Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

L*иg ngực chỉ nhói lên một lần, sau đó lập tức biến mất.

Sắc mặt Phương Vỹ Huyền vẫn bình tĩnh, lau sạch máu trên khóe môi.

Phương Vỹ Huyền nhìn ngụm máu dưới đất, thở phào.

Sau khi trải qua lần tôi thể thứ một trăm, có một lần anh nghi ngờ máu của mình sẽ biến thành màu vàng. Bây giờ xem ra không có xảy ra chuyện này.

“Cậu em, cần giúp đỡ gì không?” Ông chú đang đứng quét dọn trước cửa siêu thị nhìn thấy Phương Vỹ Huyền hộc máu, nhanh chóng đi lên hỏi han.

“Tôi không sao, cảm ơn.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Hộc máu thế này với anh mà nói là rất bình thường. Cứ cách một thời gian thì sẽ bị một lần.

Từ bốn nghìn năm trước, khi anh còn ở Luyện Khí Kỳ tầng một nghìn mấy thì đã bắt đầu rồi.

Với tình huống này, thầy có giải thích là trong đan điền của anh ẩn chứa quá nhiều linh khí, làm cho nó bị quá tải. Thỉnh thoảng đan điền sẽ dùng một cách thích hợp để giảm sức ép, giải phóng một chút linh khí ra ngoài. Do đó làm cho chân khí trong kinh mạch chảy ngược dòng, vì thế sẽ hộc máu.

Ở lần nghiêm trọng nhất, thì trong một tuần Phương Vỹ Huyền bị hộc máu tận ba lần.

Nhưng theo thời gian dần trôi, số lần Phương Vỹ Huyền tôi luyện cơ thể càng nhiều, thì tần suất xảy ra hộc máu cũng càng ngày càng thấp.

Trước lần này, thậm chí đã có một thời gian dài mười mấy năm Phương Vỹ Huyền chưa hộc máu.

“Xem ra gần đây mình hấp thu quá nhiều linh khí, đan điền đã chịu đựng không nổi rồi.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.




Lúc Phương Vỹ Huyền về đến nhà, thì Vu Ánh Hà và Vương Duyên Tú đang ngồi ở trên sô pha xem TV.

“Anh Phương Vỹ Huyền.” Vu Ánh Hà nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì rất vui vẻ.

Dạo gần đây cô ấy rất ít khi gặp Phương Vỹ Huyền ở trường lẫn ở nhà.

“Anh mua đồ ăn, tối nay anh nấu cơm tối cho mọi người.” Phương Vỹ Huyền xách túi đi vào trong bếp.

“Em sẽ giúp anh!” Vu Ánh Hà nhảy nhót đứng dậy, đi theo sau lưng Phương Vỹ Huyền vào trong bếp

Phương Vỹ Huyền có kinh nghiệm nấu ăn mấy nghìn năm, rất nhanh đã nấu xong bốn món ăn và một canh.

“Anh Phương Vỹ Huyền… Thì ra kỹ năng nấu ăn của anh tốt vậy à.” Trên bàn cơm, sau khi Vu Ánh Hà ăn hai miếng thức ăn Phương Vỹ Huyền nấu, đã nhìn anh đầy ngạc nhiên .

Phương Vỹ Huyền hơi mỉm cười, không nói gì.


Anh có đã có kinh nghiệm nấu ăn phong phú năm nghìn năm, nấu ra được bữa cơm ngon không phải là việc khó gì.

“Vỹ Huyền, còn một tháng nữa là phải thi đại học, cháu định vào đại học nào?” Trên bàn cơm, Vương Duyên Tú nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi thăm.

“Còn chưa biết.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Thật ra anh vẫn chưa xác định rõ mình có muốn thi đại học không, chỉ là những lời này không cần thiết phải nói với Vương Duyên Tú, nếu không chắc chắn sẽ kéo theo rất nhiều nghi vấn.

“Hả? Còn chưa có mục tiêu sao? Dì nghe Ánh Hà nói thành tích của cháu không tệ, sao vẫn chưa có mục tiêu vậy?” Vương Duyên Tú nhíu mày, hỏi tiếp.

“Đúng đó, hai tháng trước đã bắt đầu thi thử, anh Phương Vỹ Huyền giành được hạng nhất cả khối đó! Chủ nhiệm lớp con cũng nhắc đến tên anh Phương Vỹ Huyền.” Vu Ánh Hà nói.

“Vỹ Huyền, nhất định phải có mục tiêu. Thi đại học là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời, cháu không thể làm qua loa như vậy, nhất định phải lên kế hoạch thật tốt.” Vương Duyên Tú khuyên nhủ.

“Dạ, có lẽ cháu sẽ thi vào đại học Kinh Thành.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Đại học Kinh Thành? Có thể đậu đương nhiên là tốt! Đó chính là trường đại học tốt nhất ở Hoa Hạ, chỉ là yêu cầu thành tích rất cao, cháu phải nỗ lực nhiều Vỹ Huyền à.” Vương Duyên Tú nói.
“Anh Phương Vỹ Huyền, mục tiêu của em cũng là đại học Kinh Thành! Năm nay anh thi vào đại học Kinh Thành, năm sau em cũng thi… Chúng ta còn có thể làm bạn cùng trường nữa đó!” Vu Ánh Hà nói với giọng vô cùng vui vẻ.



Giờ tan học trưa hôm sau, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị đến căn tin ăn cơm trưa thì nhận được cuộc gọi đến của Tần Lăng Thường.

Dạo gần đây anh rất ít liên lạc với Tần Lăng Thường.

“Phương Vỹ Huyền, không phải lúc trước cậu đã nói với tôi trong tay cậu có vật liệu còn tốt hơn tinh thạch Thiên Đấu sao? Bây giờ cậu có thể đưa nguyên liệu đến cho tôi không?” Tần Lăng Thường nói.

Nghe cô ấy nói, Phương Vỹ Huyền sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra đúng là anh đã từng nói như vậy.

Mà những thứ đó chính là vảy trên đầu của Lôi Giao mà lúc trước Phương Vỹ Huyền từng gϊếŧ ở sông Lệ Giang.
Giá trị của vảy Lôi Giao còn cao hơn tinh thạch Thiên Đấu gấp mấy lần.

Bởi vì thuộc tính của nó rất thích hợp để chế tác vũ khí hoặc là pháp bảo.

“Tôi có thể dẫn cô đi lấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nửa tiếng sau, xe của Tần Lăng Thường đỗ trước cửa trường trung học Giang Hải.

Phương Vỹ Huyền ngồi trên xe, nói: “Chạy xe đến lối đi bộ ven sông Lệ Giang.”

“Đến chỗ đó làm gì? Không phải nói dẫn tôi đi lấy vật liệu sao?” Tần Lăng Thường nghi ngờ hỏi lại.

“Vật liệu nằm ở đó.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường hơi nhíu mày, không hiểu rõ ý của Phương Vỹ Huyền, nhưng mà vẫn làm theo lời Phương Vỹ Huyền nói, ra lệnh cho tài xế xuất phát.

Hôm nay Tần Lăng Thường mặc bộ đồng phục công sở, nhưng vì thời tiết nóng bức nên cô ấy không cài nút áo khoác, để lộ áo sơ mi trắng bên trong.
Trên mặt cô ấy trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc cột sau đầu.

“Hình như gần đây cậu rất bận rộn.” Trên xe, Tần Lăng Thường hỏi anh.

“Đúng vậy, chạy qua chạy lại vài nơi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Hôm trước, cái tên Đạo Thiên gây chấn động tất cả quân khu Hoa Hạ. Các dòng họ lớn ở Kinh Thành đều nghe tên.” Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hơi sáng lên, hỏi: “Người này là cậu đúng không?”

“Không sai.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.

“Sao đột nhiên cậu lại đại diện quân khu đi dự thi? Lại còn đánh Tiêu Bắc Thạnh nhà họ Tiêu bị thương nặng…” Tần Lăng Thường nhíu mày, hỏi.

“Hợp tác với người khác thôi.” Phương Vỹ Huyền nói với giọng bình thường.

Tần Lăng Thường lắc đầu, nói: “Việc này không đơn giản như vậy, cậu đánh Tiêu Bắc Thạnh bị thương nặng, với tác phong nhà họ Tiêu, tuyệt đối sẽ không tha cho cậu dễ dàng vậy đâu.”
“Nhà họ Tiêu? Thế lực của họ rất lớn sao?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày.

Tần Lăng Thường lại càng nhíu mày chặt hơn, nói: “Nói thế nào nhỉ? Nói thế lực họ lớn thì cũng không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ… Chủ yếu là, nhà bọn họ có bối cảnh quân đội rất sâu, người bình thường cũng không dám chọc vào bọn họ.”

“Chậc, cũng không sao, người đánh Tiêu Bắc Thạnh trọng thương cũng đâu phải tôi, là Đạo Thiên.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

“Cậu cho rằng một cái thân phận giả là có thể che giấu được tất cả sao? Không được coi thường nhà họ Tiêu, nếu bọn họ đã muốn điều tra, nhất định có thể tra được thân phận thật sự của cậu.” Tần Lăng Thường nói tiếp.

“Cứ để mặc họ điều tra, tra ra rồi nói sau.” Phương Vỹ Huyền nói.

Đương nhiên Phương Vỹ Huyền cũng biết, thân phận giả của Đạo Thiên sẽ rất dễ bị vạch trần.
Ví dụ như sáng hôm qua gặp được tổ chức Những Người Giữ Trật Tự, họ cũng biết rõ thân phận thật của anh.

Chẳng qua Phương Vỹ Huyền cũng không để ý thân phận này có bị bại lộ hay không.

Phương Vỹ Huyền vốn chẳng để nhà họ Tiêu với tổ chức Những Người Giữ Trật Tự gì đó vào mắt.

Hiện tại, điều anh quan tâm nhất chỉ có hai việc.

Thứ nhất, đó là Luyện Khí Kỳ tầng mười nghìn. Thứ hai, chính là tin tức tàn dư của Tử Viêm Cung.

Thấy Phương Vỹ Huyền không để ý nhiều, Tần Lăng Thường cũng không nói thêm gì nữa.

Còn về chuyện nhà họ Tiêu, cô ấy biết được là nhờ nghe ông nội nói.

Mà Tần Hải Minh cũng không có ý kiến gì, hiển nhiên ông ta cũng cảm thấy nhà họ Tiêu không thể nào gây bất lợi được cho Phương Vỹ Huyền.

Xe nhanh chóng chạy đến lối đi bộ bên sông Lệ Giang.
Buổi sáng hằng ngày Phương Vỹ Huyền đều chạy bộ ở nơi này.

Thật ra Phương Vỹ Huyền cũng không nhớ rõ vị trí cụ thể lắm, vì thế để cho tài xế dừng xe, rồi đi dạo cùng Tần Lăng Thường trên lối đi bộ.

“Vật liệu ở đâu?” Vẻ mặt Tần Lăng Thường đầy nghi ngờ, hỏi.

“Nằm ở dưới đó.” Phương Vỹ Huyền nhìn sông Lệ Giang, nói.

“Ở dưới sông?” Sắc mặt Tần Lăng Thường hơi thay đổi, ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, có điều tôi không nhớ rõ vị trí, đi tìm một chút.” Phương Vỹ Huyền trả lời cô ấy.

Sao vật liệu lại nằm dưới đáy sông?

Tần Lăng Thường thật sự không hiểu đầu cua tai nheo, dò hỏi: “Rốt cuộc vật liệu trong lời cậu là cái gì?”

“Vảy Lôi Giao, còn cả tròng mắt…” Phương Vỹ Huyền vừa đi, vừa tùy ý thay đổi câu trả lời.

“Vảy Lôi Giao…” Tần Lăng Thường sửng sốt, ngay sau đó nét mặt cô ấy lập tức thay đổi.
Lôi Giao?

Rắn tu luyện nghìn năm thành Giao, Giao tu luyện nghìn năm thành Rồng!

Vậy nên Giao cũng được coi là một nửa Rồng!

Loại yêu thú cấp bậc này chẳng phải đã sớm biến mất khỏi thế gian rồi sao?

“Cậu, cậu nói thật sao?” Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt trợn to, vô cùng ngạc nhiên.

“Đương nhiên là thật, hình như là ở gần đây, cô chờ ở đây, tôi xuống xem thử một chút.” Phương Vỹ Huyền nói với cô ấy.

Nói rồi Phương Vỹ Huyền bước ngay đến bờ sông Lệ Giang, nhảy xuống.

“Ùm!”

Trên lối đi bộ, Tần Lăng Thường vẫn còn chìm trong trạng thái khϊếp sợ, ngơ ngác nhìn mặt sông.

Phương Vỹ Huyền bước chầm chậm xuống đáy sông, không nhìn thấy thi thể Lôi Giao.

“Chắc là nằm ở phía trước.”


Phương Vỹ Huyền bơi về phía trước, rất nhanh đã thấy một bóng đen dưới đáy sông trước mặt.

Tìm được rồi.


Phương Vỹ Huyền bơi từ từ đến gần.


Nhưng ngay sau khi anh nhìn thấy thi thể Lôi Giao, vẻ mặt lại thay đổi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK