Quả pháp cầu này chứa đựng sức mạnh của quy luật trời đất, đồng thời là một trong những bí pháp của Tử Viêm Cung.
Phương Vỹ Huyền giương mắt lên, nhìn về phía Vạn Chính Dương cách đó không xa.
Chạm phải ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, trái tim của Vạn Chính Dương đột nhiên giật nảy.
Sau khi chứng kiến những năng lực không thể tưởng tượng được của Phương Vỹ Huyền, cảm giác bồn chồn trong lòng Vạn Chính Dương càng thêm mạnh mẽ.
Gã dần dần hợp nhất Đạo Thiên trước mắt với bóng dáng người đàn ông năm đó kia lại làm một.
“Sao có thể? Đã hơn hai ngàn năm rồi! Nếu người đàn ông kia không phi thăng, vậy thì hẳn là đã chết rồi! Sao có thể sống đến bây giờ?” Vạn Chính Dương tự an ủi mình ở trong lòng.
Nhưng kể từ lúc nhớ tới người đàn ông kia, trong lòng gã cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Người đàn ông kia, là ác mộng của cả thế hệ học trò Tử Viêm Cung bọn họ!
Mặc dù ngủ say gần hai ngàn năm, gã cũng không quên được nỗi sợ hãi mà người đàn ông kia mang tới cho bọn họ!
Người đàn ông đã khiến cho Tử Viêm Cung bọn họ máu chảy thành sông, gần như diệt tộc!
Nếu không phải vào lúc mấu chốt nhất thái thượng trưởng lão của Tử Viêm Cung bắt đầu dùng đá thần Tông Môn để bảo vệ nhiều linh hồn của các học trò, thì có lẽ Tử Viêm Cung đã thật sự bị diệt sạch!
Vạn Chính Dương, cũng sẽ không có cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nữa!
Nhưng hôm nay, ngay vào lúc đại kế sống lại của Tử Viêm Cung sắp được mở ra, gã lại gặp phải Đạo Thiên mà điểm nào cũng giống với người đàn ông kia ở trước mắt này!
Hy vọng không phải là người đàn ông kia… Tuyệt đối đừng là người đàn ông kia!
Vạn Chính Dương cầu mong ở trong lòng.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền có hành động.
Anh nâng pháp cầu trong tay lên, ném về phía Vạn Chính Dương.
Vạn Chính Dương lấy lại tinh thần, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lập tức vận hành Thiểm Linh Bộ.
Hai tay gã chắp lại, trên người tỏa ra một vầng sáng, cả người lập tức di chuyển ra ngoài cách xa trăm mét.
“Sức mạnh linh hồn của mình cũng tiêu hao gần hết rồi! Nhất định phải thoát khỏi đây thôi!” Vạn Chính Dương thầm nghĩ.
Phương Vỹ Huyền bày ra toàn bộ thực lực, thật sự là quá lớn mạnh.
Ngay cả quả pháp cầu chứa đựng sức mạnh quy luật trời đất kia, mà anh cũng có thể khống chế được ở trong tay!
Còn có gì mà anh không làm được nữa chứ?
Vạn Chính Dương lúc này, đã hoàn toàn không còn suy nghĩ muốn giao chiến với Phương Vỹ Huyền nữa.
Gã chỉ muốn mang theo thân thể của Tiêu Bắc Thạnh, rời khỏi chỗ này.
Nếu không, Tiêu Bắc Thạnh chắc chắn sẽ chết dưới tay Phương Vỹ Huyền.
Linh hồn của gã ngủ say gần hai ngàn năm, sau khi tỉnh dậy lại chờ đợi mấy trăm năm, mới chờ được một người có duyên phù hợp giống như Tiêu Bắc Thạnh này.
Mà bây giờ, Tiêu Bắc Thạnh còn là một mắt xích quan trọng trong đại kế sống lại của Tử Viêm Cung, nhất định không được xảy ra sai sót!
Nếu không, đại kế sống lại của Tử Viêm Cung, chỉ sợ sẽ lại phải lùi lại thêm nhiều năm nữa!
Vạn Chính Dương cắn răng, không ngừng vận hành Thiểm Linh Bộ.
Quầng sáng lập lòe ở trong không trung, mỗi một lần lóe lên, lại đi xa được gần một trăm mét.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, Vạn Chính Dương đã chạy được một khoảng cách gần cây số.
Phương Vỹ Huyền híp mắt, nhìn theo hướng Vạn Chính Dương chạy trốn, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Muốn đua tốc độ với tao ư?”
Phương Vỹ Huyền hơi giẫm nhẹ lên không trung, đã dừng ở phía trên một pho tượng trong quảng trường cạnh Long Uy đài.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Phương Vỹ Huyền dùng chân dẫm lên pho tượng, cảm thấy pho tượng này có vẻ cũng khá rắn chắc.
Sau đó, chân trái anh bước về sau một bước, đùi phải hơi cong lại.
“Ầm!”
Dưới chân anh, đột nhiên toát ra một đám chân khí màu đỏ nhạt.
Người Phương Vỹ Huyền hơi hướng ra sau, giống như đang lấy đà.
Một lát sau.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, cả người Phương Vỹ Huyền bắn đi, biến thành một cái cầu vồng ở trong không trung!
“Vút…”
Trong không khí, vang lên một tiếng động thật to đủ khiến màng nhĩ người nghe nứt vỡ!
Mà mấy giây sau, pho tượng điêu khắc được Phương Vỹ Huyền dùng để làm chỗ lấy đà, đã ầm ầm đổ nát, cả pho tượng sụp đổ!1
Lúc này, Vạn Chính Dương đã chạy ra ngoài được gần hai ngàn mét.
“Sức mạnh linh hồn của mình, cũng chỉ chống chịu được tối đa năm phút, phải tăng tốc nhanh hơn nữa!” Sắc mặt Vạn Chính Dương tái nhợt, điên cuồng vận hành Thiểm Linh Bộ.
Thuật pháp Thiểm Linh Bộ này, thật ra tên ban đầu là Thiểm Linh Quyết.
Thuật pháp này, có thể giúp dời thân thể người đi từ không gian trong nháy mắt, cũng sẽ hao tổn rất lớn đối với cơ thể và chân khí.
Vạn Chính Dương vận hành Thiểm Linh Quyết với cường độ cao như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều chân khí trong cơ thể, đồng thời, thân thể cũng phải chịu áp lực cực lớn.
Nhưng gã không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy! Thậm chí không tiếc thiêu đốt sức mạnh linh hồn!
Tiêu Bắc Thạnh bây giờ gần như là mồi lửa quan trọng nhất của Tử Viêm Cung, gã nhất định phải giữ lại!
Vạn Chính Dương cắn răng, tiếp tục vận hành Thiểm Linh Quyết, lại di chuyển ra cách trăm mét bên ngoài một lần nữa.
Thân mình của gã vừa mới ổn định lại, đã đột nhiên cảm thấy sau lưng xuất hiện một hơi thở cực kỳ khủng bố!
Sắc mặt Vạn Chính Dương thay đổi, quan đầu, chỉ nhìn thấy một dư ảnh màu đỏ, đánh ập về phía gã, tốc độ cực kỳ nhanh!
Vậy mà lại đuổi kịp?
Sao tốc độ của anh có thể nhanh như vậy?
Mặt Vạn Chính Dương cắt không còn hột máu, trong lòng hoảng loạn.
Gã muốn lại vận hành Thiểm Linh Quyết một lần nữa, hai tay đang định chập lại.
“Ầm!”
Lúc này, gã lại cảm thấy bụng truyền tới một trận đau nhức, phun ra một ngụm máu tươi thật to.
Gã mở to hai mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, trong mắt chỉ có sợ hãi.
Tay phải của Phương Vỹ Huyền vẫn đang cầm quả pháp cầu kia, vẻ mặt hờ hững.
“Nói cho tao, thân phận thật sự của mày.” Phương Vỹ Huyền mở miệng nói, giọng nói lạnh buốt như sương giá.
Trong miệng Vạn Chính Dương đầy máu tươi, ánh mắt chợt trở nên kiên quyết, hai tay hợp lại, muốn vận hành Thiểm Linh Quyết.
Nhưng tay trái của gã còn chưa kịp chạm được vào tay phải, đã bị Phương Vỹ Huyền bắt được.
“Bịch!”
Phương Vỹ Huyền dùng sức kéo xuống, vậy mà lại kéo cả cánh tay trái của Vạn Chính Dương xuống dưới!
Vai trái của Vạn Chính Dương cụt tay, máu tươi bắn ra.
“A…” Vạn Chính Dương kêu lên thảm thiết.
“Tao hỏi lại một lần nữa, thân phận thật sự của mày là gì? Vì sao Tử Viêm Cung vẫn còn dư nghiệt?” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng hỏi.
Nghe thấy hai chữ dư nghiệt, tiếng kêu thảm thiết của Vạn Chính Dương đột nhiên im bặt.
Hai chữ này, đã chứng minh ý nghĩ trong lòng gã.
Đạo Thiên trước mắt này, có thù hận rất lớn với Tử Viêm Cung, hơn nữa còn gọi gã là dư nghiệt.
Điều này đã nói rõ, khả năng rất lớn rằng anh chính là người đàn ông năm đó kia!
“Mày, mày là…” Giọng nói của Vạn Chính Dương run rẩy thật mạnh.
“Tao là Phương Vỹ Huyền.” Giọng nói của Phương Vỹ Huyền, giống như tiếng gầm rú của ma quỷ từ địa ngục, truyền vào trong tai Vạn Chính Dương, đâm thẳng vào trong lòng gã.
Phương Vỹ Huyền.
Vậy mà lại đúng là Phương Vỹ Huyền!
Người đàn ông này, thật sự vẫn còn tồn tại ở đời sau!
“Vì sao mày còn sống… Sao có thể?” Vạn Chính Dương mở to hai mắt, giống như điên loạn hỏi.
“Trả lời vấn đề của tao.” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói: “Năm đó tao đã diệt sạch Tử Viêm Cung, sao bây giờ vẫn còn dư nghiệt? Các người từ đâu tới đây?”
Trong miệng Vạn Chính Dương chảy ra máu tươi, ánh mắt lúc đầu là khó tin, sau đó là sợ hãi, cuối cùng biến thành kiên quyết và điên cuồng.
Sau khi Phương Vỹ Huyền xác nhận thân phận, gã đã biết, hôm nay gã và Tiêu Bắc Thạnh, đều không thể sống được.
Một khi đã như vậy, vậy thì cần gì phải sợ hãi!
Năm đó, gã cũng đã chết một lần rồi! Hôm nay lại chết thêm lần nữa, thì có sao?
Tiếc nuối duy nhất đó là, Tiêu Bắc Thạnh gần như sắp khởi động được đá thần Tông Môn, đánh thức tất cả các linh hồn ngủ say, hôm nay cũng phải bỏ mạng ở đây.
Đại kế sống lại của Tử Viêm Cung, chỉ sợ lại phải chậm thêm rất nhiều năm.
Vốn dĩ, khiến cho thái thượng trưởng lão lựa chọn mấy người có thể tự thức tỉnh được linh hồn như gã, là muốn hoành thành được đại kế sống lại
Nhưng mà bây giờ, gã đã thất bại.
Đại kế sống lại của Tử Viêm Cung, chỉ có thể giao cho những người anh em khác thôi.
Tuy rằng không biết bây giờ bọn họ đang ở đâu, đã thức tỉnh lại hay chưa.
Nhưng Vạn Chính Dương tin rằng, những người anh em này, sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành được kế hoạch mà thái thượng trưởng lão bố trí lúc trước!
Dù sao Tử Viêm Cung đã yên lặng nhiều năm như vậy, không sợ lại thêm mấy năm nữa!
“Phương Vỹ Huyền còn sống… Xem ra, ông trời muốn cho Tử Viêm Cung chúng ta một cơ hội báo thù!”
Vạn Chính Dương đột nhiên nhếch mép cười to, dùng giọng nói nghẹn ngào quát: “Phương Vỹ Huyền, hôm nay mày giết tao. Sau này các anh em của tao, nhất định sẽ tìm mày báo thù! Mày nhất định sẽ phải trả giá đắt! Mày đáng chết!”
“Cuối cùng là ai đáng chết? Tao hy vọng mày có thể biết rõ.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng mà nói, đồng thời vươn tay trái, điểm một cái ở trên trán của Vạn Chính Dương.
Anh muốn dùng nhiếp hồn thuật, lấy tất cả tin tức ở trên người Vạn Chính Dương.
Nhưng theo ánh sáng nổi lên ở đầu ngón tay, chân mày Phương Vỹ Huyền cau lại.
Hồn phách này của Vạn Chính Dương, chỉ còn lại một sợi, gần như đã sắp hồn phi phách tán.
Dưới tình huống này, anh hoàn toàn không thể thực hiện nhiếp hồn.
“Ha ha ha… Phương Vỹ Huyền, mày đừng hòng biết được gì! Ngoan ngoãn mà chờ ngày đó đến đi! Đợi toàn môn chúng tao sống lại hết, chắc chắn bọn họ sẽ tìm được mày, báo thù cho tao, báo thù cho những trưởng lão chết đi năm đó!”
“Phương Vỹ Huyền, tao sẽ ở địa ngục chờ mày!” Vạn Chính Dương dùng giọng điệu điên cuồng nói, đồng thời, trên người tỏa ra một làn khói đen.
Hai mắt gã chợt lóe, sau đó trở lại trắng đen rõ ràng.
Điều này cũng thể hiện rằng, sức mạnh linh hồn của Vạn Chính Dương đã biến mất hết, hoàn toàn hồn phi phách tán.