Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù cô ta không thể làm Vu Ánh Hà mất mặt trước mặt mọi người, nhưng sẽ không để yên cho Vu Ánh Hà!

“Cô, hay là thế này, Vu Ánh Hà đã làm rách váy, vậy thì không để em ấy lên sân khấu nữa. Chúng là nhảy nhóm, thay vì để một người mặc váy khác kiểu thì thiếu một người còn hơn… Như vậy ít ra bài nhảy của chúng ta sẽ được trọn vẹn.”

Lúc này, Tưởng Bắc Lâm mới lên tiếng.

Nghe cô ta nói vậy, cả người Vu Ánh Hà run lên, sắc mặt tái nhợt.

Giáo viên hướng dẫn cau mày, cân nhắc một lúc rồi nói: “Cũng chỉ còn cách đó.”

“Thưa cô… như vậy không hay lắm, bạn Vu Ánh Hà đã luyện tập với chúng em hai tháng trời, giờ không để bạn ấy lên sân khấu, có hơi…” Một thành viên ngập ngừng nói.

“Chuyện này chỉ có thể trách em ấy! Là do em ấy không giữ gìn trang phục cho tốt! Với cả nếu để em ấy biểu diễn cùng, tiết mục của chúng ta chắc chắn sẽ bị đánh giá thấp. Làm như vậy có xứng đáng với sự cố gắng của các thành viên khác không?” Tưởng Bắc Lâm nhìn chằm chằm vào nữ sinh kia, nói.

“Đúng vậy, Vu Ánh Hà tự mình gây họa, tại sao chúng tôi phải trả giá thay cậu ta?”

“Tôi đồng ý với quan điểm của chị Lâm, đừng để Vu Ánh Hà lên sân khấu!”

Những thành viên khác cũng phụ họa theo.

Cô gái kia chỉ đành cúi đầu, không nói gì thêm.

“Cứ quyết định vậy đi, sắp biểu diễn đến nơi rồi, vì Vu Ánh Hà làm hỏng trang phục nên không thể cho bạn ấy lên sân khấu được.” Giáo viên hướng dẫn nói.

Nghe được câu này, thân thể mảnh mai của Vu Ánh Hà khẽ run lên, hai mắt đẫm lệ.

Cô ấy đã bỏ biết bao công sức luyện tập bấy lâu nay, thế mà mọi chuyện lại tan thành mây khói trong phút chốc.


Cuối cùng,  thậm chí cô ấy còn không có đủ tư cách để biểu diễn trên sân khấu!

Cô ấy còn gọi anh Phương Vỹ Huyền đến, chút nữa khi tiết mục bắt đầu, nếu Phương Vỹ Huyền không thấy cô ấy…

Sắc mặt Vu Ánh Hà tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Nhìn thấy bộ dạng của Vu Ánh Hà, Tưởng Bắc Lâm đứng một bên nở nụ cười đắc ý, thậm chí còn không có ý che giấu.

Đây chính là kết quả nhận được khi chọc đến cô ta!

Bây giờ mày còn làm gì được nữa?

Cho dù có khóc thì thế nào? Ai sẽ thương hại mày?

Phương Vỹ Huyền giúp được mày sao?

Có cái váy mà ai làm hỏng cũng không biết!


Đúng là đồ ngu!

Sau khi đạt được mục đích, Tưởng Bắc Lâm vô cùng vui sướиɠ, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Giáo viên hướng dẫn nhìn Vu Ánh Hà đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, thở dài nói: “Ánh Hà, cô biết em đã luyện tập rất chăm chỉ nhưng giờ phát sinh chuyện như vậy, cô cũng không có cách nào khác, đành để em chịu thiệt thòi.”

“Nhưng cô hứa trong tiệc chào mừng năm sau, cô nhất định sẽ dành một chỗ biểu diễn trên sân khấu cho em.”



Hội trường.

Sau khi ngồi xuống, Đường Thanh Hiền cũng không nói chuyện với Phương Vỹ Huyền.

Chuyện này khiến Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhưng đây là chuyện của hai người, họ không hỏi thì tốt hơn.

Sau khi người dẫn chương trình lên sân khấu thuyết trình, tiết mục đầu tiên bắt đầu ngay sau đó.

Người biểu diễn vừa bước ra, cả hội trường như nổ tung.

Hạ Vi Vãn!

Hoa khôi học đường vừa chuyển đến không lâu, Hạ Vi Vãn!

Hạ Vi Vãn mặc trang phục ngắn tay kiểu dân tộc, khí chất thanh tao, xuất trần.

Cô ta ngồi trước cây đàn tranh, khẽ cười, những ngón tay trắng nõn mảnh mai lướt trên đàn tranh.

Loạt động tác này khiến tất cả mọi người dưới sân khấu nhìn không chớp mắt.

Quá đẹp.

Không chỉ là người đẹp mà toàn cảnh cũng đẹp như tranh vẽ.

Đường Thanh Hiền liếc nhìn Phương Vỹ Huyền ngồi bên cạnh, phát hiện Phương Vỹ Huyền cũng đang nhìn thẳng vào Hạ Vi Vãn.
Không biết tại sao cô ta lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước đây Phương Vỹ Huyền từng nghe Hạ Vi Vãn chơi đàn tranh, cũng biết kỹ năng của cô ta rất tốt.

Một lúc sau, những ngón tay mảnh khảnh của Hạ Vi Vãn bắt đầu gảy dây đàn, một nhịp điệu du dương, mềm mại truyền vào tai mọi người có mặt ở hội trường.

Trái tim mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, họ lặng yên lắng nghe âm thanh tao nhã này.

Bình Giang Thu Nguyệt.

Nhiều người đã nghe qua bản nhạc này, nhưng Hạ Vi Vãn tấu khúc bằng đàn tranh lại mang theo một phong vị khác.

Trên sân khấu, Hạ Vi Vãn đang vô cùng nhập tâm, hơi nhướng mắt nhìn khán giả dưới sân khấu.

Đúng lúc này, cô ta bắt gặp ánh mắt của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền mỉm cười với Hạ Vi Vãn, tỏ vẻ tán thưởng.

Nhưng sau hai lần uy hϊếp, Hạ Vi Vãn chỉ còn một bóng ma tâm lý đối với Phương Vỹ Huyền, nhìn thấy nụ cười này, cô ta không những không thấy ấm áp mà ngược lại toàn thân đều rét lạnh!
Lạnh đến mức ngón tay của cô ta khẽ run lên, giai điệu vốn dĩ đang rất mượt mà bỗng dưng đứt quãng vài chỗ.

Nhiều người nhận ra sự dao động này, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Vi Vãn.

Hạ Vi Vãn vội vàng cúi đầu, cắn chặt môi, ép mình phải tập trung.

Cuối cùng, một tràng vỗ tay vang lên, Hạ Vi Vãn kết thúc phần trình diễn đàn tranh.

Tuy rằng đoạn giữa hơi chới với, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, tính cả bài thì mức độ hoàn hảo vẫn rất cao.

“Ai ui, đẹp quá đi mất, có thể làm bạn với Hạ Vi Vãn cũng tốt lắm rồi, tôi cũng chẳng cần làm người yêu cô ấy…”

“Làm bạn ấy hả? Cậu có biết lai lịch của Hạ Vi Vãn thâm sâu đến nhường nào không? Người bình thường hoàn toàn không xứng làm bạn với cô ấy!”

“Tôi tuyên bố, sau đêm nay, Hạ Vi Vãn chính là nữ thần duy nhất trong lòng tôi…”
Xung quanh vang lên tiếng thảo luận sôi nổi.

“Đại ca, Hạ Vi Vãn cũng khá đấy chứ, dáng người đẹp đã đành, còn có thể chơi đàn tranh hay như vậy, rất xứng đôi với anh đó.” Lý Vũ Kiêu nói với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền còn chưa phản ứng, Đường Thanh Hiền đã liếc Lý Vũ Kiêu một cái.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng ấy, mặt Lý Vũ Kiêu biến sắc, anh ta vội vàng quay đầu đi.

Vừa quay đầu, Lý Vũ Kiêu nhìn thấy Vu Ánh Hà đi ra khỏi cánh gà.

Trên người Vu Ánh Hà là bộ đồng phục học sinh, cô ấy đang thất thần đi về phía khán đài, vừa đi vừa lau nước mắt.

“Đại ca, đó không phải Vu Ánh Hà sao?” Lý Vũ Kiêu quay đầu lại, nói với Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Vu Ánh Hà, hơi nhíu mày, đứng dậy đi tới.

Lý Vũ Kiêu cũng theo sau.

Phương Vỹ Huyền bước đến chỗ Vu Ánh Hà, hỏi: “Ánh Hà, sao vậy? Em không đi thay quần áo, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn à?”
Vu Ánh Hà ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, mặt đầy nước mắt, sau đó lại cúi đầu, che mặt khóc.

“Ánh Hà, có chuyện gì vậy? Có phải cậu gặp khó khăn gì không? Cậu mau nói đi, đại ca và tôi có thể giúp cậu.” Lý Vũ Kiêu đứng một bên nói.

“Tôi, tôi…” Vu Ánh Hà càng nghĩ càng đau lòng, khóc càng to hơn.

Trong lời kể đứt quãng của cô ấy, Phương Vỹ Huyền mới biết trang phục biểu diễn của Vu Ánh Hà bị rách, cô ấy không thể lên sân khấu biểu diễn được nữa.

“Ánh Hà, em có chắc chiếc váy vẫn còn nguyên vẹn trước khi mang đến trường không?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.

“Em, trưa nay em đã kiểm tra lại một lần, lúc đó vẫn còn nguyên vẹn.” Vu Ánh Hà nghẹn ngào nói.

“Vậy được rồi, anh cùng em vào hậu trường.” Phương Vỹ Huyền nói xong, sải bước về phía sau cánh gà.
“Anh Phương Vỹ Huyền…” Sắc mặt Vu Ánh Hà hơi thay đổi, cô ấy nhanh chóng bước theo sau.

Ba người tiến vào hậu trường, lúc này giáo viên hướng dẫn đang giải thích một số lưu ý cho những người biểu diễn còn lại.

Tưởng Bắc Lâm đang ngồi trước bàn trang điểm nghịch điện thoại.

Nhìn thấy ba người Phương Vỹ Huyền bước vào, giáo viên hướng dẫn cau mày hỏi: “Các em là học sinh lớp nào? Đây là khu vực sau sân khấu, ai cho các em tự tiện xông vào?”

“Em muốn làm rõ một chuyện, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người.” Phương Vỹ Huyền nhẹ giọng nói.

Tưởng Bắc Lâm nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì mặt hơi biến sắc.

Sắc mặt biến hóa của cô ta đã bị Phương Vỹ Huyền thu vào tầm mắt.

“Tưởng Bắc Lâm.” Phương Vỹ Huyền đi đến trước mặt Tưởng Bắc Lâm.
Tưởng Bắc Lâm ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Cậu muốn làm gì?”

“Chuyện làm rách váy của Vu Ánh Hà, cô cũng nên giải thích một chút đi chứ?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Tôi làm rách váy của em ấy? Phương Vỹ Huyền, cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi chưa từng chạm vào váy của Vu Ánh Hà, là do em ấy không giữ gìn cẩn thận!” Mặt Tưởng Bắc Lâm biến sắc, nhưng cô ta vẫn cố buông lời ngụy biện.

Cô ta biết Phương Vỹ Huyền không có chứng cứ, cho nên chỉ cần cô ta có chết cũng không thừa nhận là được.

“Chính cô đã làm rách váy của em ấy.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Cậu nói đúng là đúng sao? Cậu có chứng cứ gì không?” Tưởng Bắc Lâm đứng dậy, trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.

Mặc dù trong lòng không quá chắc chắn nhưng cô ta biết nếu hiện tại không đủ cứng thì tương đương với việc thừa nhận mình là người làm chuyện này.
“Em học sinh này, em là bạn của Vu Ánh Hà đúng không? Chuyện trang phục biểu diễn của em ấy bị rách, chúng tôi đã đưa ra kết luận là em ấy tự làm rách, em không nên trút giận lên bạn học khác. Cô cũng đã hứa với Vu Ánh Hà, tiệc chào mừng năm sau sẽ bồi thường cho em ấy…” Giáo viên hướng dẫn nói.

Cô giáo vừa lên tiếng, những thành viên khác cũng nói theo.

“Đúng vậy, là do Vu Ánh Hà làm sai, cậu cho rằng mang hai học sinh nam đến đây là có thể vu khống cho người khác hả?”


“Đúng vậy, đồ không biết xấu hổ! Vừa rồi tôi còn thương hại cậu!”


“Phạm sai lầm còn không biết tự nhìn lại mình, chỉ biết gây phiền phức cho người khác, thật đáng ghét!”


Nghe những lời này, khuôn mặt Vu Ánh Hà cắt không còn giọt máu, cô ấy kéo tay Phương Vỹ Huyền, nhỏ giọng nói: “Anh Phương Vỹ Huyền… thôi bỏ đi.”

“Bỏ gì mà bỏ! Bỏ đi ấy hả? Bọn họ thấy cậu hiền nên mới bắt nạt đấy! Cậu có biết không?” Lý Vũ Kiêu tức giận trừng mắt nhìn đám nữ sinh xung quanh rồi nói: “Ông nói cho các người biết, các người động đến Vu Ánh Hà tức là động đến đại ca của ông đây, mà động đến đại ca tức là động đến tôi, Lý Vũ Kiêu này hôm nay phải dạy các người cách đối nhân xử thế!”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK