Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng lạnh xẹt qua không trung, tốc độ cực nhanh.

Tô Diêu Lăng ở bên cạnh thay đổi sắc mặt.

Cô ấy không nghĩ tới, thế mà vào lúc này lại có ám khí đánh tới.

"Vụt!"

Lúc này, Phương Vỹ Huyền đưa tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lưỡi dao trong tay

"Rặc rặc!"

Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải, phi đao vô cùng sắc bén, cứ bị bóp vỡ vụn như vậy, rơi xuống đất.

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn ra đằng sau cây cổ thụ.

Mấy bóng dáng đi ra từ phía sau cây.

"Đề phòng!" Tô Diêu Lăng dặn dò học trò sau lưng, đồng thời khí thế trên người bộc phát, khuôn mặt lạnh lùng.

Đối phương có tất cả mười người, cầm đầu là một gã đàn ông trung niên râu ria, tu vi đạt đến cảnh giới Võ Tôn.

Song Cực môn?

Sau khi thấy rõ ràng mặt mũi của đối phương, Tô Diêu Lăng nhíu chặt mày, lạnh giọng mở miệng nói: "Chưởng môn Tả, vì sao vô cớ ra tay với chúng tôi?"

Tả Tất Thịnh nhìn thoáng qua mấy xác chết trước người Tô Diêu Lăng, ánh mắt lạnh như băng nói: "Cung Sương Hàn các người sát hại những đạo hữu tông môn khác, chuyện không có tính người như thế, tất nhiên Song Cực môn chúng tôi không thể ngồi nhìn mặc kệ!"

Tô Diêu Lăng sững sờ, lập tức hiểu đối phương đã hiểu lầm.

"Chưởng môn Tả, ông đã hiểu lầm, những người này chết không liên quan gì đến chúng tôi. Chúng tôi cũng đúng lúc mới phát hiện bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử..." Tô Diêu Lăng giải thích nói.


Tả Tất Thịnh híp mắt mắt nhìn Tô Diêu Lăng nói: "Người đã chết, hiện tại cô nói gì cũng được."

Sắc mặt Tô Diêu Lăng bình tĩnh, kể chuyện trước đó một cách giản lược ra.

Tả Tất Thịnh nhìn thấy xác chết báo Huyết Hoa cách đó không xa, lúc này mới tin tưởng lời Tô Diêu Lăng nói.

"Cớ gì bọn họ chết bất đắc kỳ tử?"

Tả Tất Thịnh nhìn tình trạng xác chết kỳ lạ trên mặt đất, trầm giọng hỏi.

Tô Diêu Lăng lắc đầu.

Đám người Hoàng Đức Thế, có thể nói là chết bất đắc kỳ tử trước mặt nhiều người như vậy.

Ngay trước lúc chết bất đắc kỳ tử mười mấy giây, Hoàng Đức Thế còn nói chuyện với cô ấy.

Đột nhiên chết đi như vậy, thực sự quá kỳ dị.

Phương Vỹ Huyền cũng đang nhìn xác chết trên đất.

Suy nghĩ, anh ngồi xổm người xuống, nhặt lên một mảnh vỡ lưỡi đao trên mặt đất bị anh bóp nát, rạch một dao lên phần cổ xác chết.

Rất nhanh làn da trên cổ bị cắt một đường, nhưng bên trong không có một giọt máu nào chảy ra.

Quả nhiên máu trên người đều bị rút khô.

Điều này khiến Phương Vỹ Huyền càng thêm tò mò.

Anh vững tin, khi nãy gần đây chưa từng xuất hiện bất kỳ hơi thở đặc biệt nào.

Đám người Hoàng Đức Thế đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy, đồng thời bị rút khô máu trên người.

Tình huống này, ngược lại là có chút tương tự cùng tình huống gặp gỡ ban đầu ở núi Bạch Xuyên.

Ý chí bảo vệ ở núi Bạch Xuyên lợi dụng sức mạnh tổ tiên chôn vùi lưu cho nó, biến người ngoài xâm nhập núi Bạch Xuyên thành thây khô.

Tình huống kia so với người chết bất đắc kỳ tử trước mắt tại Trụy Tiên Cốc không quá giống nhau.

Những xác chết này ngoại trừ máu trong cơ thể bị rút khô ra, trên người cũng không có vết thương, thân thể cũng duy trì hoàn chỉnh.

"Ngoại trừ máu bị rút khô ra?"

Trong đầu Phương Vỹ Huyền lóe lên, đột nhiên lại chú ý tới một chuyện.

Hồn phách những xác chết này là tiêu tán trong nháy mắt!

Dưới tình huống bình thường, dù cho một người chết như thế nào, hồn phách của họ đều sẽ hiện ra trạng thái chậm rãi biến mất.

Nhưng hồn phách đám người Hoàng Đức Thế, lại biến mất không tăm hơi trong tích tắc, giống như máu trong cơ thể bọn họ.

Đây tuyệt đối không bình thường.

"Hồn phách, máu... Càng ngày càng phù hợp thứ tà tu cần." Phương Vỹ Huyền thầm nói.

Anh có thể xác định chính là những người này chết bất đắc kỳ tử, có liên quan đến sức mạnh trận pháp lúc có lúc không khi anh mới vào Trụy Tiên Cốc.

Khi Phương Vỹ Huyền suy nghĩ, Tả Tất Thịnh đang nói chuyện với Tô Diêu Lăng.

"Cung chủ Tô, lần trước Trụy Tiên Cốc mở ra, cô có vào cốc không?" Tả Tất Thịnh hỏi.

"Ừm, lúc trước tôi có vào cùng cô tôi.” Tô Diêu Lăng đáp.

"Tình huống lúc đó cùng tình huống hiện tại, phải chăng có khác nhau rất lớn?" Tả Tất Thịnh nhíu mày hỏi.

Tô Diêu Lăng hiểu ý của Tả Tất Thịnh, đáp: "Đúng vậy, lần này tiến vào Trụy Tiên Cốc, hoàn toàn không giống lần trước."

"Mười tám năm trước, tôi đã từng từng vào Trụy Tiên Cốc. Nhưng lần trước vào cốc, xung quanh không yên tĩnh như vậy, khắp nơi đều là dấu vết và âm thanh võ giả vật lộn cùng dã thú."

"Lần này vào cốc, xung quanh yên tĩnh coi như xong, ngay cả dã thú bình thường đều rất khó nhìn thấy... Thế mà các người lại gặp mãnh thú cấp bậc này... Còn có đám người Huyền Nguyệt môn chết đi, rất là quỷ dị."

"Tôi cho rằng trong mười tám năm qua, Trụy Tiên Cốc đã trải qua biến hóa cực lớn." Tả Tất Thịnh trầm giọng nói.

Tô Diêu Lăng nhẹ gật đầu, đồng ý lời Tả Tất Thịnh nói.

"Trước mắt xem ra, Trụy Tiên Cốc này đã không thích hợp để học trò rèn luyện." Tả Tất Thịnh lắc đầu, nói: "Tôi quyết định không thâm nhập sâu hơn nữa."

"Tôi đề nghị các người cùng nhau rời đi, không cần thiết dẫn học trò mạo hiểm."

Nghe được đề nghị này, Tô Diêu Lăng nhíu chặt đôi mi thanh tú, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.

Mà Phương Vỹ Huyền, lúc này đang suy ngẫm vấn đề khác.

Tả Tất Thịnh nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hiện lên vẻ khác lạ.

Phi đao Phương Vỹ Huyền hất văng được làm từ hàn thiết, vô cùng sắc bén.

Phương Vỹ Huyền cứ bóp nát nó như vậy, tay còn không bị thương khiến ông ta giật mình không thôi.

"Cung chủ Tô suy nghĩ thật kỹ đi, chúng tôi cáo từ trước." Tả Tất Thịnh không muốn dừng lại lâu, ôm quyền với Tô Diêu Lăng, xoay người rời đi.

Nhìn thấy đám người Song Cực môn rời đi, Tô Diêu Lăng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền muốn nói chuyện.

Lúc này, Liễu Tiên San và mấy học trò nữ cùng đi đến đây.

"Cô, ông chú vừa rồi nói không sai, chúng ta cũng ra ngoài đi, nơi này không bình thường! Quá nguy hiểm!" Hiển nhiên Liễu Tiên San đối với chuyện xảy ra trong lòng còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói.

"Đúng vậy, cô, chúng ta đi vào nơi này, vốn cũng không có cơ hội rèn luyện... Còn không bằng về tông môn tĩnh tu."

"Cô..."

Rất nhiều học trò đều cảm nhận được sợ hãi, không muốn tiếp tục đi sâu vào.

Tô Diêu Lăng vô cùng biết rõ điều này.

Con báo Huyết Hoa khi nãy, cũng không phải đám học trò này có thể đối phó nổi.

Nếu như Phương Vỹ Huyền không ở đây, dựa vào bản thân cô ấy khẳng định phải tốn hao thời gian và tinh lực.

Lúc này mới vào Trụy Tiên Cốc không bao lâu đã gặp phải mãnh thú cấp bậc này.

Nếu cứ đi sâu vào trong thì rất có thể sẽ gặp phải tình huống càng thêm nguy hiểm.

Ngay lúc sắc mặt Tô Diêu Lăng nghiêm túc, trong lòng cân nhắc, Phương Vỹ Huyền lại mở miệng.

"Tôi cảm thấy, hiện tại không có cách nào rời khỏi Trụy Tiên Cốc."

"Mặc dù tôi còn chưa hiểu mục đích của đối phương, nhưng những người này chết bất đắc kỳ tử, khẳng định không phải tình cờ."

Nghe được câu này, Tô Diêu Lăng còn không có phản ứng gì, sắc mặt đám học trò như Liễu Tiên San lại thay đổi.

"Phương Vỹ Huyền... Ý của cậu là, có người muốn hại chúng ta? Không để cho chúng ta ra ngoài?" Liễu Tiên San hỏi.

Phương Vỹ Huyền nhẹ gật đầu, 'Ừ' một tiếng.

"Chuyện này sao có thể? Không phải Trụy Tiên Cốc là Thánh Địa tông môn Thiên Tinh Môn sao? Nếu chúng ta không ra được thì tìm người Thiên Tinh Môn đến giúp đỡ! Chúng ta đã nộp tiền!" Liễu Tiên San lớn tiếng nói.

"Cô cho rằng ai không muốn để cho chúng ta ra ngoài?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, hỏi.

"Cậu, cậu nói là Thiên Tinh Môn... Chuyện này sao có thể?" Liễu Tiên San biến sắc nói.

Tô Diêu Lăng cũng hiểu rõ ý Phương Vỹ Huyền, ánh mắt nghiêm nghị hỏi: "Anh Huyền, mục đích Thiên Tinh Môn làm như vậy là gì?"

"Không rõ ràng, nhưng cũng có thể rất nhanh sẽ biết."

"Như vậy đi, các người tiếp tục đi lên phía trước. Tôi chờ ở đây một lát, sau đó lại đuổi theo các người." Phương Vỹ Huyền nói.

"Anh muốn chờ ai ở đây?" Liễu Tiên San hỏi.

"Đến lúc đó sẽ biết." Phương Vỹ Huyền mỉm cười, nói.

...

Dựa theo Phương Vỹ Huyền nói, Tô Diêu Lăng dẫn theo một đám học trò tiếp tục đi về phía trước.

Mà Phương Vỹ Huyền thì ẩn núp trong rừng cây, bên trong tầm mắt vẫn có thể thấy xác của đám người Hoàng Đức Thế.

Nếu như anh đoán không sai, rất nhanh sẽ có người xuất hiện.

Năm phút đồng hồ trôi qua...

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây xào xạc.

Lúc này, vẫn không có người nào xuất hiện.

"Chẳng lẽ tôi đã đoán sai?"

Phương Vỹ Huyền Tâm nói.

Ngay lúc suy nghĩ này của anh xuất hiện, đột nhiên hai hơi thở xuất hiện.

Đến rồi!

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền run lên, nhìn chằm chằm mấy xác chết.

Bên cạnh xác chết trên mặt đất, xuất hiện một vòng tròn màu trắng.

"Vụt!"

Hai giây sau, hai bóng dáng xuất hiện ở trong vòng tròn.

Trận pháp truyền tống!

Hai người xuất hiện trong vòng sáng cả người mặc áo choàng đen, tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ tầng mười hai, cũng chính là bán bộ tông sư.


Hai người này đi đến bên cạnh xác chết, ngồi xổm người xuống, gỡ túi trữ vật của họ xuống, sau đó nhét vào trong túi tiền của mình.


"Uầy, cứ nhặt từng bước từng bước, muốn nhặt tới khi nào, hết thảy hơn ba trăm người."


Một người trong đó phàn nàn nói.


"Có cách nào đâu? Chẳng lẽ anh còn muốn chống lại mệnh lệnh Chưởng môn hay sao?" Một người khác nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK