Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hai trăm vạn chỉ độc mỗi thu nhập… Đúng là rất siêu.” Người đàn ông ngạc nhiên nói.

“Ai bảo vị đại sư này dự đoán chuẩn quá chứ?” Người phụ nữ nói.

“Bà chủ… Cô cũng cho bà ta dự đoán rồi sao?” Người đàn ông hỏi.

“Đúng vậy, có điều nội dung anh cũng đừng hỏi, tôi chỉ có thể nói cho anh, kết quả cực kỳ chuẩn xác.” Người phụ nữ nói, giơ lên ly rượu cao cấp, nhấp một ngụm nhỏ.

Cũng trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, đại sư bói toán ở giữa sàn nhảy, nhìn khách khứa xung quanh, mày hơi nhăn lại, sắc mặt dường như có chút không kiên nhẫn.

Ngoại trừ một võ giả nửa tiếng trước ra, người vây ở xung quanh toàn là người trần mắt thịt, điều này làm cho bà ta có chút phiền chán.

Mục đích thật sự bà ta tới bói toán, cũng không phải là để kiếm tiền.

Kể cả đám người trần mắt thịt này có cho bà ta nhiều tiền đi chăng nữa, thì bà ta cũng không hề thấy hứng thú.

Lúc này, người phụ nữ đột nhiên cảm nhận được một sự khác thường, sắc mặt hơi thay đổi.

Ánh mắt bà ta nhìn về phía trước, hướng thẳng vào Phương Vỹ Huyền ở phía sau đám người vây xem.

Giữa bà ta với Phương Vỹ Huyền cách mấy bức tường người, theo lý thì khó mà nhìn thấy ở đối phương.

Nhưng thần thức của hai người, lại giao nhau ở trong không trung, trái ngược nhau.

“Đây là một võ giả…”

Trong mắt người phụ nữ lóe qua ánh sáng.

Bà ta vươn tay, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đám khách khứa ở xung quanh lập tức yên tĩnh lại.


“Mời mọi người hơi nhường đường một chút.”

Người phụ nữ ý bảo đám khách khứa phía trước tản ra hai bên.

Đại sư yêu cầu, đám khách khứa này dĩ nhiên không dám chậm trễ, lập tức nhường ra một con đường.

Lúc này, người phụ nữ đã có thể nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế dài ở nơi xa.

“Cậu thanh niên này, tôi có thể cảm nhận được trên người của cậu có rất nhiều câu hỏi, cậu có muốn tôi bói cho cậu một lần không? Miễn phí.” Người phụ nữ mỉm cười nói.

Nghe thấy lời của người phụ nữ, khách khứa xung quanh đồng thời nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

Có thể khiến cho đại sư chủ động gửi ra lời mời bói toán, lại còn miễn phí! Người này không đơn giản.

Phương Vỹ Huyền nhìn người phụ nữ, hơi híp mắt.

Nghĩ ngợi xong, anh đứng dậy, đi thẳng về phía người phụ nữ.

Đối với thứ gọi là bói toán tương lai, anh dĩ nhiên là không tin.


Không nói từ góc độ thuật pháp, mà nói từ góc độ của lý luận khoa học, loại chuyện bói toán tương lai này cũng không có cơ sở.

Nhưng Phương Vỹ Huyền rất tò mò, vì sao người phụ nữ này bỏ qua nhiều vị khách có tiền ở xung quanh như vậy, lại đi bói miễn phí cho anh.

Phương Vỹ Huyền đi đến trước bàn của người phụ nữ, ngồi xuống.

Sau khi Phương Vỹ Huyền ngồi xuống, người phụ nữ cầm xấp bài kia ở trước mặt mình lên, rồi sau đó bắt đầu xào bài.

Một lát sau, bà ta lần lượt rút ra ba tấm thẻ, đặt ở trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Mời chọn một tấm thẻ bất kỳ.” Người phụ nữ khẽ nói.

“Bà không cần hỏi tôi muốn bói cái gì sao?” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, hỏi.

“Không cần, cậu chỉ cần lấy một tấm thẻ bất kỳ, là tôi có thể biết được khát vọng chân thật nhất trong lòng cậu.” Người phụ nữ chậm rãi nói.

Giả vờ cũng khá là ra gì và này nọ.

Phương Vỹ Huyền không nói chuyện nữa, vươn tay cầm lấy một tấm thẻ.
Người phụ nữ lập tức nhận lấy tấm thẻ, nhìn thoáng qua, rồi sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, nói: “Cậu là một võ giả, cậu khát vọng nhất đó là đạt được sức mạnh vô tận, trở nên mạnh hơn…”

“Khoan đã.” Phương Vỹ Huyền lập tức cắt ngang lời của người phụ nữ: “Tôi cũng không khát vọng có được sức mạnh.”

Người phụ nữ khẽ nhíu mày.

Lý do thoái thác này của bà ta, có thể nói với bất kỳ một vị võ giả nào.

Bởi vì bất kỳ người nào tu luyện võ đạo dĩ nhiên là đều muốn trở nên mạnh hơn, bất kể là cảnh giới gì.

Nhưng chỉ có Phương Vỹ Huyền cảnh giới Tiên Thiên, lại lập tức phủ nhận điều này, chuyện này làm cho bà ta có chút không ngờ tới.

Khách khứa xung quanh, lúc này đều mở to hai mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.

Thằng nhóc này chen ngang kết luận của đại sư thì thôi, bây giờ còn trực tiếp phủ nhận?
Anh tới để phá đám à?

“Tôi đã nói rồi, đây là khát vọng chân thật nhất trong nội tâm của cậu, chính cậu chưa chắc đã biết.” Người phụ nữ nói.

Nghe thấy câu nói như thế, Phương Vỹ Huyền không nhịn được cười, nói: “Được rồi, bà nói tiếp đi.”

Người phụ nữ nhìn khuôn mặt ngả ngớn của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt có chút u ám.

Có điều, bà ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể che giấu đi sự không vui trên mặt.

“Tôi có thể cung cấp cho cậu một cách để trở nên mạnh hơn, nhưng cậu nhất định phải giữ một trái tim chân thành.” Người phụ nữ tiếp tục nói.

Nghe thấy lời này, Phương Vỹ Huyền biết, đối phương đang vào chuyện chính.

“Mạnh hơn như thế nào?” Phương Vỹ Huyền giả vờ bày ra dáng vẻ cảm thấy hứng thú.

Phương Vỹ Huyền cắn câu, sắc mặt người phụ nữ dịu đi không ít, nói: “Trong tay tôi có một viên đan dược, chỉ cần ăn vào, sẽ có thể kích hoạt tiềm năng võ đạo trên người của cậu, giúp cậu đạt được tới cực hạn của riêng cậu, trở nên mạnh hơn.”
“Ồ? Đan dược?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhướng mày.

“Đúng vậy.” Người phụ nữ nói xong, tay đưa xuống dưới bàn, lúc nâng tay lên, trong tay đã xuất hiện một viên đan dược đen sì.

Bà ta đặt đan dược ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, nói: “Viên đan dược này cậu cầm về đi, tìm thời gian địa điểm thích hợp ăn nó vào, là có thể thực hiện được khát vọng trong lòng cậu.”

“Đan dược này thực sự có thần kỳ như vậy sao?” Phương Vỹ Huyền cầm lấy đan dược, hỏi.

“Tôi cũng không nói dối.” Người phụ nữ chậm rãi nói, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt.

“Ngộ nhỡ viên đan dược này có độc thì sao?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

Nghe thấy câu này, người phụ nữ nhăn mày lại.

Mà những vị khách ở xung quanh, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu chửi mắng Phương Vỹ Huyền.
“Mẹ nó! Mày thằng nhóc này đừng có mà không biết tốt xấu! Đại sư người ta từ bi rộng lượng, bói miễn phí cho mày, lại đưa miễn phí cho mày một viên đan dược, vậy mà mày còn đa nghi hỏi như vậy à?”

“Đúng vậy! Đại sư bói toán chuẩn biết bao nhiêu, tất cả mọi người đang ngồi bọn tao đều được chứng kiến rồi! Mấy ngày gần đây, bao nhiêu người lấy đan dược đi? Mày không cần thì thôi, nghi ngờ cái gì chứ?”

“Kệ mà có tin hay không, mau đứng dậy tránh ra! Đừng lãng phí thời gian của mọi người! Chúng tao còn phải xem bói nữa!”

Trong tiếng chửi mắng này, Phương Vỹ Huyền nắm chặt đan dược trong tay, liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, xoay người đi ra khỏi đám người.

“Thằng nhóc này sao cứ như là trẻ trâu thế nhỉ? Đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ.” Trên ghế dài VIP ở tầng hai, người đàn ông nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền ở phía dưới, nhíu mày nói.
“Chắc là học sinh cấp hai cấp ba gì đó thôi, bây giờ học sinh trẻ tuổi toàn như vậy, thích cãi nhau, nhưng mà cậu ta quay đi xong chắc chắn sẽ ăn luôn viên đan dược kia cho xem.” Người phụ nữ nhẹ nhàng cười, nói.



Đan dược đã giao ra ngoài, nhiệm vụ hôm nay của người phụ nữ coi như hoàn thành.

Những người còn lại ở đây toàn là người phàm không có căn cơ võ đạo, không cần phải trụ tiếp nữa.

Người phụ nữ đứng dậy, thu lại hết thẻ bài ở trên bàn.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều trở nên gấp rút.

“Đại sư, bà không bói tiếp nữa à?” Có người lớn tiếng hỏi.

“Tôi hơi mệt, mọi người ngày mai lại đến.” Người phụ nữ nói xong, chậm rãi đi ra bên ngoài quán bar.

Đám khách khứa này tuy rằng nóng vội, nhưng cũng không dám ngăn cản đường đi của người phụ nữ.
Chỉ là, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế dài, càng thêm không tốt.

Chính là đứa học sinh trẻ tuổi này, làm lãng phí một lần xem bói của bọn họ.

Người phụ nữ lập tức rời khỏi quán bar.

Phương Vỹ Huyền nhìn bóng lưng của người phụ nữ, cầm lấy đan dược trong tay, cũng đi theo ra khỏi quán bar.

Anh vừa đi, vừa quan sát đan dược trong tay.

Bên trong viên đan dược này có một luồng hơi thở khác.

Loại hơi thở này không thuộc về vật chết, mà thuộc về vật sống!

Nói cách khác, viên đan dược này cũng không phải luyện chế từ dược liệu.

Phương Vỹ Huyền ngẫm nghĩ, hai ngón tay bóp đan dược, nhẹ nhàng dùng sức.

“Rắc!”

Vỏ của đan dược, đã bị Phương Vỹ Huyền bóp vỡ vụn rất dễ dàng.

Ngay sau đó, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy thứ ở bên trong đan dược.
Một con sâu màu đen cuộn tròn!

Con sâu này nhìn qua khá giống con giun, nhưng mà nhỏ hơn, hơn nữa cũng đen hơn!

Sau khi lớp vỏ bị bóp nát, nó giống như đã bị dọa, đột nhiên bắt đầu uốn éo.

Nó nhảy vào trong tay Phương Vỹ Huyền, đâm vào trên mặt lòng bàn tay của Phương Vỹ Huyền, giống như muốn chui vào trong cơ thể Phương Vỹ Huyền.

Nhưng nó liều mạng mà đâm, cũng không chui vào được chút nào.

Phương Vỹ Huyền bắt con sâu đen này lại, cẩn thận quan sát.

Rất rõ ràng, con sâu đen này không phải là thứ tốt gì.

Phương Vỹ Huyền có thể từ trên người nó, cảm nhận được sát khí và tử khí.

Từ vẻ ngoài nhìn lại, con sâu đen này khá giống với Phệ Hồn Trung mà Phương Vỹ Huyền từng thấy lúc trước.

Phệ Hồn Trùng, nhìn tên đoán nghĩa, có thể cắn nuốt linh hồn.

Mà lúc nãy người phụ nữ kia nói, sau khi dùng viên đan dược này, là có thể trở nên mạnh hơn…
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, bắt đầu tự hỏi.

Ngay lúc này, phía sau trong quán bar, luồng hơi thở vẫn luôn lúc mạnh lúc yếu, đột nhiên trở nên cực mạnh!

Mày Phương Vỹ Huyền nhăn lại.

Bởi vì kẻ gọi là đại sư kia, sau khi Phương Vỹ Huyền đi vào quán bar, trong lúc nhất thời lại quên mất hơi thở kỳ lạ đã khiến cho anh bước vào quán bar kia.

Lúc này, luồng hơi thở kia đã mạnh lên tới mức cao nhất!

“Thì ra là như vậy sao.”

Phương Vỹ Huyền lập tức hiểu ra tác dụng của viên đan dược này, và cả mục đích của người phụ nữ kia.


“Xì xì!”


Đầu ngón tay Phương Vỹ Huyền dâng lên một đám chân khí, lập tức đốt cháy sạch con sâu kia không còn gì.


Sau đó, Phương Vỹ Huyền xoay người lại, đi về phía quán bar.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK