Lệ Giang sâu khoảng sáu bảy mươi mét, nhờ buổi sáng, mặt trời trên cao chiếu xuống nên tuy nước sông tương đối bẩn nhưng tầm nhìn vẫn ổn.
Dựa vào nơi hơi thở truyền đến, Phương Vỹ Huyền cứ lặn xuống mãi, lặn xuống đến độ sâu tầm năm mươi mét!1
Hơi thở của yêu thú ngày càng gần Phương Vỹ Huyền.
Yêu thú cấp tám dưới nước… sẽ là gì đây?
Phương Vỹ Huyền hơi phấn khởi.
Qua tầm mười giây, Phương Vỹ Huyền thấy phía xa xuất hiện một vệt ánh sáng trắng.
Rất nhanh sau đó, vệt trắng càng ngày càng lớn… Phương Vỹ Huyền nhìn phần đầu, một đôi mắt khổng lồ ánh bạc!
Đây là…
Phương Vỹ Huyền cảm thấy rất quen, nhưng nhất thời không thể nhớ nổi.
Mãi đến khi con yêu thú này cách Phương Vỹ Huyền chưa đến hai mươi mét, lúc nó lộ ra cơ thể dài khoảng ba mươi mét, đầy vảy ánh bạc, Phương Vỹ Huyền mới nhớ ra đó là Yêu thú gì.
Lôi Giao!
Đây là một con Lôi Giao!
Lôi giao là Yêu thú cấp tám, sống trong nước sâu, là Yêu thú có số lượng cực kỳ hiếm từ xưa đến nay.
“Lần này ngon rồi.” Phương Vỹ Huyền nhìn Lôi Giao, trong mắt đầy phấn khởi.
Lôi Giao là một loại giao long, đương nhiên khỏi cần bàn đến giá trị, vảy trên người nó vô cùng kiên cố, là nguyên liệu rèn cực kỳ tốt, máu và nhãn cầu của nó có thể làm thuốc, công dụng cực lớn.
Trên hội đấu giá tu sĩ năm đó, một lọ máu giao long ít nhất cần hơn mười nghìn Linh Thạch mới có thể có được.
Lúc Phương Vỹ Huyền quan sát Lôi Giao, Lôi Giao cũng phát hiện Phương Vỹ Huyền.
Dường như nó thấy được con mồi, mở cái miệng lớn như chậu máu, quật đuôi về phía Phương Vỹ Huyền!1
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền nghiêm túc, nghiêng người sang một bên né đòn.
Lôi Giao là yêu thú có tính tấn công cực kỳ mạnh, còn là yêu thú cấp tám nên thực lục của nó cực kỳ khủng khiếp.
Cơ thể nó cực kỳ dũng mãnh, trên người mang theo sức mạnh sấm sét, trong cơn phẫn nộ có thể khiến sinh vật cả vùng chết hết. Tốc độ trong nước của nó cực kỳ nhanh, nhanh nhất có thể đạt đến nghìn mét một giây, như sấm chớp truyền đi trong nước.
Nên Phương Vỹ Huyền muốn giải quyết Lôi Giao phải dùng hết sức, giết trong một đòn tấn công.
Nếu không, nếu Lôi Giao cảm nhận được nguy hiểm chọn cách bỏ chạy thì Phương Vỹ Huyền khó lòng đuổi kịp.
Dù sao dưới nước vẫn là sân nhà của Lôi Giao.
Sau khi Phương Vỹ Huyền tránh một đòn tấn công của Lôi Giao, anh giẫm chân xông về phía Lôi Giao.
Hình như Lôi Giao cảm nhận được ý đối địch của Phương Vỹ Huyền, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng trắng, mấy mươi luồng sấm sét trên người nó nổ ra!
“Loẹt xoẹt!”
Trong chớp mắt, cả vùng nước bị sức mạnh sấm sét bao phủ!
Tất cả sinh vật nào cá, nào tôm, nào cua trong nước dường như đều bị giật chết trong thoáng chốc, từ từ nổi lên mặt sông.
“Không hổ là Lôi Giao, ít nhất thì sức mạnh sấm sét trên người phát ra cũng vượt năm mươi nghìn volt nhỉ?” Trên người Phương Vỹ Huyền tỏa ra luồng chân khí đỏ nhạt, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân mình hơi tê.
Sau khi phóng sức mạnh sấm sét, Lôi Giao mở cái miệng to như chậu máu, xông về phía Phương Vỹ Huyền lần nữa.
Lần này nó dùng tốc độ nhanh nhất!
Phương Vỹ Huyền nhìn Lôi Giao đang xông đến, trên mặt lộ ra ý cười.
Anh nghĩ được cách giết con Lôi Giao này rồi.
“Xùy!”
Chớp mắt, Phương Vỹ Huyền bị miệng to của Lôi Giao nuốt vào.
Phương Vỹ Huyền vào một nơi vừa chật vừa tối, hai bên là vách tường trơn bóng, một đống dịch dính đang đẩy anh về dạ dày của Lôi Giao.
Sau đó Phương Vỹ Huyền ngửi thấy một mùi tanh cực kỳ khó ngửi.
Anh biết, phỏng chừng bây giờ anh sắp đến dạ dày của Lôi Giao rồi.
Mà bộ phận chí mạng của Lôi Giao ở đầu của nó.
Nội đan của nó ở vị trí ấy.
Phương Vỹ Huyền đấm một đấm lên vách tường bên cạnh.
“Phụt!”
Vách tường bị Phương Vỹ Huyền đấm thành một cái lỗ.
Phương Vỹ Huyền dùng hai tay xé các lỗ ra, sau đó chui cả người vào trong lỗ, cuối cùng cũng thoát khỏi dịch dính trơn nhẵn kia.
Sau đó, tay phải anh ngưng tụ một luồng chân khí lên đầu nắm tay!
“Ầm!”
Lôi Giao đang tiến về trước cực nhanh, đột nhiên cơ thể ưỡn ra, nó há cái miệng to như chậu máu, hình như rất đau đớn.
Sau đó cơ thể nó bắt đầu co giật kịch liệt, thân hình dài đến ba mươi mét cực kỳ vặn vẹo.
Sau khoảng ba mươi giây, Lôi Giao không còn động đậy gì nữa, từ từ chìm xuống đáy sông.
Qua một lúc nữa, đầu Lôi Giao nổ ra một cái hố lớn, Phương Vỹ Huyền bay ra từ trong đó, trong tay có thêm viên nội đan ánh bạc.
Phương Vỹ Huyền đứng dưới đáy sông, nhìn nội đan Lôi Giao trong tay, ánh mắt ngạc nhiên.
Nội đan của Lôi Giao hơi khác nội đan của yêu thú khác, không những nhiệt độ nóng hôi hổi mà hình như bên trong còn chứa uy lực cực kỳ mạnh.
“Chẳng lẽ đây chính là nguồn gốc của sức mạnh sấm sét trên người nó?”
Phương Vỹ Huyền nhìn nội đan Lôi Giao trong tay, hơi híp mắt.
Anh đang nghĩ, có nên thẳng thừng nuốt xuống như bình thường không.
Suy nghĩ khoảng chừng năm giây, Phương Vỹ Huyền vẫn đặt nội đan Lôi Giao vào trong miệng.
“Sau khi nuốt vào, có khả năng mình có thể nắm được sức mạnh sấm sét không?” Trong lòng Phương Vỹ Huyền hơi mong chờ.
Nội đan của Lôi Giao nhanh chóng được tiêu hóa trong cơ thể Phương Vỹ Huyền, phân giải thành từng sợi linh khí thuần khiết, được Phương Vỹ Huyền hấp thụ vào đan điền.
Phương Vỹ Huyền cảm thấy từ trong đan điền truyền ra một dòng nước ấm, từng tầng ràng buộc được loại bỏ.
Một tầng, hai tầng, ba tầng… bốn tầng… năm tầng…
Sáu tầng!
Phương Vỹ Huyền đột phá liên tiếp sáu tầng, đến tầng chín nghìn tám trăm bốn mươi tám Luyện Khí kỳ!
Nhưng dù đột phá một lần sáu tầng, trong mắt Phương Vỹ Huyền vẫn hơi thất vọng.
Vì sức mạnh sấm sét anh mong chờ không xuất hiện trên người anh.
Sau khi luyện hóa hết nội đan Lôi Giao, Phương Vỹ Huyền nhìn xác Lôi Giao khổng lồ trước mặt, nghĩ xem phải xử lý thế nào.
Máu giao long là thứ quý giá nhất trên người Lôi Giao, giờ đã chảy mất hơn nửa, loãng đi trong nước.
Nhưng tác dụng lớn nhất của máu giao long chính là tôi thể, không có tác dụng lớn với Phương Vỹ Huyền.
Vì cơ thể anh đã tôi luyện hơn trăm nghìn lần, trạng thái bây giờ gần như hoàn hảo.
Về phần vảy trên người Lôi Giao, với cả hai nhãn cầu kia…
Mấy thứ này tạm thời Phương Vỹ Huyền không dùng được, với lại mang đi không dễ dàng gì, quá bắt mắt.
Suy nghĩ, Phương Vỹ Huyền quyết định để xác con Lôi Giao này nguyên đấy, thứ như nhãn cầu và vảy cần thì quay lại lấy sau.
Xác Lôi Giao chìm xuống đáy sông này rất khó bị người ta phát hiện.
Thế là Phương Vỹ Huyền trồi lên.
……
Bờ Lệ Giang, một ông lão mặc đồ Đường đang ngồi trên ghế trúc, im lặng thả câu.
Đứng cạnh ông ta là một cô gái để tóc ngắn.
Gương mặt của cô gái rất xinh đẹp, đôi mày kiếm làm cô ấy tăng thêm vẻ khí khái anh hùng, cũng khiến khí chất của cô ấy khác hẳn những cô gái yếu đuối khác.
Mà sau lưng cô gái và ông già mặc đồ Đường còn có hai người đi theo mặc đồ thường.
Sắc mặt hai người đi theo này nghiêm túc, đứng thẳng tắp, trông như quân nhân.
“Ông nội, ông đã câu nửa tiếng rồi, chẳng có chút động tĩnh nào, chắc chắn ở đây không có cá, chúng ta về thôi.” Cô gái mất kiên nhẫn, nói.
“Tuyết Nhan, ông bảo cháu đi câu với ông là để cháu luyện tập khả năng kiên nhẫn. Giờ mới qua nửa tiếng mà cháu đã mất kiên nhẫn à?” Mặt ông già mặc đồ Đường mang theo nét cười, nhìn cô gái.
“Cháu đâu mất kiên nhẫn… cháu cảm thấy ông nội làm việc không có tác dụng thôi, mặt sông gần đây yên tĩnh như vậy, chẳng nổi chút bọt khí…” Hạ Tuyết Nhan bĩu môi, giải thích nói.
“Hưởng thụ câu cá là ở quá trình chờ đợi, Tuyết Nhan, cháu đấy…” Ông cụ Hạ lắc đầu cười.
Ông cụ Hạ chưa nói dứt câu, đột nhiên nghe Hạ Tuyết Nhan phát ra tiếng ngạc nhiên.
“Ông nội, ông mau nhìn mặt sông kìa!”
Ông cụ Hạ quay đầu nhìn mặt sông, phát hiện trên mặt sông trôi nổi cá chết ngửa bụng trắng ởn.
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
Tuy ông cụ Hạ thấy nhiều biết rộng, lúc này cũng sững sờ.
Ông ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.
Ông cụ Hạ đứng lên, muốn đi lên phía trước xem cho kỹ.
Hai người đi theo phía sau ông ta lập tức tiến lên đỡ ông ta, nói: “Ông cụ Hạ, xin chú ý an toàn.”
“Lấy một xác cá lên giúp tôi.” Ông cụ Hạ căn dặn.
Một người đi theo lập tức đi đến gần bờ sông, định vớt một con cá chết lên.
“Ào ào!”
Nhưng lúc này, đột nhiên mặt nước cách đó không xa nổ ầm một sóng bọt nước!
Người đi theo của ông cụ Hạ đều bị dọa đến đổi sắc mặt.
“Ông cụ Hạ, chúng ta lùi về sau thôi, ở đây có thể nguy hiểm!” Người đi theo bên cạnh nói.
Ông cụ Hạ vẫy tay, không nói chuyện, nhìn chằm chằm mặt sông.
Mặt sông trở về vẻ yên bình không gợn sóng, nhưng cá chết trôi nổi cả khoảng lớn.
Cuối cùng trong nước sông xảy ra chuyện gì?
Ông cụ Hạ vẫn nhìn mặt sông, sắc mặt nghiêm trọng.
Khoảng hai phút trôi qua.
“Ào!”
Bờ sông cách đó không xa lộ ra một đầu người.
Sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi ra khỏi sông, bò lên bờ.