Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không rõ lắm, nhưng chắc chắn họ sẽ đến trước tám giờ tối nay, bởi vì tám giờ có mở một hội nghị khởi động, tất cả các đội đến dự thi đều tham gia.” Hạ Kiều Y nói.

Phương Vỹ Huyền gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đấy.

Anh nhìn về phía Hạ Kiều Y, hỏi: “Cô có biết trang điểm không?”

Hạ Kiều Y sửng sốt, nói: “Anh có ý gì?”

“Bây giờ tên tôi là Đạo Thiên, đương nhiên phải thay đổi ngoại hình một chút.” Phương Vỹ Huyền nói.

Anh biết cuộc thi lần này sẽ khiến tất cả người ở quân khu Hoa Hạ chú ý. Nếu anh dùng khuôn mặt và tên thật để đến đấy, sau khi cuộc thi kết thúc chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều phiền phức.

Anh không muốn dính líu quá nhiều với người của quân khu.

Cho nên, anh định sẽ ngụy trang.

Hạ Kiều Y hiểu rõ ý của Phương Vỹ Huyền, nhưng bình thường cô ấy chẳng mấy khi chải chuốt trang điểm gì.

Vì thế, cô ấy nhìn về phía Hạ Vi Vãn đang đeo tai nghe bên cạnh.

……

“Muốn trang điểm thành kiểu gì? Kỹ thuật trang điểm của tôi cũng rất kém.” Hạ Vi Vãn ngồi xuống trước mặt Phương Vỹ Huyền, sợ hãi nói.

“Cố gắng hết sức khiến vẻ ngoài của tôi thay đổi, càng khó nhìn ra gương mặt ban đầu thì càng tốt.” Phương Vỹ Huyền nói, lấy một bộ râu đã chuẩn bị sẵn trong túi trữ vật ra, dán lên trên môi.

“Tôi chưa từng trang điểm như thế bao giờ… Chỉ có thể thử một lần, chưa chắc đã thành công.” Hạ Vi Vãn nhỏ giọng nói, đồng thời mở hộp đồ trang điểm ra.

Mười phút sau, Hạ Vi Vãn đặt bút kẻ mày trong tay xuống, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt Phương Vỹ Huyền, mỉm cười nói: “Hình như hiệu quả cũng không tệ lắm.”


Hạ Kiều Y đang gõ máy tính xách tay bên cạnh ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng bấy giờ của Phương Vỹ Huyền, trên mặt cô ấy xuất hiện ý cười.

Phương Vỹ Huyền cầm lấy gương, nhìn thoáng qua.

Khuôn mặt khô khốc vàng vọt, lông mày rậm rạp, trên mặt còn có rất nhiều nốt ruồi đen.

Tuy rất xấu, nhưng khuôn mặt này thật sự khác hoàn toàn khuôn mặt ban đầu của anh.

Cho dù là Vu Ánh Hà đứng ngay trước mặt, chưa chắc đã nhận ra được Phương Vỹ Huyền.

“Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi xấu.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Không có cách nào cả, tôi chỉ có thể tạo ra được hiệu quả này thôi.” Trong mắt Hạ Vi Vãn hiện lên chút ranh mãnh, nói.

Cô ta có ý tạo hình cho Phương Vỹ Huyền xấu như thế, coi như chút trả thù nho nhỏ.

“Từ giờ trở đi, đội trưởng Phương tên là Đạo Thiên, mọi người đừng gọi sai. Kiều Y nhớ nói rõ cho đội viên kia với cả Tuyết Nhan.” Hạ Tư Không nói nói.


Hạ Kiều Y gật đầu.

Hai mươi phút sau, bốn chiếc xe Jeep của quân khu Giang Nam đi vào quân khu trung bộ, dừng lại trước một toà nhà.

Toà nhà này chính là toà hội nghị tối nay tổ chức cuộc họp vận động.

Phương Vỹ Huyền và mấy người Hạ Tư Không cùng xuống xe.

Một ông lão mặc quân trang trông trẻ hơn Hạ Tư Không, cười ha ha đi đến chào đón.

Phía sau ông ta còn có hai tên lính cảnh vệ đi theo.

“Ông Hạ, đã lâu không gặp, cuối cùng ông cũng đến rồi.” Ông lão cười tươi vươn tay ra với Hạ Tư Không.

“Tổng tư lệnh La, đúng là đã lâu chúng ta không gặp.” Hạ Tư Không đưa tay ra bắt tay với ông lão, trên mặt ông ta cũng đầy tươi cười.

“Vị này chính là tổng tư lệnh của quân khu trung bộ, La Thiệu Sênh.” Hạ Kiều Y nhỏ giọng giới thiệu với Phương Vỹ Huyền.

Sau đó, cô ấy cũng bước về phía trước, hơi cúi đầu cúi chào La Thiệu Sênh: “Chào tổng tư lệnh La.”

“Ồ, Tiểu Hạ cũng đến à.” La Thiệu Sênh nhìn thấy Hạ Kiều Y, lại nhìn thoáng qua Hạ Vi Vãn đứng bên cạnh, cười nói: “Ông Hạ, lần này cả nhà ông đều ra mặt à?”
“Mang mấy đứa đến xem việc đời thôi.” Hạ Tư Không nói.

“Ha ha ha, tôi thấy ông định tìm con rể đúng không? Hai ngày này, toàn bộ người trẻ tuổi có tương lai, có năng lực nhất quân khu Hoa Hạ đều sẽ tụ tập ở đây. Chắc chắn hai cô cháu gái như hoa như ngọc này của ông sẽ rất được chào đón, nhìn thấy có ai phù hợp thì nhanh chóng tác hợp đi.” La Thiệu Sênh cười nói.

Hạ Tư Không mỉm cười, không nói gì.

Lúc này, La Thiệu Sênh chú ý tới Phương Vỹ Huyền đứng bên cạnh, ánh mắt ông ta khẽ nhúc nhích.

“Người lạ mặt này, cậu ta là…”

“Cậu ta là đội trưởng đội Tấn Long của chúng tôi, Đạo Thiên.” Hạ Tư Không giới thiệu.

“Đạo Thiên?” La Thiệu Sênh hơi híp mắt, liếc mắt nhìn toàn thân Phương Vỹ Huyền.

Trên người Phương Vỹ Huyền tản ra tu vi võ giả Tiên Thiên khá rõ ràng.
Vậy mà anh lại là đội trưởng lần này của quân khu Giang Nam sao? Đạo Thiên?

Thực lực này có vẻ yếu quá nhỉ?

Trong hồ lô của ông Hạ lại bán thuốc gì đây?

Trong lòng La Thiệu Sênh đầy nghi ngờ.

Cuộc thi đấu của các quân khu không phải trò đùa, liên quan đến vinh dự của toàn bộ quân khu.

Tuy nhìn từ danh sách đã trình lên, thực lực trên mặt giấy của quân khu Giang Nam đứng vững vàng vị trí đầu tiên từ dưới lên.

Nhưng cũng không đến mức để một võ giả Tiên Thiên làm đội tưởng chứ?

“Không tồi không tồi, đừng đứng nữa, vào nhà ngồi đi, mấy người ông Đỗ ông Bạch cũng tới rồi.” La Thiệu Sênh không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, dẫn Hạ Tư Không đi vào tòa nhà.

Lúc này, các thành viên của đội Tấn Long cũng đi lên.

Hạ Tuyết Nhan đang đi cùng với Hoàng Hi Hưng.

Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Phương Vỹ Huyền, Hạ Tuyết Nhan không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mà Hoàng Hi Hưng thì lạnh lùng liếc Phương Vỹ Huyền một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Kiều Y, ánh mắt hiện lên một tia cực nóng.

……

Hạ Tư Không đi theo La Thiệu Sênh lên lầu, mà những người khác tìm vị trí ngồi ở hội trường tầng một, chờ đợi cuộc họp động viên bắt đầu.

Lúc này, ở các chỗ ngồi khác đã có không ít người đang ngồi.

Những người này chính là thành viên của đội đến dự thi từ các quân khu lớn khác.

Nhìn thấy nhóm người Phương Vỹ Huyền đi vào, ánh mắt những người này đều nhìn qua.

“Những người này đến từ quân khu nào thế?”

“Không nhìn thấy con rồng trên đồng phục đội của bọn họ à? Đây chắc là đội Tấn Long đến từ quân khu Giang Nam, lần trước đứng thứ năm.”

“Bọn họ chính là đội Tấn Long? Lúc trước nghe đội trưởng với sĩ quan tình báo phân tích, hình như đội yếu nhất là đội họ thì phải. Trong đội chỉ có duy nhất một đội viên cấp siêu tinh nhuệ.”
Không ít người thì thầm bàn tán.

Sau khi biết bọn họ là đội Tấn Long, không ít người lộ vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Bọn họ đều biết đội yếu nhất lần này là đội Tấn Long.

Nhưng sau khi ba chị em Hạ Kiều Y, Hạ Vi Vãn, Hạ Tuyết Nhan xuất hiện, lại tiếp tục hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Ba cô gái này… Thật xinh đẹp, bọn họ là ai thế?”

“… Hình như một người trong đấy là Hạ Kiều Y tổ trưởng tổ tình báo!”

“Hạ Kiều Y? À, tôi biết rồi, đây là ba cô cháu gái của tổng tư lệnh Hạ Tư Không quân khu Giang Nam! Lúc trước tôi từng nghe nói rồi, tổng tư lệnh Hạ có ba cô cháu gái xinh đẹp như hoa… Không ngờ cả ba người họ đều đến.”

Tới tham gia thi đấu đều là nam thanh niên đầy khí phách, lúc này nhìn thấy ba cô gái mà lại còn là mấy cô gái xinh đẹp như thế, bây giờ làm sao có thể dời tầm mắt được nữa?
Nhưng ba chị em nhà họ Hạ đã quen với ánh mắt này rồi, nên không thấy quá khó chịu.

“Chúng ta ngồi đây.” Hạ Kiều Y dẫn đoàn người ngồi xuống hàng ghế bên trái phía trên.

Lúc này hội trường ồn ào ầm ĩ.

“Còn bao lâu nữa mới mở họp?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Hạ Kiều Y nhìn lướt qua đồng hồ, bây giờ đang là sáu giờ chiều.

“Còn hai tiếng nữa.”

“Người của quân khu Kinh Thành còn chưa đến à?” Phương Vỹ Huyền nhìn quanh bốn phía, hỏi.

Hạ Kiều Y lắc đầu, nói: “Không nhìn thấy họ.”

Sau đấy, vẻ mặt Hạ Kiều Y lộ ra sự nghi ngờ, nhíu mày hỏi: “Anh muốn tìm Tiêu Bắc Thạnh? Không phải anh bảo anh nhận nhầm người sao?”

Phương Vỹ Huyền cười thản nhiên, nói: “Binh vương mà, muốn gặp một lần không phải rất bình thường à?”

“Cậu muốn gặp người ta, nhưng chưa chắc người ta đã đồng ý gặp cậu.” Lúc này, Hạ Tuyết Nhan ở bên cạnh hừ lạnh, nói đầy mỉa mai.
Phương Vỹ Huyền không nói gì, trong mắt hiện lên chút lạnh lùng.

Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào có liên quan đến Tử Viêm Cung.

Nhất định phải tiêu diệt Tiêu Bắc Thạnh này.

Chỉ là, trước khi giải quyết Tiêu Bắc Thạnh, anh phải làm rõ một số chuyện trước.

Vấn đề quan trọng nhất là Tiêu Bắc Thạnh lấy được truyền thừa của Tử Viêm Cung ở đâu?

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Người trong hội trường càng ngày càng nhiều.

Đội ngũ dự thi của quân khu Tây Bắc tới, tiếp theo đấy là đội ngũ dự thi của quân khu Tây Nam.

Dần dần, đội dự thi của bảy quân khu lớn đã đến hội trường.

Chỉ còn binh sĩ Thiên Thần của quân khu Kinh Thành.

Trong hội trường, không ít người đang mong được gặp đội ngũ đứng đầu được điều động nội bộ trong lời đồn kia.

Càng nhiều người muốn thấy phong thái binh vương Tiêu Bắc Thạnh hơn.
Rốt cuộc bộ mặt thật của nhân vật truyền kỳ kia ra sao?

Hạ Kiều Y ngồi bên cạnh Phương Vỹ Huyền, tâm trạng cũng rất kích động.

Từ trước đến giờ Tiêu Bắc Thạnh đều là thần tượng của cô ấy, nhưng bởi vì thân phận và năng lực của Tiêu Bắc Thạnh, cho trước giờ chỉ toàn thần rồng thấy đầu không thấy đuôi, cô ấy chưa từng được gặp mặt Tiêu Bắc Thạnh trực tiếp.

Nhưng đêm nay, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội được gặp vị thần tượng này.

Đến bảy giờ bốn mươi lăm phút, một loạt tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, tiếp đấy là một nhóm người đi vào hội trường.

Họ mặc đồng phục màu trắng bạc thống nhất chung của cả đội, vẫn duy trì đội hình, khí thế sắc bén mà mạnh mẽ.


“Binh sĩ Thiên Thần đến rồi!” Có người kinh ngạc hô lên.


Sắc mặt Phương Vỹ Huyền khẽ thay đổi, quay đầu nhìn về phía cửa ra vào hội trường.

Chỉ một cái liếc mắt, anh đã thấy bóng dáng đi đầu đội ngũ.


Tiêu Bắc Thạnh, xuất hiện!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK