“Mẹ kiếp! Là ai làm?” Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền rất khó coi, đi lên trước cẩn thận quan sát cái đầu của thi thể Lôi Giao… Không, phải nói là khung xương.
Thật sự không còn gì cả.
Đây chính là đáy sông Lệ Giang đó, hơn nữa còn là một nơi rất tùy ý.
Người bình thường vốn không thể nào phát hiện dưới đáy sông có thi thể một con Lôi Giao!
Ban đầu Phương Vỹ Huyền nghĩ nơi này rất an toàn, nhưng không ngờ mới qua hơn một tháng mà đã bị mất sạch không còn gì!
Tuy rằng đồ trên người Lôi Giao không có tác dụng gì với anh.
Nhưng con Lôi Giao này là do anh xử lý, nó là thành quả lao động của anh.
Mà bây giờ thành quả lao động của anh bị người khác đánh cắp!
Phương Vỹ Huyền thấy hơi tức giận, nhìn khung xương Lôi Giao.
Sau đó anh cau mày.
Không đúng.
Lúc đầu anh cảm thấy có người đã ăn cắp máu và vảy Lôi Giao, nhưng khi nghĩ cẩn thận thì không giống.
Nếu là con người tuyệt đối sẽ không thể lấy sạch máu thịt của Lôi Giao như vậy được.
Phải biết rằng ngoại trừ sức mạnh sấm sét trên người nó ra thì thứ mạnh nhất của con Lôi Giao này chính là cơ thể nó.
Vảy trên người nó còn cứng hơn cả tinh thạch Thiên Đấu. Mỗi một tấc máu thịt của nó đều cứng như đá, khó có thể thẩm thấu.
Mặc dù con Lôi Giao này đã chết nhưng không phải nói xẻ là xẻ, huống chi còn xử lý nó sạch sẽ như vậy, chỉ chừa lại có khung xương?
Với lại, vảy Lôi Giao và tròng mắt là vật liệu cực tốt. Nhưng máu của nó lại không có nhiều tác dụng lắm, thậm chí giá trị còn thấp hơn cả khung xương.
Lấy hết sạch máu của Lôi Giao xuống rồi mang đem đi chính là một công việc lớn cực kỳ khó khăn.
“Máu và thịt không còn, chỉ để lại bộ xương…”
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, sau một lúc suy ngẫm thì anh đưa ra kết luận.
Vảy Lôi Giao, máu thịt và mấy thứ tròng mắt linh tinh không bị mang đi, mà là bị ăn.
“Sinh vật có thể ăn sạch sẽ thi thể của một con Lôi Giao… Chẳng lẽ là một con yêu thú khác có cấp bậc cao hơn sao?”
Phương Vỹ Huyền quan sát tình hình đáy sông quanh đó, nếu như từng có một con quái vật khổng lồ xuất hiện, thì gần đó hẳn phải để lại dấu vết.
Nhưng Phương Vỹ Huyền quan sát một hồi lâu cũng không phát hiện ra điều khác thường.
“Thôi, lên trước rồi tính.”
Phương Vỹ Huyền biết có tiếp tục ở dưới đáy sông cũng không có ích gì.
Ngẫm nghĩ một chút, anh bơi đến trước khung xương, dùng tay bé một khúc xương Lôi Giao lớn, sau đó bắt đầu bơi lên trên.
Dù sao anh đã đồng ý với Tần Lăng Thường, phải cho cô ấy vật liệu có giá trị hơn tinh thạch Thiên Đấu.
Nếu không có vảy Lôi Giao, thì dùng khúc xương có giá trị thấp hơn một chút để thay thế cũng không tệ.
…
“Thứ này là xương Lôi Giao, nếu nói đến độ cứng rắn thì cũng ngang ngửa với tinh thạch Thiên Đấu.” Phương Vỹ Huyền đặt xương Lôi Giao vào trong tay Tần Lăng Thường.
Tần Lăng Thường hoảng hốt hét lên, suýt nữa đã không đỡ nổi khúc xương Lôi Giao này.
Quá nặng!
Chỉ một đoạn xương ngắn cỡ cánh tay, thế mà có trọng lượng gần ba bốn chục ký!
Sau khi cầm chắc, Tần Lăng Thường thấy hai tay Phương Vỹ Huyền trống trơn, nghi ngờ hỏi lại: “Không phải nói có vảy sao?”
“Chậc…” Phương Vỹ Huyền cười đầy xấu hổ, nói: “Không thấy vảy.”
“Không thấy?” Sắc mặt Tần Lăng Thường hơi thay đổi, hỏi: “Là bị trộm, hay là…”
“Tôi cũng không rõ lắm, thi thể Lôi Giao to ba bốn chục mét, thế mà bây giờ chỉ còn lại một cái khung xương.” Phương Vỹ Huyền nói: “Có điều xương Lôi Giao cũng là vật liệu không tệ, nếu như cô cần có thể phái người xuống đáy sông lấy toàn bộ khung xương lên.”
Tần Lăng Thường nhìn xương Lôi Giao trong tay, nói: “Xương Lôi Giao… Chắc cũng được.”
“Cô cần dùng làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Tần Lăng Thường ngẩng đầu, nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Đêm nay, ở Hoa Mãn Lâu Giang Nam sẽ tiến hành một cuộc giao dịch. Điều kiện để vào cuộc giao dịch này chính là cần phải mang theo một vật phẩm đặc biệt có giá trị giao dịch cao.”
“Tôi sợ vật phẩm trong tay tôi không đủ tư cách vào trong, cho nên mới tìm cậu lấy vật liệu mà cậu nói.”
“Tuy rằng không có vảy Lôi Giao, nhưng xương Lôi Giao… Có lẽ đủ vào trong.”
“Hội giao dịch gì? Điều kiện vào trong hà khắc vậy sao?” Phương Vỹ Huyền hiếu kỳ hỏi thêm.
“Chính là một hội giao dịch bảo vật, hình như do một vị thương nhân pháp bảo trứ danh tổ chức thì phải? Vì điều kiện vào trong rất khắc nghiệt, cho nên quy mô có lẽ không lớn lắm.”
“Có điều, đây cũng là lần đầu tiên tôi tham gia, không biết tình hình cụ thể như thế nào.” Tần Lăng Thường nói.
“Chậc.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.
“Cậu… Đi cùng tôi đi?” Tần Lăng Thường liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, dò hỏi.
“Tôi biết cô sẽ nói như vậy. Có điều tôi cũng khá tò mò với hội giao lưu này, có thể đi một chuyến.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Bảy giờ rưỡi tối, Phương Vỹ Huyền và Tần Lăng Thường đi tới Hoa Mãn Lâu nổi danh Giang Nam.
Hoa Mãn Lâu là một tòa nhà cổ có lịch sử hơn một nghìn năm.
Sau đó được trang hoàng và tu sửa lại, bây giờ nó đã trở thành nơi nổi tiếng nhất Giang Nam.
Nó nằm trên một hồ nhân tạo, để đi vào Hoa Mãn Lâu, trước tiên cần đi qua cầu đá trên hồ nhân tạo.
Hai bên cầu đá thắp hai hàng đèn lồng nhỏ sáng rực, còn dưới hồ nhân tạo lại trồng rất nhiều hoa sen.
Trước khi lên cầu có hai ông già mặc áo dài màu xanh lam, ra hiệu cho Tần Lăng Thường đưa ra vật phẩm sẽ dùng để giao dịch trong đêm nay.
Tần Lăng Thường bảo Phương Vỹ Huyền lấy khúc xương Lôi Giao giao cho ông.
“Đây là xương của yêu thú Lôi Giao cấp tám.” Tần Lăng Thường nói.
“Lôi Giao.” Hai ông già liếc nhau, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Người giám định như bọn họ đã gặp qua rất nhiều vật phẩm quý hiếm kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy xương Lôi Giao.
Một người trong đó cầm xương Lôi Giao lên, cảm nhận trọng lượng của nó.
Nhưng ông ta chưa từng gặp Lôi Giao, càng không thể xác định đây là xương Lôi Giao.
Có điều ông ta không cần xác định cái này.
Để biết được độ tinh khiết của khúc xương này thì chỉ cần làm một thí nghiệm là được.
Lúc này, ông ta lấy một cái bình nhỏ ra khỏi túi, sau đó vặn nắp bình ra đổ vài giọt xuống xương Lôi Giao.
“Xèo xèo…”
Vài giọt chất lỏng nhỏ lên xương Lôi Giao, lập tức bốc lên một luồng khí trắng.
Mà sau khi luồng khí trắng tan đi, xương Lôi Giao vẫn còn bóng loáng, không để một chút dấu vết nào.
“Đi vào đi.” Ông già trả xương Lôi Giao về lại tay Phương Vỹ Huyền.
Sau đó, Tần Lăng Thường và Phương Vỹ Huyền cùng nhau đi lên cầu đá.
“Nơi này không tệ đâu.” Sau khi đi lên cầu đá, Phương Vỹ Huyền nhìn cảnh sắc xung quanh, cất giọng tán dương.
“Hoa Mãn Lâu và hồ Nguyệt Tâm là phong cảnh nổi tiếng, đương nhiên là không tệ rồi.” Tần Lăng Thường nói.
Hai người đi trên cầu đá, phía trước cách đó không xa là một tòa nhà cổ kính.
Điểm đặc biệt của tòa nhà cổ này chính là ngoài kiến trúc đặc sắc thì còn trồng rất nhiều loại hoa có muôn màu muôn vẻ ở khắp nơi.
Còn chưa đến gần mà đã có thể ngửi được mùi hoa thơm ngát, thấm đẫm lòng người.
Không gian bên trong Hoa Mãn Lâu không nhỏ, hơn nữa ước chừng có năm tầng lầu.
Có điều phần lớn người đều tập trung ở tầng một, khá là náo nhiệt.
Phương Vỹ Huyền vừa liếc mắt là biết không ít người ở đây là võ giả.
Trong đó, có người ở cảnh giới Tông Sư, Bán Bộ Tông Sư thì mười mấy người, còn có rất nhiều võ giả Thiên Tiên nhiều cấp bậc khác nhau.
Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Lệ Trúc Hiên đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc áo dài, vừa nói vừa cười.
Phương Vỹ Huyền nhìn sang một hướng khác, lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc.
Chung Thế Viễn, Chung Mỹ Ân, Cơ Hiểu Nguyệt, Cơ Chấn Hoành…
Còn có vài người Phương Vỹ Huyền không biết tên, nhưng lại có ấn tượng.
“Có không ít người đến.” Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
Có điều, những người này đều đang nói chuyện với nhau, không có ai chú ý đến Phương Vỹ Huyền.
“Tôi nhìn thấy người quen, tôi qua đó trò chuyện một chút.” Tần Lăng Thường nói với Phương Vỹ Huyền.
“Cô đi đi, tôi sẽ đi dạo quanh đây.” Phương Vỹ Huyền nói.
Nói xong, Tần Lăng Thường lập tức đi về phía trước, còn Phương Vỹ Huyền đứng yên tại chỗ.
“Sảnh lớn vậy mà không cung cấp chút đồ ăn gì sao?” Phương Vỹ Huyền nhìn xung quanh, không tìm thấy có món ăn nào.
Vì thế anh đi đến cạnh lầu một, nhìn ra hồ nhân tạo ở bên ngoài.
Ngắm được một lát, nét mặt Phương Vỹ Huyền thay đổi, quay đầu nhìn sang cầu đá bên cạnh hồ nhân tạo.
Trên cầu đá, có một bóng người mặc đồ đen đang đi về phía Hoa Mãn Lâu.
Nhìn thấy bóng người này, Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại.
Anh cảm nhận được một luồng hơi thở quái lạ.
Nó phát ra từ trên cơ thể người này.
Nói nó quái lạ, là bởi vì hơi thở này… Rất là phức tạp!
Có thể nói mỗi người đều sẽ có hơi thở của riêng mình, là duy nhất, cố định.
Nhưng hơi thở phát ra từ người áo đen này lại không chỉ có một, mà là vài hơi thở khác nhau, thậm chí là mười mấy hơi thở!
Mỗi một hơi thở đều hoàn toàn khác biệt!
Trong đó có một hơi thở làm cho Phương Vỹ Huyền cảm thấy hơi quen thuộc.
Người này… Quá kỳ lạ