Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phương Vỹ Huyền, khi nào thì chúng ta về? Tôi thấy hơi mệt.” Lam Nhiên xoa mắt, nói.

Phương Vỹ Huyền đặt khay đồ ăn sang một bên, đang định nói chuyện.

Lúc này, đám người cách đó không xa đột nhiên ầm ĩ lên.

“Đại sư, cô lại xem thêm cho vài người đi, bây giờ còn sớm mà!”

“Đúng vậy đại sư, tôi nghe nói đêm nay cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, đặc biệt đi từ thành phố Hoa An đến, cô xem giúp cho tôi xong rồi hãy đi!”

“Đại sư cô đừng đi, tôi đồng ý bỏ ra thù lao gấp mười lần!”

Bên trong đám người, người phụ nữ dùng miếng vải đen quấn đầu đã đứng dậy, nói: “Lần sau đi, hôm nay tôi đã đến giới hạn.”

Nói xong, người phụ nữ đã thu dọn đồ đạc trên bàn, đi thẳng về phía trước.

Hầu như những người khác đều lao nhao giữ cô ta lại, một ít người thì thở dài thườn thượt.

Nhưng không một ai dám ngăn cản không cho cô ta rời đi, đều tự giác tránh ra một con đường.

Người phụ nữ đi ra khỏi đám người, nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền đứng ở bàn tiệc cách đó không, sau đó lập tức đi ra khỏi cửa nhà hàng Nam Đô.

Những người ở đây ngơ ngác nhìn cô ta đi mất, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.

“Đại sư bói toán này hay dữ vậy sao? Chẳng bằng chờ Thanh Anh tính cho một quẻ, em dùng Băng Tâm Quyết tính là chuẩn xác ngay.” Diệp Thanh Thuận cười nói với giọng điệu khinh thường.

Diệp Thanh Anh liếc nhìn Diệp Thanh Thuận một cái, sắc mặt người sau biến đổi, lập tức câm miệng.


“Đi thôi.” Phương Vỹ Huyền lấy khăn giấy xoa miệng, đứng dậy, đi về phía cửa nhà hàng Nam Đô.

Lam Nhiên đi theo phía sau Phương Vỹ Huyền, kéo góc áo Phương Vỹ Huyền.

Lạc Nhuận Cầm đang đứng nói chuyện với  người khác ở cách đó không xa, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền rời đi thì nhanh chạy theo.

“Sao Lạc Nhuận Cầm lại quen người này? Trông có vẻ hai người rất thân thiết.” Diệp Thanh Thuận đứng trong góc, sắc mặt không vui.

Diệp Thanh Anh đang định nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhà hàng Nam Đô.

“Làm sao vậy?” Diệp Thanh Thuận hỏi.

“Có hơi thở của vài võ giả truyền đến từ phía xa.” Sắc mặt Diệp Thanh Anh trở nên nặng nề, nói.

“Võ giả? Tình huống như thế nào?” Diệp Thanh Thuận nhíu mày hỏi.

“Không rõ ràng lắm, nhưng hơi thở của vài tên võ giả này không bình thường, bên trong ẩn chứa tử khí và sát khí…” Diệp Thanh Anh nói.

Lúc hai người nói chuyện với nhau, Phương Vỹ Huyền và Lam Nhiên đã đi ra khỏi nhà hàng Nam Đô.


Lạc Nhuận Cầm chạy chậm đuổi kịp Phương Vỹ Huyền, thở nhè nhẹ, hỏi: “Anh Phương phải đi sao?”

“Ừm.” Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn thoáng qua Lạc Nhuận Cầm, gật đầu nói.

“Để tôi đưa anh về.” Lạc Nhuận Cầm nói.

“Không cần, tôi muốn đi bộ.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Đi bộ? Vậy để tôi đi bộ cùng anh, đúng lúc tôi không có việc gì làm.” Lạc Nhuận Cầm còn nói thêm.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, muốn từ chối.

Sự nhiệt tình khó hiểu của Lạc Nhuận Cầm làm anh có cảm giác không quá thoải mái.

“Chị gái, chị thật là xinh đẹp.”

Lúc này, Lam Nhiên ngẩng đầu lên ca ngợi.

Nghe câu nói này, nét mặt Lạc Nhuận Cầm lóe lên nụ cười, ngồi xổm xuống nói: “Tôi còn chưa biết tên của em đâu.”

“Tôi tên Lam Nhiên.” Lam Nhiên đáp.

“Lam Nhiên à, tên thật là hay. Sau này em lớn lên nhất định còn xinh đẹp hơn chị nữa đó.” Lạc Nhuận Cầm cười nói.

“Vậy thì không chắc đâu, em chỉ hy vọng em có thể xinh đẹp như đàn chị của em là tốt rồi.” Lam Nhiên ngây thơ nói.
Thấy hai người trò chuyện với nhau thật vui, Phương Vỹ Huyền cũng không từ chối nữa, đi thẳng về phía trước.

Anh đã cảm nhận được hơi thở của mấy tên võ giả, chỉ ở cách đó không xa thôi.

Xem ra, người phụ nữ kia muốn ra tay với anh ngay lúc này.

Đúng lúc, nếu vậy Phương Vỹ Huyền cũng có lý do ra tay rồi.

Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Rồi sau đó, Phương Vỹ Huyền bước nhanh về phía trước.

Lạc Nhuận Cầm và Lam Nhiên đi theo phía sau anh.

Nhìn thấy Lạc Nhuận Cầm đi theo Phương Vỹ Huyền, sắc mặt Diệp Thanh Thuận xanh mét.

“Anh muốn đi xem thử họ định làm gì!”

Diệp Thanh Thuận nói rồi nổi giận đùng đùng đi ra khỏi cổng chính nhà hàng Nam Đô.

Diệp Thanh Anh không ngăn cản Diệp Thanh Thuận, ngược lại đi theo phía sau Diệp Thanh Thuận, ra khỏi nhà hàng Nam Đô.
Đi ra khỏi nhà hàng Nam Đô, phía trước là một con đường quốc lộ.

Đi trên đường quốc lộ một lúc rồi rẽ vào, đó là một con đường nhỏ khá yên tĩnh.

Hai bên đường nhỏ là những bụi cỏ cao ngang người được công nhân gieo trồng, con đường này chỉ có một bóng đèn đường.

Ánh đèn tối tăm chiếu trên mặt đất, gió đêm thổi qua phất phơ.

Không thể không nói, nơi này đúng là một nơi thích hợp để đi dạo.

Đi trên con đường này, trái tim Lạc Nhuận Cầm đập thình thịch.

Phương Vỹ Huyền dắt cô ta đi dạo ở nơi này, có ý gì chứ?

Chẳng lẽ anh…

Lạc Nhuận Cầm miên man suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới, phía trước con đường nhỏ này đã xuất hiện mấy bóng người.

Đến tận khi Phương Vỹ Huyền dừng bước chân, Lạc Nhuận Cầm mới giật mình phát hiện ra, cách đó không xa có người đứng!
Đứng ở đầu hàng chính là vị đại sư bói toán mới ra khỏi nhà hàng Nam Đô không lâu!

Lúc này, người phụ nữ này đã cởi miếng vải quấn trên đầu xuống, để lộ hình dáng vốn có của cô ta.

Dưới ánh đèn đường tối tăm, rất khó có thể thấy rõ bộ dáng người phụ nữ đó.

Lạc Nhuận Cầm híp mắt, nhìn chằm chằm về người phụ nữ trước mặt, sau đó phát ra tiếng hét chói tai.

“Á!”

Lạc Nhuận Cầm nhìn thấy trên trán người phụ nữ này lại có ba con mắt!

Nếu nhìn kỹ thì những con mắt này hoàn toàn khác với những đôi mắt bình thường!

Nó giống như là mắt kép của ruồi bọ, ba con mắt trên trán người phụ nữ ẩn chứa vô số tròng mắt nhỏ!

Toàn bộ đôi mắt có màu đỏ sậm!

Lạc Nhuận Cầm sao có thể nhìn thấy quái vật như thế? Đột nhiên bị dọa làm cô ta sợ đến mức hai chân nhũn ra.
Lam Nhiên đứng bên cạnh chú ý đến điểm này, sắc mặt hơi tái đi.

Nhưng cô bé to gan hơn Lạc Nhuận Cầm không ít, ít nhất không phát ra tiếng thét chói tai.

“Phương Vỹ Huyền…” Lam Nhiên ngẩng đầu lên, muốn nói cái gì đó.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lại xoay người, nói: “Cô ta nhắm vào tôi, hai người lùi ra sau một chút.”

Lam Nhiên ngơ ngác gật đầu, kéo tay Lạc Nhuận Cầm đi về phía sau.

Tuy rằng người phía trước trông rất kỳ quái nhưng cô bé tin tưởng vào thực lực Phương Vỹ Huyền.

“Thì ra cô có vẻ ngoài xấu như vậy, chẳng trách luôn dùng miếng vải đen che mặt.” Phương Vỹ Huyền nhìn người phụ nữ trước mặt, mỉm cười nói.

Nghe câu châm chọc như thế, người phụ nữ cũng không nổi giận, nhếch môi, nở một nụ cười quyến rũ, nói: “Tôi là Diêm Yêu, gia nhập với chúng tôi đi.”
“Gia nhập với các cô?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày.

“Đúng vậy, vị Vương chí cao vô thượng của chúng tôi cho rằng anh là một nhân tài hiếm có, muốn chiêu mộ anh vào dưới trướng ngài đấy, cống hiến sức lực cho ngài ấy. Để báo đáp, sức mạnh của anh sẽ tăng lên cực mạnh.” Diêm Yêu nói.

“Có thể tăng lên bao nhiêu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Anh có thể tưởng tượng đến mức độ cao nhất, chỉ cần anh có đủ nền tảng, thậm chí anh có thể vô địch Hoài Bắc.” Diêm Yêu từ từ nói.

“Vô địch Hoài Bắc… Vậy vẫn chưa đủ, tôi muốn vô định cả thiên hạ.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần anh có nền tảng, tất cả đều có thể. Đương nhiên nếu anh có mạnh cũng không mạnh hơn vị Vương chí cao vô thượng.” Diêm Yêu nói.

“Vị Vương chí cao vô thượng trong miệng cô rốt cuộc là gì?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, hỏi.
“Chỉ cần anh gia nhập chúng tôi… Anh sẽ biết được tất cả.” Diêm Yêu nói, sau đó lấy một viên thuốc màu đen trong túi trữ vật ra.

“Lần trước tôi đã cho anh một viên thuốc, nhưng hình như anh không dùng, lần này tôi lại cho anh một viên, chỉ cần anh ăn nó, sức mạnh của anh sẽ tăng lên. Đồng thời anh cũng trở thành thành viên của chúng tôi.” Diêm Yêu đưa viên thuốc cho Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhận viên thuốc, nhìn chằm chằm vào nó.

Còn Diêm Yêu lại chẳng nói một lời, lẳng lặng chú ý hành động của Phương Vỹ Huyền.

Cô ta không muốn vừa gặp mặt đã ra tay ngay, cho nên lựa chọn dụ dỗ trước.

Nếu Phương Vỹ Huyền là một người tham lam và có khát vọng sức mạnh như những võ giả khác, vậy khả năng thành công của mưu kế của cô ta là rất lớn.

Hai ngón tay Phương Vỹ Huyền bóp thuốc viên, đột nhiên dùng sức.
Viên thuốc hoàn chỉnh lập tức bị Phương Vỹ Huyền bóp vụn.

Độc trùng Tử Linh ẩn nấp trong viên thuốc đang sống sờ sờ cũng bị Phương Vỹ Huyền bóp chết.

Phương Vỹ Huyền hiện lên ánh sáng màu vàng, thi thể của con độc trùng lập tức hóa thành một luồng khói trắng tan biến khỏi không trung.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diêm Yêu đã hoàn toàn sa sầm xuống.

Phương Vỹ Huyền không muốn phối hợp, vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế.

“Tôi không có hứng thú gia nhập bất kỳ tổ chức nào, cũng không muốn làm cấp dưới cho bất kỳ ai.” Phương Vỹ Huyền thờ ơ nói.

“Từ khoảnh khắc Vương chí cao vô thượng nhìn trúng anh, anh đã mất đi lựa chọn.” Diêm Yêu lạnh giọng nói, đồng thời vung tay phải về phía trước.


Bốn bóng người vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối lập tức chạy ra!

Là bốn gã võ giả bị độc trùng khống chế!


Bọn họ giống với Ngô Thái Bảo đã gặp được ở quán bar lúc trước, cả người phình to giống như một người khổng lồ, hai mắt đỏ bừng, trên người tản mát ra từng luồng sát ý!


Diêm Yêu thủ thế một chút, bốn gã võ giả như chó điên, đồng loạt lao về phía Phương Vỹ Huyền mà đánh!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK