Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Nhiên vẫn là một đứa bé, không biết gì thì thôi đi, Khương Thủy Nhu là người trưởng thành chẳng lẽ lại không nhận ra được sự nguy hiểm?

Nhưng mà suy cho cùng thì chắc vì hai người đều khá tin tưởng Lâm Thanh Quan cho nên mới không nghi ngờ anh ta.

Sau khi lên lầu, Lâm Thanh Quan dẫn họ ngồi vào một bàn ăn ở trong phòng.

"Bây giờ đã là bảy giờ hai mươi phút, vừa đúng giờ ăn tối, thế mà nhà hàng này lại không có khách, liệu đồ ăn có ngon không vậy?”

Sau khi ngồi xuống, Phương Vỹ Huyền liếc nhìn Lâm Thanh Quan nói.

Nghe câu đó, sắc mặt Lâm Thanh Quan hơi thay đổi.

“Cũng chưa chắc đâu, em xem tin tức trên TV, có một số nhà hàng đồ ăn rất ngon nhưng vì mở ở chỗ hẻo lánh nên ít khách. Nhưng mà đồ ăn họ làm rất được, đều dùng nguyên liệu tốt nhất, có thể nói là siêu ngon.” Lâm Thanh Quan còn chưa nói gì, Lam Nhiên đã cầm đũa lên, phân bua giúp anh ta: “Chỗ này chắc là loại nhà hàng giống như trên TV nói!”

Phương Vỹ Huyền không nói gì nữa.

Lâm Thanh Quan liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, ánh mắt lạnh băng.

Một lát sau, nhân viên phục vụ đeo bảng tên trước ngực đi tới, đặt trước mặt mỗi người một cốc nước sôi để nguội rồi đi ra ngoài.

“Đi lâu như vậy, uống ngụm nước trước đi.” Lâm Thanh Quan nói.

Phương Vỹ Huyền dùng mông nghĩ cũng biết mấy cốc nước trước mặt này có pha thêm thứ thuốc gì đó.

Nhưng Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên lại không nghĩ nhiều như vậy, cầm cốc nước uống hai ngụm.

Phương Vỹ Huyền cũng không ngăn cản họ.

Anh muốn biết rốt cuộc Lâm Thanh Quan muốn làm gì.


Thấy Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên uống hai cốc nước kia, đáy mắt Lâm Thanh Quan hiện lên vẻ đắc ý.

Kế hoạch thành công.

“Đàn anh, thực đơn đâu? Chúng ta gọi món đi.”

Lam Nhiên ngồi trên ghế, hai chân nhỏ đung đưa nói.

Lâm Thanh Quan không nói gì, chỉ đứng lên, đôi tay chống lên bàn nhìn Lam Nhiên.

"Đàn anh, anh...” Lam Nhiên đang muốn nói gì, sắc mặt chợt thay đổi.

Bỗng nhiên cô bé cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết, thân thể mềm oặt.

“Bộp!”

Khương Thủy Nhu bên cạnh cũng không chống đỡ được, vịn tay vào bàn ăn.

“Cốc nước kia… Đàn anh Lâm Thanh Quan! Anh!” Sau khi Khương Thủy Nhu nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Thanh Quan mới vỡ lẽ!

“Đàn em Thủy Nhu, xin lỗi em, anh cũng không còn cách nào khác, có người ra giá cao bảo anh đưa Lam Nhiên đến đây.”

Lâm Thanh Quan cười nói.

Lam Nhiên!

Trong lòng Khương Thủy Nhu bất chợt căng thẳng.

Cô ấy biết Lâm Thanh Quan muốn làm gì!

“Vậy mà anh lại muốn đưa Lam Nhiên…” Mặt Khương Thủy Nhu không còn chút máu nhìn Lâm Thanh Quan.

“Thiên phú của Lam Nhiên thật sự quá mê người, trong một lần giao lưu võ đạo, anh uống say không cẩn thận lỡ mồm nói ra chuyện liên quan đến Lam Nhiên, gây ra một trận hỗn loạn.”

“Một vị cao nhân trong đó trả một cái giá anh không thể nào từ chối được, để anh đưa Lam Nhiên đến cho ông ta.”

Vẻ mặt Lâm Thanh Quan treo đầy ý cười đắc ý, từ tốn nói chuyện.

“Lâm Thanh Quan, anh làm như vậy là trái với quy định của Hiệp hội Võ đạo, hơn nữa, nếu thầy biết được việc này..."

Khương Thủy Nhu trừng mắt tức giận nói với Lâm Thanh Quan.

“Chỉ cần em chết thì chuyện hôm nay sẽ không ai biết. Còn về thầy, anh có vô số lý do lừa gạt cho qua chuyện.” Lâm Thanh Quan hơi híp mắt, ánh mắt tàn nhẫn nói.

Cảm nhận được sát ý của Lâm Thanh Quan, Khương Thủy Nhu bàng hoàng.

Cô ấy không thể nào tưởng tượng được, đàn anh Lâm Thanh Quan dịu dàng quan tâm chăm sóc các cô hàng ngày lại làm ra những chuyện như thế này!

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông bị bỏng bên má trái đi tới.

“Anh Đoạn, anh đến rồi.” Lâm Thanh Quan nhìn về phía người đàn ông, cung kính nói.

“Đây chính là thiên tài kia sao?” Đoạn Ngọc Giác nhìn về phía Lam Nhiên đôi mắt ướt sũng mềm oặt dựa vào bàn ăn.

“Đúng vậy, chính là nó, anh không cảm nhận được hơi thở thuộc về Tông Sư trên người nó sao?” Lâm Thanh Quan hỏi.

“Đúng là thế thật… Thế này cũng biến thái quá rồi, võ đạo Tông Sư tám tuổi… Tôi chắc chắn có thể bán nó với giá cao.” Hai mắt Đoạn Ngọc Giác mở to, tràn đầy vui mừng nói.

“Thì ra anh Đoạn còn muốn bán qua tay à… Không biết anh muốn bán cho ai vậy?” Lâm Thanh Quan tò mò hỏi.

“Anh hỏi nhiều thế để làm gì? Thù lao đã chuyển tới tài khoản của anh, giao người cho tôi là anh hết trách nhiệm rồi.” Đoạn Ngọc Giác lạnh giọng nói.

Lúc này, Đoạn Ngọc Giác cũng chú ý tới Phương Vỹ Huyền đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, sắc mặt thay đổi hỏi:

“Người kia là ai?”

“Chỉ là một kẻ râu ria mà thôi, tôi sẽ xử lý, anh chỉ cần đưa người đi là được.” Lâm Thanh Quan nói.

“Chuyện này anh nhất định phải xử lý cho sạch sẽ! Nếu truyền ra ngoài, cả hai chúng ta đều chết chắc!” Đoạn Ngọc Giác cảnh cáo nói.

Lừa trẻ vị thành niên ra khỏi tông môn, lại bán qua tay, việc này không chỉ trái với quy định của Hiệp hội Võ đạo mà còn trái với pháp luật Hoa Hạ! Hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!

“Được rồi, tôi giết bọn họ trước mặt anh, anh có thể yên tâm rồi chứ?" Vừa dứt lời, Lâm Thanh Quan móc một con dao găm từ trong túi ra.

"Đàn anh Lâm Thanh Quan! Anh muốn dẫn em đi cũng được nhưng đừng giết đàn chị Thủy Nhu! Còn cả Đạo Thiên nữa, họ vô tội!”

Lam Nhiên vẫn luôn im lặng bỗng la lớn.

Trên mặt cô bé đều là nước mắt, trong lòng cực kỳ tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Hiện giờ cả người cô bé không còn chút sức lực nào.

Lâm Thanh Quan cười lắc đầu, nói: “Đàn em Lam Nhiên, anh cũng không thể buông tha cho họ được, nếu không anh sẽ xong đời.”

Dứt lời, Lâm Thanh Quan giơ dao găm, đâm về phía Phương Vỹ Huyền trước. Lưỡi dao găm dưới ánh đèn vẽ ra một tia sáng lạnh lẽo.

“Thật ngại quá Đạo Thiên, là anh tự đâm đầu vào chỗ chết, ai bảo anh đi ăn cơm cùng chúng tôi chứ?” Lâm Thanh Quan mỉm cười nói.

“Chẳng lẽ anh không nhận ra tôi không uống cốc nước kia, không chịu ảnh hưởng của thuốc sao?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.

“Thì sao? Một tên võ giả Tiên Thiên tầng bảy mạt rệp như anh, chẳng lẽ có thể phản kháng à?” Lâm Thanh Quan nói.

“Đương nhiên có thể rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ha ha ha… Thế thì anh cứ việc thử xem… …” Sau khi nhận được thù lao, tâm tình Lâm Thanh Quan khá tốt, nghe anh nói như vậy, không kìm được ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Được rồi, tôi cứ tưởng anh âm mưu làm chuyện lớn gì, kết quả lại là vì tiền, lừa bán bé gái vị thành niên.” Phương Vỹ Huyền thở dài, nói.

“Anh đi chết đi!” Bỗng nhiên Lâm Thanh Quan ngừng cười, giơ dao găm đâm thẳng vào Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế, giơ chân phải lên đạp một phát.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn, Lâm Thanh Quan bay ngược ra ngoài, đập vào bức tường phía sau, kẹt luôn ở bên trong tạo thành cái hố hình người.

“Phụt!”

Lâm Thanh Quan phun ra một ngụm máu lớn, hai mắt mở to tràn đầy khiếp sợ nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Anh …”

Lâm Thanh Quan muốn nói gì đó nhưng không nói được, miệng sùi bọt mép, chân tay co giật. . Truyện Mỹ Thực

Đoạn Ngọc Giác đứng ở bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy cũng choáng váng cả người.

Đây, đây là tình huống gì vậy?

Không phải Lâm Thanh Quan nói người đàn ông này chỉ là một kẻ râu ria thôi sao?

Sao lại mạnh như vậy?

Trong lúc Đoạn Ngọc Giác chưa hết bàng hoàng, bỗng cảm thấy một trận gió lạnh xộc thẳng vào mặt.

Lúc lấy lại tinh thần, gã ta nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đừng trước mặt gã ta từ bao giờ.

“Không, đừng mà… …” Sắc mặt Đoạn Ngọc Giác trắng bệnh, quỳ phịch xuống, dập đầu lạy Phương Vỹ Huyền: “Đại ca, tôi biết sai rồi! Tôi biết sai rồi! Xin anh cho tôi một con đường sống đi mà.”

“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền quét chân trái một cái, đá Đoạn Ngọc Giác bay lên cao đập vào trần nhà rồi lại rơi xuống mặt đất, phát ra hai tiếng rầm rầm.

Mặt Đoạn Ngọc Giác toàn là máu, ngất thẳng cẳng.

Trong phòng im phăng phắc.

Hai mắt Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên trợn tròn, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền.

Rõ ràng người này chỉ có tu vi võ giả Tiên Thiên tầng bảy, sao có thể đánh người ta thành như vậy được?

Lâm Thanh Quan và Đoạn Ngọc Giác đều có thực lực bán bộ tông sư, thế mà lại bị đánh bại chỉ với một cú đạp.

Phương Vỹ Huyền xoay người, nhìn Lam Nhiên nằm liệt trên bàn, nói: “Xem như là trả lại ân tình vừa rồi của em.”

Sau đó Phương Vỹ Huyền bước đến, hai tay nắm lấy tay của hai người Lam Nhiên và Khương Thủy Nhu, dùng chân khí đẩy chất thuốc trong người họ ra.

Vài phút sau, Lam Nhiên đầu đầy mồ hôi, nhìn Phương Vũ nói:

“Đạo Thiên, thì ra anh đỉnh vậy…”

Nói tới đây Lam Nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Mấy chục phút trước cô bé còn cười nhạo Phương Vỹ Huyền không có thiên phú võ đạo! Nhưng mà không ngờ, người ta giỏi như vậy!

Khương Thủy Nhu cũng nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt vẫn có vẻ khiếp sợ.

Một đạp của Phương Vỹ Huyền đạp cho Lâm Thanh Quan dính luôn vào tường, sức mạnh này tuyệt đối không phải một võ giả bình thường có thể có được!

Anh thật sự chỉ là một võ giả Tiên Thiên tầng bảy thôi sao?

… …

Phương Vỹ Huyền nhìn Lam Nhiên, càng nhìn càng thấy quen thuộc.


Loại cảm giác quen thuộc không rõ nguyên nhân dâng lên, khiến Phương Vỹ Huyền càng nghi ngờ hơn.


“Anh có hai vấn đề muốn hỏi em.”


Phương Vỹ Huyền suy nghĩ một lúc, nhìn Lam Nhiên và nói.


"Vấn đề gì ạ?” Lam Nhiên ngạc nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK