Dương Yến Xuân và Trịnh Thanh Huỳnh đang đứng phía sau Phương Vỹ Huyền, cách đó không xa, hai cặp mắt dán vào Phương Vỹ Huyền.
Nhìn thấy Cổ Úy Sênh nằm đó, miệng không ngừng chảy máu, ngực lõm xuống một mảng lớn, sắc mặt của Dương Xuân Yến và Trịnh Thanh Huỳnh đều thay đổi.
Thế mà Cổ Úy Sênh lại bị Phương Vỹ Huyền đánh đến mức thảm thương thế này…
Phương Vỹ Huyền không để ý đến hai người đứng sau lưng, hiện tại sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Cổ Úy Sênh.
Cổ Úy Sênh vẫn đang cầm cây cung Phệ Nhật trên tay, Phương Vỹ Huyền gỡ nó xuống, cầm nghịch trên tay.
Pháp bảo tốt.
Phương Vỹ Huyền cất nó vào túi đồ của mình.
Sau đó Phương Vỹ Huyền cúi đầu xuống, quan sát Cổ Úy Sênh, tìm thấy túi đựng đồ dắt bên hông Cổ Úy Sênh.
Liệu bên trong có nội đan yêu thú không?
Hai mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên, anh tháo túi đồ của Cổ Úy Sênh xuống, nhét vào túi của mình.
Sau đó, anh mới chính thức bắt đầu suy nghĩ về cách hấp thụ kim đan của Cổ Úy Sênh.
Vốn dĩ anh muốn trực tiếp lấy kim đan của Cổ Úy Sênh nhưng sau khi nghĩ lại, cách này dường như không khả thi.
Cấu tạo cơ thể người và yêu thú khác nhau, có thể lấy nội đan yêu thú ra ngoài mà không làm tiêu tan linh lực chứa trong đó.
Nhung kim đan trong cơ thể con người thì chưa chắc, lỡ như sau khi lấy ra linh lực tiêu tan hết, Phương Vỹ Huyền sẽ chịu tổn thất lớn.
Sau một hồi suy nghĩ, Phương Vỹ Huyền quyết định không mạo hiểm, trực tiếp dùng Phệ Linh quyết hấp thụ.
Anh đưa tay đè vào đan điền của Cổ Úy Sênh, một luồng chân khí màu đỏ xuất hiện trên tay anh.
Linh khí dày đặc, tinh khiết ẩn chứa bên trong kim đan được Phương Vỹ Huyền từ từ hấp thụ.
Một dòng nước ấm chảy qua các đường kinh mạch trong cơ thể Phương Vỹ Huyền, đi vào đan điền của anh, cảm giác khá thoải mái.
Rốt cuộc tình huống hiện tại là thế nào? Tôn giả Cổ Úy Sênh bị đánh bại thật sao?
Tất cả những người có mặt đều mang vẻ mặt khó hiểu và kinh hoàng, nhìn vào sân đình nơi Phương Vỹ Huyền dừng chân.
Trịnh Thanh Huỳnh là người ở gần đó nhất cũng đang cau mày nhìn Phương Vỹ Huyền.
Rốt cuộc Phương Vỹ Huyền đang làm gì vậy?
Gã ta có thể cảm nhận rõ ràng linh khí tu vi phát ra từ cơ thể của Cổ Úy Sênh đang nhanh chóng trở nên suy yếu.
Chẳng lẽ… Phương Vỹ Huyền muốn phế Cổ Úy Sênh?
Nghĩ đến đây, con ngươi của Trịnh Thanh Huỳnh co rút lại.
Thời gian trôi đi, kim đan trong cơ thể Cổ Úy Sênh ngày càng nhỏ lại.
Ban đầu kim đan có kích thước bằng nửa nắm tay, chỉ sau hai phút đã thu nhỏ lại chỉ còn một nửa.
Trong khi đó, tu vi trong cơ thể Phương Vỹ Huyền đang tăng dần lên.
Một tầng, hai tầng, ba tầng…
Chỉ hấp thụ một nửa viên kim đan, Phương Vỹ Huyền đã đột phá tầng cảnh giới thứ sáu!
Nhưng đúng lúc này, Cổ Úy Sênh đột nhiên mở mắt.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, hai mắt đỏ bừng.
“Cậu… có thể hấp thu tu vi?”
Chẳng trách, Phương Vỹ Huyền trước mặt hình như chỉ có tu vi của võ giả Tiên Thiên, nhưng thực lực lại mạnh như vậy!
Hóa ra cậu ta thành thạo tà thuật!
Cảm nhận được tu vi trong cơ thể nhanh chóng mất đi, tròng mắt Cổ Úy Sênh như muốn nứt ra!
Ông ta vất vả tu luyện mấy chục năm mới có được tu vi cao sâu như vậy, rồi bước vào cảnh giới Võ Tôn!
Hôm nay, tu vi của ông ta lại trở thành áo cưới của người khác?
Cổ Úy Sênh không thể nào chấp nhận được!
Nhưng lúc này, ông ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Ông ta nhìn thấy Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân đứng sau Phương Vỹ Huyền, cách đó không xa, hai mắt ông ta sáng lên, hô lớn: “Người này tu tà đạo, cậu ta dựa vào việc hấp thụ tu vi của người khác để cường hóa bản thân, loại người này đúng là nỗi sỉ nhục của giới võ đạo, xin mọi người ra tay giúp tôi…”
“Bụp!”
Cổ Úy Sênh chưa nói hết câu, Phương Vỹ Huyền đã đấm thẳng vào mặt ông ta, gây ra một tiếng động lớn.
Toàn bộ phần đầu của Cổ Úy Sênh đập xuống đất, ông ta không thể phát ra âm thanh gì nữa.
“Con mẹ nó! Lại dùng quá nhiều lực.” Phương Vỹ Huyền thầm mắng.
May mắn thay, dù bị trọng thương nhưng Cổ Úy Sênh vẫn chưa chết.
Xem ra Cổ Úy Sênh đã rèn luyện thân thể rất tốt, khả năng chịu đòn không tệ.
Phương Vỹ Huyền nắm bắt thời gian, tiếp tục hấp thu.
Đúng lúc này, Trịnh Thanh Huỳnh và Dương Yến Xuân đứng sau lưng anh hoàn toàn trở nên ngây dại.
Thấy tình trạng thê thảm của Cổ Úy Sênh, Trịnh Thanh Huỳnh, người vẫn luôn bình tĩnh, cũng không nói nên lời.
Cổ Úy Sênh là một Võ Tôn thứ thiệt!
Ai mà ngờ được một Võ Tôn lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay?
Sắc mặt Dương Yến Xuân càng thêm tái nhợt, lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã vượt quá lòng phẫn uất đối với Phương Vỹ Huyền.
Bây giờ Phương Vỹ Huyền ở gần cô ta như vậy, nếu anh phát hiện ra cô ta, sợ rằng đến cơ hội chạy trốn cô ta cũng không có!
Vì vậy, cô ta kéo tay Trịnh Thanh Huỳnh, dùng ánh mắt lo lắng ra hiệu cho Trịnh Thanh Huỳnh rời đi.
Sắc mặt Trịnh Thanh Huỳnh tái xanh, gã ta lắc đầu.
Mặc dù bị thực lực của Phương Vỹ Huyền làm cho khϊếp sợ nhưng gã ta không muốn cứ như vậy rời đi, sẽ rất mất mặt!
Gã ta là con trai của nhà họ Trịnh, gã ta có lòng kiêu ngạo của riêng mình!
Nếu Phương Vỹ Huyền dám động đến gã ta, người mà anh phải đối mặt không phải là một đối thủ ngang tầm Cổ Úy Sênh!
Mặc dù Cổ Úy Sênh cũng là một Võ Tôn nhưng cũng chỉ là một Võ Tôn miệng còn hôi sữa, vừa mới bước chân vào cảnh giới mới, tu vi còn chưa ổn định.
Nhưng bốn Võ Tôn của nhà họ Trịnh đều là Võ Tôn thứ thiệt, kẻ mạnh nhất trong số họ thậm chí còn sắp chạm đến đỉnh cao nhất của Võ Tôn!
Dương Yến Xuân thấy Trịnh Thanh Huỳnh không nhúc nhích, chỉ có thể nghiến răng đứng đó.
Toàn bộ khu vực hồ Nguyệt Tâm lúc này chìm trong im lặng một cách quỷ dị.
Tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn mái đình phía xa, tự hỏi bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Sau ba phút, Phương Vỹ Huyền thở phào nhẹ nhõm, hài lòng đứng dậy.
Lúc này, anh đã hoàn toàn hấp thụ được kim đan trong cơ thể Cổ Úy Sênh, liên tiếp đột phá tầng thứ mười hai, đạt tới tầng thứ 9882 của Luyện Khí Kỳ.
Tốc độ tu luyện trong khoảng thời gian gần đây còn nhanh hơn thời gian tu luyện trước đó.
Phương Vỹ Huyền có linh cảm rằng năm nghìn năm gian khổ Luyện Khí Kỳ của anh sắp kết thúc.
Sau khi đứng dậy, Phương Vỹ Huyền xoay người lại, nhìn thấy Dương Yến Xuân và Trịnh Thanh Huỳnh, anh hơi sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.
“Là cô, Dương Yến Xuân.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đối mặt với ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, Dương Yến Xuân run rẩy toàn thân, mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ta biết lúc này mình đang ở trong một tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Ngay cả Cổ Úy Sênh, Phương Vỹ Huyền cũng có thể đánh bại, vậy thì gϊếŧ chết cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giờ đây, cô ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Trịnh Thanh Huỳnh.
“Chạy từ Hoài Bắc đến đây gặp tôi, cô đúng là rất có tâm.” Phương Vỹ Huyền dửng dưng nói.
Giọng nói của anh rất ôn hòa, ánh mắt cũng không có sát ý, nhưng Dương Yến Xuân lại cảm thấy như mình rơi vào hầm băng!
“Anh Phương, tôi là Trịnh Thanh Huỳnh, con trai cả đời thứ ba nhà họ Trịnh.” Lúc này, Trịnh Thanh Huỳnh mỉm cười, lên tiếng.
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh, hơi híp mắt lại.
Hiển nhiên Trịnh Thanh Huỳnh hoàn toàn không nhận ra anh.
Lần trước lúc tiếp xúc với Trịnh Thanh Huỳnh, Phương Vỹ Huyền đã sử dụng thân phận Đạo Thiên.
Xem ra kỹ năng hóa trang của Tần Lăng Thường rất khá.
Phương Vỹ Huyền phớt lờ Trịnh Thanh Huỳnh, lại nhìn sang Dương Yến Xuân, hơi cau mày.
Hai chân Dương Yến Xuân như nhũn ra, cô ta cắn răng chống đỡ.
“Anh Phương, với thực lực siêu phàm của anh, sẽ hạ mình ra tay với một cô gái trói gà không chặt chứ?” Trịnh Thanh Huỳnh tiến lên một bước, chắn trước Dương Yến Xuân.
“Tôi không để ý mấy chuyện này, tôi muốn ra tay với ai thì ra tay.” Phương Vỹ Huyền thờ ơ nói, đồng thời đi về Trịnh Thanh Huỳnh.
Mặt Trịnh Thanh Huỳnh biến sắc, gã ta không ngờ Phương Vỹ Huyền thật sự sẽ ra tay!
“Phương Vỹ Huyền, nếu anh thật sự ra tay thì anh sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của toàn bộ nhà họ Trịnh!” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, nghiêm giọng nói.
Bề ngoài gã ta không lộ ra vẻ khϊếp sợ nhưng trong lòng lại không có tự tin.
Nhà họ Trịnh quả thật rất mạnh nhưng hiện tại nước xa không cứu được lửa gần!
“Tôi chẳng quan tâm anh là người nhà họ Trịnh hay nhà họ Dương.” Phương Vỹ Huyền cười lạnh, đập tay về phía trước.
Trịnh Thanh Huỳnh cảm thấy một sức mạnh to lớn ập tới, gã ta đau đớn rên lên một tiếng, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Dương Yến Xuân bị bỏ lại, cô ta đứng tại chỗ, cả người run lẩy bẩy.
“Anh, anh…” Thấy Trịnh Thanh Huỳnh ngã ở một bên, Dương Yến Xuân mặt cắt không còn giọt máu, không thốt nên lời.
“Mấy lần trước cô đều chạy trốn, sao lần này không chạy đi?” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.
Giọng nói của anh mang theo hơi lạnh của băng, đâm thẳng vào trái tim của Dương Yến Xuân.
Dương Yến Xuân cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.
“Bụp!”
Dương Yến Xuân mềm nhũn cả hai chân, ngã quỵ xuống đất.
“Không hay rồi, hình như cậu chủ bị thương!”
Lúc này, hai hộ pháp nhà họ Trịnh đứng ở ngoại vi hồ Nguyệt Tâm thay đổi sắc mắt, lắc người, lao về phía đình nơi Phương Vỹ Huyền đang ở.
Cùng lúc đó, các hiệp hội võ đạo Giang Nam và các học trò của Long Môn đều phục hồi tinh thần.
Họ thấy Phương Vỹ Huyền đứng đó, còn Cổ Úy Sênh thì không thấy đâu.
Kết quả của lần giao đấu này dường như đã rõ.
Nhưng họ vẫn không thể tin được!
Sao Tôn giả Cổ Úy Sênh lại thua được?
Khổng Trí Kiên nói với các quan chức cấp cao xung quanh: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem tình hình thế nào!”
Nói xong, Khổng Trí Kiên nhảy lên một cái, đi về phía đình nơi Phương Vỹ Huyền đang ở.