Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng mười phút sau, hai người đàn ông mặc âu phục giày da vội vã chạy tới hội trường đấu giá.

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Trần Diệc Khang với đạo nhân Bạch, sắc mặt hai người đều thay đổi.

“Cậu chủ, đây chính là hợp đồng vừa soạn thảo. Chỉ cần ký tên là có thể hoàn thành việc chuyển giao quyền sở hữu nhóm nham thạch Thiên Đấu trên hải đảo.” Một cấp dưới lấy từ trong cặp xách ra một xấp tài liệu, giao cho Trần Diệc Khang.

Nham thạch Thiên Đấu?

Không ít người xung quanh nghe thấy cái tên này vẻ mặt đều hiện lên nỗi khϊếp sợ.

Đây chính là một trong những loại đá đắt nhất thế giới!

Nếu trang sức được làm bởi tinh thạch Thiên Đấu Tinh thì có thể bán ra giá trên trời!

Nghe những lời của Trần Diệc Khang giống như muốn chuyển nhượng vô điều kiện lượng lớn nham thạch Thiên Đấu kia cho Phương Vỹ Huyền vậy?

Chuyện này thực sự rất tổn hại!

Trần Diệc Khang nhận lấy hợp đồng, cũng không thèm liếc mắt một cái đã lập tức đi tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, đưa cho Phương Vỹ Huyền, anh ta nói: “Đạo… đại sư Phương, bên này chúng tôi đã xác nhận hợp đồng xong rồi, mời cậu xem qua.”

“Chỉ cần ký tên thì toàn bộ nham thạch Thiên Đấu trên hải đảo sẽ thuộc về cậu.”

Phương Vỹ Huyền không hề nhìn kỹ, anh biết ở thời điểm mấu chốt này, Trần Diệc Khang sẽ không dám suy nghĩ hay tính toán gì cả.

Anh cầm lấy bút rồi ký tên lên.

Trần Diệc Khang nhìn chữ ký của Phương Vỹ Huyền mà trong lòng rỉ máu.

Tối nay về nhà, anh phải giải thích thế nào cho người lớn trong gia đình đây?


Sợ rằng sẽ bị đánh gãy chân ấy chứ?

Nhưng ngay bây giờ, anh ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Cảnh tượng Phương Vỹ Huyền đánh vào đầu Thôn Thiên Kình từng cái từng cái một, đánh thủng đầu của Thôn Thiên Kình lúc trước vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Anh ta chắc chắn không thể trêu chọc Phương Vỹ Huyền nữa, nếu không sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này của anh ta.

Sau khi Phương Vỹ Huyền ký tên, Trần Diệc Khang nhìn Phương Vỹ Huyền, anh ta thăm dò hỏi: “Đại sư Phương, bây giờ quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu đã chuyển sang tên của cậu rồi. Tôi, tôi đi được rồi chứ?”

“Cút, hy vọng sẽ không gặp lại anh nữa.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.

Trần Diệc Khang cúi chào Phương Vỹ Huyền, sau đó xoay người rời khỏi đó.

“Cậu chủ, còn đạo nhân Bạch thì sao?” Một cấp dưới nhìn đạo nhân Bạch đang ngất xỉu, đi lại gần hỏi.

“Mau đưa ông ta đến bệnh viện, còn cần tôi dạy sao?” Sắc mặt Trần Diệc Khang khó coi nói.


Ngày hôm nay, anh ta đã mất hết mặt mũi, mất sạch danh dự!

Nhiều người tận mắt nhìn thấy anh ta bị Phương Vỹ Huyền giẫm lên mặt, khóc lóc cầu xin tha thứ!

Nếu chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài…

“Bịch!”

Trần Diệc Khang càng nghĩ càng tức giận, đi đứng cũng không ổn định, lảo đảo một cái ngã xuống đất.

“Cậu chủ, cậu không sao chứ.” Một cấp dưới vội vàng đi lên muốn đỡ anh ta đứng dậy.

“Cút ra.” Sắc mặt Trần Diệc Khang tái mét, anh ta giãy dụa đứng dậy, giống như chạy trốn rời khỏi hội trường đấu giá.



Sau khi Trần Diệc Khang rời đi, trong hội trường vẫn một mảnh yên tĩnh.

Ngày hội đấu giá còn chưa kết thúc, nhưng sau khi xảy ra chuyện này thì cũng không biết nên tiếp tục thế nào.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Phương Vỹ Huyền.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai?
Đánh tông sư, còn giẫm lên cậu chủ nhà họ Trần!

Bản lĩnh này, can đảm này cứ giống như nhân vật chính trong phim vậy!

Lấy được quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu, ở lại cũng không có việc gì làm cho nên Phương Vỹ Huyền lập tức đứng dậy rời khỏi đây.

“Chị họ… Em, em đi trước nhé, chúng ta liên lạc sau nha.” Đường Thanh Hiền chào hỏi Hạ Giang An và Hạ Vân Đào một tiếng, sau đó cũng chạy theo.

Dưới ánh mắt cung kính của mọi người, Phương Vỹ Huyền và Đường Thanh Hiền cùng nhau rời khỏi hội trường đấu giá.



“Cô đi theo tôi làm gì?”

Sau khi rời khỏi trung tâm tài chính Cẩm Tú, Phương Vỹ Huyền xoay người hỏi, Đường Thanh Hiền đi phía sau anh nói.

“Cậu, cậu đi đâu vậy?” Đường Thanh Hiền hỏi.

“Về nhà.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Về nhà sao? Cậu cũng có nhà ở Nam Đô sao?” Đường Thanh Hiền kinh ngạc nói.
“Chính xác mà nói thì là chỗ ở.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Vậy… Tôi cũng đi về với cậu, xem thử nơi cậu sống như thế nào.” Đường Thanh Hiền nói.

Đối với hành động này của Đường Thanh Hiền, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, đang tính nói chuyện.

“Đừng có như vậy chứ, tôi đến Nam Đô cũng không có chuyện gì làm, chán muốn chết.” Đường Thanh Hiền nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt đáng thương, nói.

Phương Vỹ Huyền cũng không nói thêm gì nữa, mặc kệ cho Đường Thanh Hiền tiếp tục đi theo anh.

Nửa tiếng sau, Phương Vỹ Huyền trở về căn hộ Lan Đức, cũng chính là nhà của Liễu Tiên San.

Vừa mới bước vào cửa, Đường Thanh Hiền đã “Quao” một tiếng.

“Phong cách trang trí của căn nhà này… thật giống của thiếu nữ.” Mắt Đường Thanh Hiền lấp lánh.

Đương nhiên phong cách trang trí này rất đúng gu cô ta.
Phương Vỹ Huyền không để ý tới cô ta, anh gọi điện thoại cho Tần Lăng Thường để nói cho cô ấy biết anh đã lấy được quyền sở hữu nham thạch Thiên Đấu.

Tần Lăng Thường rất vui mừng, cô ấy nói: “Chờ cậu trở lại Giang Nam, tôi sẽ bàn bạc cụ thể với cậu.”

Nói chuyện với Tần Lăng Thường xong, lúc anh đi ra phòng khách thì Đường Thanh Hiền đang đứng trên ban công ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Phương Vỹ Huyền, chỗ này của cậu đẹp thật đấy, tôi rất thích.” Đường Thanh Hiền quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, nói.

Phương Vỹ Huyền không nói gì.

“Tiền thuê phòng chỗ này là bao nhiêu vậy? Nếu tôi có thể thành công thi đậu đại học Nam Đô, tôi cũng sẽ thuê một phòng ở đây.” Đôi mắt xinh đẹp của Đường Thanh Hiền sáng ngời, cô ta nói.

Thuê phòng sao?

Phương Vỹ Huyền nhướng mày nói: “Chỗ này không cho thuê.”
“Nhưng không phải cậu đang thuê sao? Tôi thấy vẫn còn hai phòng nữa…” Đường Thanh Hiền nghi ngờ nói.

“Chỗ này… là tài sản của một người bạn tôi, cô ấy sẽ không chịu cho thuê.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ồ, tiếc ghê.” Đường Thanh Hiền tiếc nuối nói.



Trở lại ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Đường Thanh Hiền hỏi Phương Vỹ Huyền: “Phương Vỹ Huyền, có phải cậu tìm chỗ ở ở Nam Đô… là vì muốn thi vào Đại học Nam Đô không?”

Phương Vỹ Huyền vẫn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, anh trả lời: “Xem tình hình đã.”

“Thật ra Đại học Nam Đô rất tốt, lọt vào top 10 của toàn Hoa Hạ, thậm chí một số chuyên ngành còn là bậc nhất nhất toàn bộ Hoa Hạ… Muốn thi vào ngành hot của Trường Đại học Nam Đô thì điểm số cũng không thấp đâu. Dạo này tôi có một chút lo lắng, sợ thi không được, hầy.” Đường Thanh Hiền khẽ thở dài, nói.
“Nhưng mà, nếu như thi tốt nghiệp cậu cũng phát huy giống như lần thi thử kia, thì chắc chắn cậu có thể vào được Đại học Kinh Thành.” Đường Thanh Hiền lại nói.

“Tôi sẽ không vào Đại học Kinh Thành. Nếu như quyết định học đại học thì có lẽ tôi sẽ tìm một trường đại học ở gần đây.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Chẳng phải là Đại học Nam Đô sao? Vậy chúng ta vẫn còn cơ hội để trở thành bạn cùng trường rồi.” Đường Thanh Hiền mở to đôi mắt đẹp, nói.

“Vậy cũng không chắc…” Phương Vỹ Huyền đang nói chuyện, lại nghe thấy một tiếng “lạch cạch”, cửa bị ai đó đẩy ra.

Liễu Tiên San từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa trách móc.

“Phương Vỹ Huyền, tôi thật sự bị cậu hại chết mà. Khó lắm mới được đi ra ngoài một chuyến, không kiếm được tiền đã đành, lại còn bị cô bắt trở về tông môn…”
Nói tới đây, Liễu Tiên San mới nhìn thấy Đường Thanh Hiền đang ngồi trên sô pha, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người.

“Đây là…”

“Xin chào, tôi tên Đường Thanh Hiền, là bạn cùng bàn của Phương Vỹ Huyền.” Đường Thanh Hiền đứng dậy, mỉm cười chào hỏi.

Tuy rằng vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt cô ta lại tràn ngập ngạc nhiên và nghi ngờ.

Ngạc nhiên là vì người trước mắt này lại xinh đẹp như thế!

Còn nghi ngờ là vì người này có quan hệ gì với Phương Vỹ Huyền!

Có cả chìa khóa để mở cửa… Chứng tỏ người này cũng sống ở đây…

Sống chung…

Nghĩ đến điểm này, tâm trạng Đường Thanh Hiền đột nhiên trở nên tồi tệ.

“Á, tôi tên Liễu Tiên San, là… bạn của Phương Vỹ Huyền.” Liễu Tiên San nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, mặt Phương Vỹ Huyền không chút thay đổi.
Đường Thanh Hiền cắn môi, ngồi trở lại sô pha.

“Cô giáo cô gọi cô quay về làm gì?” Phương Vỹ Huyền nhìn Liễu Tiên San, hỏi.

Liễu Tiên San hít sâu một hơi, nói: “Cô ta nói muốn đưa mấy học trò bọn tôi đi ra ngoài bắt đầu rèn luyện một lần lần thời gian khoảng một tháng!”

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền khẽ thay đổi, anh hỏi: “Rèn luyện ở đâu?”

“Nghe nói là phải đi Trụy Thiên Cốc hai mươi năm mở ra một lần gì đó, chậc, phiền phức ghê… Tôi không muốn rèn luyện, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi…” Liễu Tiên San than thở, rã rời ngồi xuống sô pha.

Trụy Thiên Cốc sao?

Nghe đến cái tên này, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.

Trụy Tiên Cốc, nghĩa trên mặt chữ thì là thần tiên rơi xuống đây sao?

Cái tên này cũng quá phô trương rồi.

Người thành tiên vốn sẽ không ở lại trái đất, địa cầu làm sao có thể rơi xuống tiên*?
Có điều, mấy cái tên tương tự, Phương Vỹ Huyền gặp cũng không thấy lạ.

Rất nhiều năm trước đây, đã từng xuất hiện phi tiên môn, các loại tông môn trảm tiên tông gì đấy.

Đây đều bắt nguồn từ nỗi khát vọng của tu sĩ đối với thần tiên.

Giống như cái gì đó mà thêm một chữ tiên sẽ trở nên cao cấp hơn.


“Toàn bộ cung Sương Hàn các cô đều phải tham gia lần đi rèn luyện này sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.


“Theo thường lệ thì các đàn em dưới mười lăm tuổi không cần tham gia, ganh tị thật.” Liễu Tiên San nói: “Nếu như trên đời này có thuốc trường sinh bất lão thì tốt rồi, tôi có thể mãi mãi chỉ mười lăm tuổi, vĩnh viễn không cần tham gia rèn luyện làm gì.”


Nghe được những lời này, gương mặt Phương Vỹ Huyền khẽ co giật.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK