Nhưng giờ Khâu Khinh Đàm đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào.
Cả hai bên đều không phải người cậu ta có thể đắc tội!
Phương Vỹ Huyền nhìn Khâu Khinh Đàm, sau đó quay sang Lưu mập mạp nói: "Chúng ta đi thôi."
Lưu mập mạp nhìn hiện trường bừa bãi, trong lòng đầy sợ hãi.
Làm vỡ nhiều thứ như vậy, còn đả thương rất nhiều người, họ có thể rời khỏi đây dễ dàng thế sao?
Thấy Lưu mập mạp vẫn đang đứng ngẩn người, Phương Vỹ Huyền kéo cậu ta đi.
Đôi mắt xinh đẹp của Đinh Thanh Trúc cứ nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, một tia sáng lóe lên trong mắt cô ấy.
Mãi cho đến khi Phương Vỹ Huyền đã đi xa, cô ấy mới hoàn hồn, vội vàng đi theo.
"Ông chủ, cứ để họ đi vậy sao..." La Đình Khiêm ôm mặt, vội vàng nói.
Cứ để Phương Vỹ Huyền đi như vậy, sau khi Lý Dã Phong tỉnh lại, anh ta nhất định sẽ tìm đến gây phiền phức.
Khâu Khinh Đàm cũng biết thế, nhưng cậu ta không dám làm gì!
Sao cậu ta dám ngăn cản tên ác ma Phương Vỹ Huyền này?
Lỡ như Phương Vỹ Huyền quay lại, tát cho cậu ta hai cái, cậu ta nhất định sẽ không chịu nổi!
"Để anh ta đi đi!" Khâu Khinh Đàm hít một hơi thật sâu nói.
"Để anh ta đi? Ông chủ, bên cậu Phong..." La Đình Khiêm sốt sắng nói.
"Bốp!"
Âm thanh của một cái tát nữa.
"Tao đã bảo là để anh ta đi? Mày nghe không hiểu hả?" Khâu Khinh Đàm vốn đã lòng dạ rối bời, La Đình Khiêm còn ở bên cạnh lải nhải không ngừng, khiến cơn giận của cậu ta bùng nổ.
La Đình Khiêm ôm má, không dám nói thêm nữa, chỉ nhìn bóng lưng của Phương Vỹ Huyền, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Rốt cuộc thân phận của người bạn mà Lưu Minh Thời mang đến là gì?
Sao ông chủ Khâu Khinh Đàm lại sợ anh như vậy?
Những người vây xem vô cùng khiếp sợ, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Cậu học sinh này đánh cậu Phong bất tỉnh, thế mà Khâu Khinh Đàm lại để cậu ta đi vậy sao?"
"Tôi thấy hình như Khâu Khinh Đàm rất sợ cậu học sinh kia..."
"Sao lại thế được? Chẳng qua chỉ là một học sinh... cứ để cậu ta đi như vậy, nếu Lý Hoà Phúc tìm tới cửa, Khâu Khinh Đàm phải giải thích thế nào?"
Khâu Khinh Đàm đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, lúc sau quay sang nói với La Đình Khiêm: "Hôm nay đóng cửa, tao phải báo lại cho đại ca Lý, để anh ấy phái người tới."
...
Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp bước ra khỏi quán bar, Đinh Thanh Trúc đi theo sau họ.
Quả nhiên phụ nữ là sinh vật phiền phức nhất trên đời.
Đây là kết luận mà Phương Vỹ Huyền đưa ra sau gần năm ngàn năm sinh sống, hơn nữa kết luận này không phân biệt thời đại.
"Phương Vỹ Huyền, giờ chúng ta đi đâu?" Lưu mập mạp vẫn chưa hoàn hồn sau chuyện vừa rồi.
"Về nhà." Phương Vỹ Huyền đáp lại, bắt một chiếc taxi ở bên đường.
"Tôi đi cùng hai em." Đinh Thanh Trúc bước tới nói.
Thấy Đinh Thanh Trúc theo sau, Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, anh không muốn để ý tới.
"Dù sao tôi cũng là giáo viên của em, em nhẫn tâm bỏ tôi ở đây sao? Lỡ tí nữa người trong quán bar đến bắt tôi thì phải làm sao?" Đinh Thanh Trúc thấy Phương Vỹ Huyền không tình nguyện lắm, nũng nịu nói.
"Cô trả tiền xe." Phương Vỹ Huyền nói rồi lên xe.
...
Lưu mập mạp ngồi ở ghế phụ, Phương Vỹ Huyền và Đinh Thanh Trúc ngồi ở hàng sau.
Trên người Đinh Thanh Trúc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, cô ấy nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng.
"Phương Vỹ Huyền, nhìn màn trình diễn của em tối nay, tôi luôn cảm thấy đó không phải là mơ... hình như em đã dùng tay chặn xe tải..." Đinh Thanh Trúc hơi híp mắt, nói nhỏ.
Phương Vỹ Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ."
"Vừa rồi không phải suy nghĩ chủ quan đâu..." Quả thật Đinh Thanh Trúc đã hơi say, giọng điệu mang theo mấy phần ngây thơ.
"Vừa rồi lúc em đánh mấy tên to xác kia, giống như cảnh trong phim ấy..." Đinh Thanh Trúc ghé sát vào người Phương Vỹ Huyền, nói bên tai anh.
Cảm nhận được hơi nóng bên tai, Phương Vỹ Huyền nhíu mày càng chặt.
Đinh Thanh Trúc muốn làm gì?
"Tối nay em đã cứu cô, cô rất muốn thưởng cho em một chút." Đinh Thanh Trúc nói xong, một đôi môi đỏ mọng ghé sát vào má Phương Vỹ Huyền.1
Phương Vỹ Huyền trực tiếp vươn tay đẩy Đinh Thanh Trúc ra, lạnh lùng nói: "Cô giáo Đinh, cô say rồi."
Đinh Thanh Trúc cười khúc khích nói: "Tôi chọc em thôi."
Phương Vỹ Huyền không nói thêm nữa.
...
Khi Phương Vỹ Huyền quay lại khu chung cư Lệ Giang đã là mười giờ tối.
Vừa mở cửa nhà, bên trong rất yên tĩnh, có vẻ như Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà đã ngủ.
Phương Vỹ Huyền về phòng, lấy Phệ Tinh Đại Pháp mà anh nhận được từ ông già Tà Mạc Tỵ ra đặt trên bàn.
Anh đã xem qua cuốn sách này trước đây, nội dung cuốn sách khiến anh thấy rất thú vị.
Bản chất của Phệ Tinh Đại Pháp nằm ở chỗ dùng kim bạc châm vào khí huyệt, khí hướng huyệt, huyệt khí hải... bằng cách này, tất cả các huyệt khí trên cơ thể con người đều được khai thông, dẫn tinh khí ra ngoài, sau đó sử dụng tâm pháp thu những tinh khí này để sử dụng cho mục đích riêng.
Phương Vỹ Huyền cảm thấy điểm thú vị ở đây là nếu phương pháp này được cải tiến thì liệu có thể lấy linh khí đan điền của người khác về dùng cho chính mình được không?
Nếu thành công... sau này Phương Vỹ Huyền sẽ không phải đi tìm nội đan yêu thú khắp nơi.
Tuy nhiên để ý tưởng này thành hiện thực, điều kiện tiên quyết là phải nghiên cứu kỹ lưỡng về tâm pháp hấp thụ tinh khí kia đã.
Phương Vỹ Huyền lấy giấy bút ra, bắt đầu tính toán, nâng cấp tâm pháp trên giấy.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Sáng hôm sau, tiết học đầu tiên là tiếng Anh.
Đinh Thanh Trúc mặc đồng phục dạy học, đeo một cặp kính không gọng, mỉm cười bước vào lớp.
Khí chất của cô ấy đã thay đổi, trở lại điềm tĩnh, dịu dàng.
Cô ấy tối hôm qua và bây giờ, dường như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, chút bối rối lóe lên trong mắt Đinh Thanh Trúc, gương mặt hơi ửng đỏ.
Nghĩ đến cảnh mình muốn hôn Phương Vỹ Huyền tối qua, cô ấy lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tối hôm qua thực sự cô ấy đã uống say!
Thật may là Phương Vỹ Huyền đã đẩy cô ấy ra...
Nhưng mà theo như trí nhớ của cô ấy thì lúc Phương Vỹ Huyền đẩy mình ra, ánh mắt của anh đầy vẻ chán ghét...
Đây là ý gì? Chê cô ấy xấu hay sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Đinh Thanh Trúc cảm thấy rất khó chịu, ánh mắt nhìn Phương Vỹ Huyền cũng thay đổi.
Phương Vỹ Huyền chỉ liếc nhìn Đinh Thanh Trúc một cái, sau đó gục xuống bàn ngủ.
Sau khi nghiên cứu tâm pháp hấp thụ linh khí cả đêm, bây giờ anh thực sự rất buồn ngủ.
Buổi trưa tan học, Phương Vỹ Huyền nhận được một cuộc gọi từ Cơ Hiểu Nguyệt.
"Anh Phương, tôi nhận được tin tức Dương Thiếu Xương đã xuất quan! Nghe nói anh ta đã đột phá đến cảnh giới tông sư võ đạo! Anh ta sẽ sớm trở về thành phố Giang Hải! Đến lúc đó anh ta nhất định sẽ đến tìm anh... Anh Phương, nếu như anh đồng ý, tôi có thể mua ngay cho anh một vé đi châu Âu..." Cơ Hiểu Nguyệt sốt sắng nói.
"Ý cô là để tôi chạy trốn?" Phương Vỹ Huyền nói.
"Cậu Phương... tôi không có ý đó, chỉ là... Dương Thiếu Xương đã đột phá đến cảnh giới tông sư, nếu đối đầu trực tiếp với anh ta, tôi e rằng..." Cơ Hiểu Nguyệt lo lắng nói.
"Không sao, võ đạo tông sư thôi mà, không cần phải hốt hoảng như vậy." Phương Vỹ Huyền nói.
"Nhưng mà..." Cơ Hiểu Nguyệt còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói ra.
Cô ta biết một người trẻ tuổi, bản lĩnh như Phương Vỹ Huyền nhất định phải có chí khí cao hơn trời.
Bảo Phương Vỹ Huyền không đánh mà chạy, anh không những không đồng ý mà còn cảm thấy như vậy là đang làm nhục anh, vì vậy tốt hơn hết là không nói ra.
Cuộc gọi với Cơ Hiểu Nguyệt vừa kết thúc, Đường Mạnh Sơn đã gọi đến.
Sau khi kết nối, nội dung cuộc điện thoại không khác của Cơ Hiểu Nguyệt là mấy, bảo lúc này Phương Vỹ Huyền nên tạm thời tránh đi.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn tiếp tục từ chối.
Sau khi cúp máy, Phương Vỹ Huyền đứng trước cửa sổ lớp học, khẽ nheo mắt nhìn xuống đám học sinh đang tụ tập ở cổng trường.
Dương Thiếu Xương? Võ đạo tông sư?
Cái gọi là võ đạo tông sư thực chất là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Trúc Cơ Kỳ và Luyện Khí Kỳ chỉ cách nhau một cảnh giới, nhưng khoảng cách về thực lực thì tương đối lớn.
Trong tình huống bình thường, một người tu luyện Trúc Cơ Kỳ có thể địch lại hai người Luyện Khí Kỳ ở tầng mười hai của giai đoạn luyện khí, thế cũng không phải nói quá.1
Những người Luyện Khí Kỳ không thể phóng được chân khí ra ngoài, trong khi người luyện Trúc Cơ Kỳ đã có thể dùng chân khí để phá đá.
Tất nhiên, Phương Vỹ Huyền khác với những người tu luyện bình thường.
Từ khi đột phá đến tầng mười ba của Luyện Khí Kỳ, anh đã bước đi trên một con đường mà chưa ai từng đặt chân đến.1
Dù cho bất kể chuyện gì xảy ra, mục tiêu của anh vẫn là Trúc Cơ Kỳ, đây là động lực duy nhất để anh sống tiếp.
Phương Vỹ Huyền đang suy nghĩ miên man thì chợt nhận ra có một cô gái đang đứng trên đường đối diện cổng trường.
Đó là Triệu Đàm Tuyết, người đã xin nghỉ phép mấy ngày.
Mặc dù ở rất xa nhưng thị lực của Phương Vỹ Huyền vẫn có thể nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Đàm Tuyết lúc này.1
Oán hận, độc ác, quyết tâm...
"Cô ta làm gì ở đó? Chẳng lẽ..." Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.
Quả nhiên Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy Đường Thanh Hiền.
Đường Thanh Hiền bước ra khỏi cổng trường, đi thẳng đến chỗ Triệu Đàm Tuyết.
Sau khi Triệu Đàm Tuyết nhìn thấy cô ta, biểu cảm ban đầu biến mất ngay lập tức, chuyển thành bộ mặt tươi cười.
Cả hai cùng nhau đi sang con đường nhỏ, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Quả nhiên Đường Thanh Hiền vẫn ngốc nghếch như mọi khi.1
Phương Vỹ Huyền hơi nheo mắt, xoay người rời khỏi phòng học.