy.
Ngay sau đó, rắn độc lập tức biến thành từng làn khói đen, tan vào trong không khí.

Sáu con rắn độc, chỉ trong ngắn ngủi mười mấy giây, đều bị Phương Vỹ Huyền diệt sạch!

Phương Vỹ Huyền nhằm vào Ma Đạo ở trên không, lại phóng tới lần nữa.

Cả người anh giống như hóa thành một tia sét, tốc độ cực nhanh, khiến cho tầm mắt của người khác hoàn toàn không thể nhìn theo, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh!

Ngay lập tức, Phương Vỹ Huyền đã lao tới trước người Ma Đạo, một quyền vung vào ngực Ma Đạo!

Ma Đạo giống như đã sớm chuẩn bị sẵn, hai tay hợp lại.

“Xích Linh!”

Vòng bảo vệ nửa trong suốt, từ trong cơ thể Ma Đạo lan rộng ra bên ngoài.

Trong giây phút nắm đấm của Phương Vỹ Huyền chạm vào vòng bảo vệ, lập tức cảm nhận được một lực phản lại cực mạnh.

Ngay sau đó, nắm đấm của anh xuất hiện một ánh sáng vàng, lập tức áp lại lực phản chấn, mạnh mẽ phá vỡ vòng bảo vệ!
“Chiêu này, đối với tao cũng vô dụng.”

Khóe môi Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười lạnh, nắm đấm vung lên trên ngực Ma Đạo.

“Ầm!”

Thân thể dùng nguyên liệu cực kỳ cứng rắn luyện chế thành của Ma Đạo, xuất hiện từng vết nứt, ngay sau đó ầm ầm tan vỡ!

Thân hình của Ma Đạo hóa thành từng mẩu vụn màu trắng, bay loạn ở trên không trung.

Ma Đạo mang đến sợ hãi cực lớn cho bọn họ lúc trước, cứ như thế… Mà chết rồi ư?

Từ đầu tới cuối, Ma Đạo giống như ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có…

Lúc này, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Các võ giả đều đã chết lặng, vẻ mặt dại ra mà nhìn bóng dáng của Phương Vỹ Huyền ở trên không trung.

Hôm nay đi vào sơn mạch Liệt Hỏa, bọn họ thật sự đã bị chấn động quá nhiều rồi!

Đầu tiên là truyền thừa của mỗi một ngọn núi lửa bị người dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cướp mất, sau đó lại xuất hiện một người khổng lồ có cánh dài, tiếp sau đó chính là Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bại người khổng lồ, Ma Đạo bày ra thực lực vô cùng khủng bố…

Một loạt chuyện trước giờ khó có thể tưởng tượng nổi, xảy ra chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.


Bởi vì Phương Vỹ Huyền đã dịch dung, điều này khiến cho các võ giả ở đây càng thêm nghi ngờ.


Hai người Ma Đạo với Phương Vỹ Huyền làm cho bọn họ thấy chấn động, đến cùng thì từ đâu mà ra vậy?


Thực lực của bọn họ mạnh như thế, sao lại có thể không có tiếng tăm gì được!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK