Hai phút sau, vết đỏ hình bàn tay hoàn toàn biến mất.
“Về nhà đi, mẹ của em rất lo cho em.” Phương Vũ nói.
“Vâng, cám ơn anh, anh Phương Vũ.” Vu Nguyệt Nguyệt cười tươi, vuốt gương mặt không còn đau nữa.
Phương Vũ sờ đầu Vu Nguyệt Nguyệt, nói: “Ngày mai anh sẽ bảo đàn chị kia xin lỗi em.
“Sao?” Vu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn Phương Vũ.
“Cậu ta tát em một cái, tất nhiên phải xin lỗi.” Phương Vũ nói.
“Nhưng mà…” Vu Nguyệt Nguyệt hơi do dự, cô ta không muốn Phương Vũ gặp rắc rối vì mình.
“Không có nhưng nhị gì hết.” Phương Vũ nhàn nhạt nói.
Về đến sân, Vu Nguyệt Nguyệt lấy lý do bạn kéo cô ta đi dạo phố để qua cửa, thế nhưng vẫn bị mắng một trận.
Phương Vũ trở lại lầu hai, suy nghĩ về chuyện nội đan yêu thú.
Anh bảo Cơ Đông Sơn giúp tìm nội đan yêu thú ở toàn Trung Quốc, dù số lượng bao nhiêu, giá cả cao thế nào thì anh đều mua.
Nhưng Phương Vũ biết, nếu chỉ dựa vào nhà họ Cơ, lực lượng có hạn, thì cho dù có tìm được nội đan của yêu thú thì cũng không nhiều, không thể nào thỏa mãn nhu cầu của anh.
Cho nên, anh cần phải tìm thêm người giúp mình.
Trước mắt, người mà anh có thể nhờ vả còn có nhà họ Đường…
Trước kia Phương Vũ cũng từng nghĩ đến việc tìm những dòng họ thế tục hỗ trợ thu thập nội đan yêu thú, nhưng khi đó anh có thể tìm được yêu thú cấp cao dễ dàng, cho nên chướng mắt nội đan yêu thú cấp thấp, vậy nên anh cũng từ bỏ suy nghĩ kia.
Nhưng một trăm năm trở lại đây, bởi vì không thể thích nghi với việc linh khí giảm dần, yêu thú chết đi rất nhiều. Đừng nói là yêu thú cấp cao, đến cả yêu thú cấp thấp mà Phương Vũ cũng không tìm được mấy con.
Làm người phải chấp nhận sự thật, cấp thấp thì cấp thấp, nuốt nhiều hơn chút, có lẽ hiệu quả cũng không khác gì nội đan cấp cao.
“Hiện giờ đứa nhỏ kia nhà lớn nghiệp lớn, mình có thể tìm anh ta đến giúp.” Khi đang suy nghĩ, đột nhiên Phương Vũ nhớ đến một người.
Phương Vũ lấy điện thoại ra rồi gọi đến số điện thoại cố định.
Gần mười lăm giây sau mới có người nghe máy.
“A lô.” Một giọng nói già nua truyền đến.
“Tiểu Tần.” Phương Vũ nói.
Ông cụ ở đầu bên kia im lặng trong chốc lát rồi nói: “Cuối cùng anh cũng gọi điện thoại cho tôi.
Phương Vũ cười cười, nói: “Anh biết tôi không giỏi giao tiếp mà.”
“Vậy chắc chắn có chuyện anh mới tìm tôi đúng không?” Ông cụ nói.
“Tôi muốn anh giúp tôi tìm nội đan yêu thú, có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.” Phương Vũ nói.
“Nội đan của yêu thú? Nhà tôi có nhiều lắm.” Ông cụ nói.
Phương Vũ vui vẻ, nói: “Vậy đưa hết cho tôi đi. Tiện thể tiếp tục thu thập giúp tôi.
“Tôi sẽ bảo cháu gái đưa cho anh, hiện nay tôi đang định phái con bé đến Giang Nam để nghiên cứu, học tập.
“Nếu có thể, xin anh chăm sóc con bé giúp tôi.” Ông cụ ngừng một chút rồi nói.
“Không thành vấn đề, là đứa cháu gái nào? Tôi nhớ rõ tôi có đến uống rượu mừng tiệc thôi nôi một trong mấy đứa cháu gái của anh.” Phương Vũ nói.
“Là đứa bé kia, hiện tại con bé hai mươi lăm tuổi. Chúng ta không gặp nhau được hai mươi bốn năm rồi.” Ông cụ bùi ngùi nói.
“Khi nào anh muốn gặp thì đến tìm tôi.” Phương Vũ nói.
“Tôi hơn tám mươi tuổi rồi, không đi nổi. Muốn gặp, thì anh phải đến gặp tôi.” Ông cụ ho khan hai tiếng rồi nói.
“Cũng được, trước khi anh mất, chắc chắn tôi sẽ đến gặp anh.” Phương Vũ mỉm cười nói.
“Ừ, tôi thực chờ mong gặp lại anh lần nữa.” Nói rồi, ông cụ cúp máy.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Phương Vũ đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ánh mắt sâu xa.
Mà ở thủ đô xa xôi, trong phòng đọc sách của một tòa nhà lớn, một ông cụ râu tóc bạc trắng cũng bỏ điện thoại xuống.
“Hai mươi bốn năm rồi…” Ông cụ lẩm bẩm.
Sau đó, ông ta lại lấy điện thoại, gọi đến một dãy số.
“Bảo Dĩ Mạt đến phòng đọc sách tìm tôi.”
Buổi sáng, Phương Vũ đi vào lớp học.
Hôm nay Đường Tiểu Nhu đến vô cùng sớm, sau khi Phương Vũ ngồi xuống, cô vui vẻ nói: “Phương Vũ, hôm qua tôi cầm dược liệu mà cậu cho trở về, bố của tôi rất vui mừng, ông ấy nói nhất định phải cám ơn cậu, cho nên mời cậu tối nay đến nhà tôi ăn cơm, cậu… có rảnh không?”
Đường Tiểu Nhu cẩn thận nhìn Phương Vũ.
“Được thôi, tôi thích ăn cơm chùa lắm.” Phương Vũ nói.
Vừa hay anh định đến nhà họ Đường một chuyến để bảo Đường Minh Đức tìm nội đan yêu thú giúp anh.
Phương Vũ đồng ý làm Đường Tiểu Nhu rất vui vẻ, cô cười tươi như hoa.
Còn Phương Vũ thì nhìn chằm chằm chỗ ngồi đằng trước cô.
Tưởng Duyệt còn chưa tới.
Ba phút sau, Tưởng Duyệt và bạn cùng bàn Hứa Hiểu Na vừa cười nói vừa đi vào lớp học.
Phương Vũ lập tức đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ.
Đường Tiểu Nhu nhìn Phương Vũ với ánh mắt nghi hoặc.
“Tưởng Duyệt, đi ra ngoài hành lang, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Phương Vũ nói.
Nhìn thấy Phương Vũ, sắc mặt của Tưởng Duyệt nháy mắt tối sầm, cô ta nói với Hứa Hiểu Na: “Thật xui xẻo, mới sáng sớm đã thấy con cóc ghẻ này rồi.”
Phương Vũ không đổi sắc mặt, nói: “Ra ngoài hành lang!”
Tưởng Duyệt nhìn dáng vẻ ra lệnh của Phương Vũ, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, cô ta nói với giọng the thé: “Cậu bảo tôi ra ngoài thì tôi phải ra ngoài à? Bà đây không muốn nói chuyện với cậu!”
Giọng của cô ta rất cao, lập tức làm học sinh trong lớp chú ý.
Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhu mờ mịt, cô ta không biết vì sao đột nhiên Phương Vũ lại đi chọc Tưởng Duyệt.
“Nói ở đây cũng được thôi.” Phương Vũ hơi mỉm cười bước một bước lên phía trước: “Buổi diễn tập ngày hôm qua, có phải cậu tát một nữ sinh lớp mười không?”
Tưởng Duyệt đổi sắc, nói với giọng the thé: “Liên quan quái gì đến cậu! Con cóc ghẻ ăn bám phụ nữ như cậu cũng định ra mặt giúp người khác à?”
“Vậy chuyện đó là do cậu làm?” Phương Vũ hỏi.
“Là tôi làm thì sao?” Tưởng Duyệt ưỡn ngực, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cô ta biết Phương Vũ có chút mạnh, dù sao hiện tại Hà Đông Lâm cùng Hồ Đào còn nằm viện. Nhưng cô ta tin rằng bây giờ có nhiều người ở đây như vậy, cô ta còn là nữ sinh, chắc chắn Phương Vũ không dám làm gì cô ta.
Nhưng mà, nếu Phương Vũ dám rat ay, chắc chắn cô ta sẽ không để Phương Vũ yên. Cô ta phải lấy hành động này làm cái cớ để Phương Vũ bị đuổi.
Trong vòng một tuần mà Phương Vũ liên tục làm bạn cùng lớp bị thương, thì Đường Tiểu Nhu cũng không thể bảo vệ Phương Vũ.
Tưởng Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Phương Vũ, còn đi đến trước mặt anh.
“Cậu dám đánh tôi không? Hả? Nhiều người xem như vậy, cậu đánh đi…”
“Chát!”
Một tiếng bạt tai dứt khoát vang lên, vang vọng khắp lớp học.
Tưởng Duyệt bị Phương Vũ tát lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất.
Phương Vũ không dùng sức mạnh lên cái tát này, anh cũng không định làm Tưởng Duyệt hôn mê, dù sao thì lát nữa còn phải làm cô ta xin lỗi Vu Nguyệt Nguyệt.
“Cậu dám đánh tôi?” Tưởng Duyệt bụm gò má, trừng mắt nhìn Phương Vũ với ánh mắt hận thù.
“Có lẽ mọi người đều nghe, là cậu bảo tôi ra tay.” Phương Vũ nhìn đám người đang yên tĩnh xung quanh, nói.
Không ai dám lên tiếng.
Hứa Hiểu Na nhìn Phương Vũ với ánh mắt căm tức: “Phương Vũ, mọi người đều nhìn thấy cậu ra tay với Tưởng Duyệt. Hiện tại tôi sẽ gọi chủ nhiệm lớp tới, để tôi chống mắt lên xem lần này còn ai bảo vệ cậu được nữa.”
Nói rồi, Hứa Hiểu Na rời khỏi phòng học.
Quan hệ của Tưởng Duyệt ở trong lớp không tồi, có vài nữ sinh lập tức vây quanh cô ta.
“Phương Vũ, cậu quá đáng thật đấy, đến con gái mà cậu cũng không dám đánh, cậu cho rằng không ai trị cậu được sao?”
“Nếu lần này trường học không xử lý cậu, chúng tôi sẽ đến tìm hiệu trưởng!”
“Duyệt Duyệt, cậu đừng sợ, chúng tớ đứng về phía cậu…”
Phương Vũ bước một bước, nói: “Các cậu tránh ra!”
Vài học sinh nữ đổi sắc mặt, nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi bảo các cậu tránh ra!” Phương Vũ lạnh lùng nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Phương Vũ, mấy học sinh nữ sợ hãi, bọn họ vội tản ra.
Đây là người điên, bọn họ không muốn ăn bạt tai như Tưởng Duyệt.
“Đến lớp mười ở dưới lầu, sau đó xin lỗi vị nữ sinh ngày hôm qua với tôi!”
Tưởng Duyệt bụm má, nói với giọng the thé: “Xin lỗi! Bây giờ cậu phải xin lỗi tôi! Phương Vũ, cậu chờ đấy cho tôi! Chờ chủ nhiệm lớp tới, tôi muốn làm cậu phải hối hận!”
“Cậu không xin lỗi, bây giờ tôi sẽ làm cậu phải hối hận!” Nói rồi, Phương Vũ nắm tóc Tưởng Duyệt.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Tưởng Duyệt biến sắc, vừa dứt lời, cô ta lập tức thét chói tai.
Phương Vũ nắm tóc rồi kéo cô ta lên.
Cơn đau truyền đến từ đỉnh đầu làm Tưởng Duyệt kêu thảm thiết, cô ta càng giãy giụa thì càng cảm thấy đau.
“Tôi hỏi lần cuối, cậu có chịu xin lỗi không?” Phương Vũ nhàn nhạt hỏi.
Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ của Phương Vũ, người xung quanh chợt cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả Đường Tiểu Nhu cũng cảm thấy hiện tại dáng vẻ của Phương Vũ hơi đáng sợ.
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà! Cậu bỏ tôi xuống đi!” Tưởng Duyệt nói với giọng the thé.
Phương Vũ thả cô ta xuống.
“Hiện tại lập tức xuống tầng dưới với tôi!” Phương Vũ nói.
Tưởng Duyệt vuốt da đầu, nhìn Phương Vũ với ánh mắt căm thù.
Nhưng cô ta không muốn chịu khổ nữa, ít nhất là trước khi chủ nhiệm đến, cô ta cần phải làm theo yêu cầu của Phương Vũ.
Vì vậy, Tưởng Duyệt lập tức đi theo Phương Vũ xuống dưới.
Trong lớp có vài người nhiều chuyện nên cũng đi theo, bọn họ muốn xem xem rốt cuộc Phương Vũ muốn Tưởng Duyệt làm gì.
Phương Vũ dẫn Tưởng Duyệt đến lớp mười, sau đó gọi Vu Nguyệt Nguyệt ra.
“Nguyệt Nguyệt, tối hôm qua cậu ta tát em một cái phải không?”
Vu Nguyệt Nguyệt nhìn vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung ác của Tưởng Duyệt, gật đầu trong sợ hãi.
“Hiện tại cậu ta xin lỗi em.” Nói rồi, Phương Vũ nhìn Tưởng Duyệt.
Cho dù trong lòng không muốn, Tưởng Duyệt cũng không thể làm gì khác.
“Sao Hiểu Na còn chưa gọi chủ nhiệm lớp đến.”
“Nhanh!” Phương Vũ mở miệng thúc giục.
“Xin lỗi.” Tưởng Duyệt cắn răng nói hai chữ ra.
“Không, không sao, anh Phương Vũ, anh trở về đi.” Vu Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Chưa được, chưa đủ chân thành.” Phương Vũ nói.
Tưởng Duyệt oán hận đến tột cùng, cô ta gần như muốn chửi ầm lên.
Nhưng nghĩ đến cơn đau vừa rồi, cô ta nhịn.
Chờ chủ nhiệm đến, nhất định Phương Vũ sẽ trả giá đắt, hiện tại cô ta chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng.
“Xin lỗi.” Tưởng Duyệt lại mở miệng, lần này giọng điệu của cô ta dịu dàng được một chút.
“Vẫn chưa đủ chân thành, cậu cúi đầu với cô ấy đi!” Phương Vũ nói.
“Cậu!” Tưởng Duyệt trừng mắt nhìn Phương Vũ, tức giận đến run cả người.
Phương Vũ bình tĩnh nhìn thẳng vào Tưởng Duyệt.
Tưởng Duyệt cố nén oán hận trong lòng, hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu với Vu Nguyệt Nguyệt, nói: “Xin lỗi.”