Hơi thở tu vi trên người người phụ nữ này đúng là thuộc Nguyên Anh kỳ.
Nhưng hơi thở này lại không ổn định, chập chờn rất lớn, hiển nhiên không phải là sức mạnh của bản thân cô ta.
"Âm Sát Tông..."
Phương Vỹ Huyền cũng không lo lắng sau khi người phụ nữ đi vào sẽ lấy mất đồ ở trong vách đá.
Bởi vì anh biết, chắc chắn người phụ nữ này không phải đối thủ của bộ di hài kia.
Ngay cả anh cũng phải tốn chút sức lực mới có thể giải quyết được bộ di hài đó, huống hồ là những người khác?
"Ầm!"
Trong hang động nhanh chóng truyền ra một tiếng vang trầm.
Một bóng người bay ngược ra, chính là người phụ nữ kia.
Khóe miệng của người phụ nữ kia chảy ra một ít máu tươi, rõ ràng là bị bộ di hài đó đánh lén thành công.
"Tôi nói rồi mà, cô không phải là đối thủ của nó." Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt dưới khăn che mặt của người phụ nữ trở nên lạnh lẽo.
Người trẻ tuổi này dám lại dám chế nhạo cô ta?
Là Đại hộ pháp của Âm Sát Tông, ai nhìn thấy cô ta mà không phải khép nép sợ hãi?
Nếu không phải có chuyện quan trọng hơn cần làm, người phụ nữ sẽ ra tay dạy dỗ Phương Vỹ Huyền không chút do dự.
Nhưng bây giờ, trước hết cần phải lấy được bộ di hài!
Người phụ nữ lại đi vào hang động.
Nhìn bộ di hài ngồi dựa vào vách đá, trong mắt người phụ nữ nổi lên ánh sáng.
Điểm khác thường của bộ di hàinày càng chứng tỏ sự đặc biệt của nó.
Đây chính là di hài của tiên nhân đây mà!
Nó chính là vật tốt nhất để chứa linh hồn của tông chủ!
Nhưng trước đó nhất định phải hoàn toàn trấn áp được bộ di hài này, nếu không linh hồn của tông chủ không có cách nào đi vào được.
Khí thế trên người người phụ nữ bộc phát, ra tay hung hãn!
Bên ngoài hang động, Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị đi vào hang, trên mặt đất trước mặt lại xuất hiện một vòng ánh sáng.
Lại tới nữa?
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, đứng tại chỗ.
Bên trong vòng sáng hiện lên một luồng ánh sáng.
Sau đó, chưởng môn Trịnh của Thiên Tinh Môn xuất hiện ở trước mặt Phương Vỹ Huyền.
Nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, sắc mặt của chưởng môn Trịnh u ám, trầm giọng nói: "Cậu là người đánh trưởng lão Thường và trưởng lão Tiêu trọng thương phải không?"
"Người ông nói là hai người ở trên núi lúc nãy hả? Vậy thì không sai, là tôi đánh đó." Phương Vỹ Huyền đáp rất thản nhiên.
Phương Vỹ Huyền trưng ra vẻ mặt không hề gì, trong lòng chưởng môn Trịnh càng thêm phẫn nộ.
Nhưng ông ta vẫn nhớ lời nhắc nhở của trưởng lão Thường trước khi hôn mê.
Nhất định phải cẩn thận kẻ này!
Hơi thở của Phương Vỹ Huyền ở trước mắt chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, nhưng lại có thể dễ dàng đánh trọng thương hai trưởng lão cảnh giới Tông Sư.
Rất hiển nhiên, thực lực của anh vượt xa những gì mà hơi thở tu vi cho thấy.
"Nơi đây là khu cấm của Thiên Tinh Môn chúng tôi, tại sao cậu lại xông vào? Chúng tôi mở Trụy Tiên Cốc cho các người đi vào là vì tạo phúc cho đệ tử các tông môn, cung cấp cho bọn họ một nơi tốt để rèn luyện, mà cậu lại làm trái quy định, đồng thời còn ra tay đánh trưởng lão của Thiên Tinh Môn chúng tôi..." Chưởng môn Trịnh lạnh giọng nói.
Thấy lão già này còn ra vẻ đạo mạo nói nhảm, trên mặt Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười chế nhạo, nói:
"Hợp tác với Vu Thần Giáo, muốn giết chết tất cả những người đi vào Trụy Tiên Cốc, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Thiên Tinh Môn các ông..."
"Im miệng! Cậu đang nói hươu nói vượn gì vậy?" Sắc mặt chưởng môn Trịnh chợt thay đổi, ngắt lời Phương Vỹ Huyền.
Nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của ông ta, nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền càng sâu hơn, nói: "Lá gan của các ông lớn thật. Tông môn tà tu tiếng xấu vang dội ba ngàn năm trước như Lục Sát Tông cũng không dám làm chuyện như vậy đâu."
"Cậu, cậu..."
Sắc mặt của chưởng môn Trịnh lúc xanh lúc tím.
Chuyện hợp tác với Vu Thần Giáo, ngoài ông ta ra thì trong Thiên Tinh Môn chỉ có mấy người biết.
Chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không chính là tai họa ngập đầu!
Chưa nói đến chuyện Hiệp hội Võ đạo truy cứu trách nhiệm, chỉ riêng việc những tông môn khác trừng phạt thôi đã có thể đẩy Thiên Tinh Môn bọn họ xuống vực sâu vạn trượng!
"Thằng nhóc con, hôm nay cậu không thể nào rời khỏi đây được!" Sắc mặt chưởng môn Trịnh sa sầm, lạnh giọng nói.
Phương Vỹ Huyền cười khẩy, đang định nói chuyện.
"Ầm!"
Lúc này, trong hang động lại truyền đến tiếng nổ vang.
Chưởng môn Trịnh thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn vào trong hang động.
"Ai ở bên trong!"
Hang động này là nơi truyền thừa của Thiên Tinh Môn bọn họ, bao nhiêu năm nay chưa từng có người có thể đi vào bên trong!
Một bóng người bay ra từ trong đó, chính là người phụ nữ kia.
"Âm Sát Tông?"
Hiển nhiên là chưởng môn Trịnh nhận ra người phụ nữ này, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta không ngờ rằng, người của Âm Sát Tông cũng chạy đến tận đây rồi!
Lúc này người phụ nữ vốn không rảnh bận tâm đến chưởng môn Trịnh.
Mục tiêu của cô ta chỉ có một, chính là bộ di hài kia!
Nhưng thực lực của bộ xương đó thật sự quá mạnh!
Cho dù cô ta hấp thu nhiều tu vi của nhiều cấp dưới như vậy, có được thực lực của cảnh giới Võ Thánh nhưng vẫn không phải là đối thủ của bộ di hài!
"Chết tiệt!"
Đương nhiên người phụ nữ không muốn từ bỏ, lại vọt vào trong hang động một lần nữa.
"Dừng lại cho tôi!"
Sắc mặt chưởng môn Trịnh rất khó coi, kêu lên.
"Không cần lo lắng, bộ di hài ở trong kia đủ để bảo vệ thứ trong hang động. Cô ta không lấy được đâu."
Lúc này, Phương Vỹ Huyền nói với chưởng môn Trịnh.
Chưởng môn Trịnh quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, híp mắt nói: "Cậu cũng từng đi vào."
"Đúng vậy, còn đánh một trận với bộ xương kia." Phương Vỹ Huyền gật đầu nói.
"Cậu..." Chưởng môn Trịnh vẫn còn muốn truy hỏi.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền tiến lên một bước, biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
"Tôi không có thời gian đứng đây tán gẫu với ông."
Phương Vỹ Huyền nói bằng giọng điệu bình thản, thân hình lại xuất hiện ở sau lưng chưởng môn Trịnh.
Là cường giả Võ Tôn đỉnh cấp, chưởng môn Trịnh phản ứng cực nhanh.
Sau lưng ông ta lập tức bộc phát ra một luồng chân khí, muốn đánh bay Phương Vỹ Huyền.
Nhưng rất tiếc, lúc này Phương Vỹ Huyền không muốn lãng phí thời gian.
Xương cốt dưới da phát ra ánh sáng vàng!
"Ầm!"
Chân khí mà chưởng môn Trịnh bộc phát ra không hề đánh bay Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vươn tay phải ra, đánh một chưởng vào sau lưng chưởng môn Trịnh.
"Xẹt!"
Sức mạnh của một chưởng này khiến cho không khí cũng phải phát ra tiếng gào thét!
Lúc này muốn né tránh đã không còn kịp!
Sắc mặt chưởng môn Trịnh bỗng thay đổi, cắn nát bờ môi, dùng máu để gọi pháp bảo phòng thân!
"Vút!"
Một luồng ánh sáng vàng khuếch tán ra ngoài, hình thành một vòng bảo vệ ở sau lưng chưởng môn Trịnh.
Một chưởng của Phương Vỹ Huyền đánh vào vòng bảo vệ này!
"Ầm!"
Vòng bảo vệ lập tức sụp đổ.
Chưởng môn Trịnh phun ra một ngụm máu, cơ thể bay về phía trước, nặng nề va vào trên hòn đá cách mấy chục mét, không thể dậy được nữa.
Phương Vỹ Huyền nhìn chưởng môn Trịnh ngã xuống đất, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Thủ đoạn phòng thân của chưởng môn Trịnh lúc nãy, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Kính Huyền La!
Đây là phương pháp bảo vệ chủ của kính Huyền La!
Phương Vỹ Huyền bước một bước với khoảng cách mấy chục mét, đi đến trước mặt chưởng môn Trịnh.
Chưởng môn Trịnh nằm ngửa trên mặt đất, thoi thóp nhưng vẫn chưa hôn mê.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Phương Vỹ Huyền, trong lòng chỉ có hoảng sợ.
Chỉ là một chưởng!
Chỉ vẻn vẹn một chưởng, ông ta đã thua!
Nếu không có tấm gương kia phát huy tác dụng ở thời điểm then chốt, bây giờ ông ta đã chết rồi!
"Chắc là trên người ông có một mảnh gương vỡ nhỉ?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
Mặt chưởng môn Trịnh không tái nhợt, nói không nên lời.
Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa, ngồi xổm xuống, trực tiếp lấy luôn túi trữ vật ở bên hông của chưởng môn Trịnh.
"Ông lấy túi trữ vật của nhiều người như vậy rồi, tôi lấy một cái của ông không quá đáng chứ?" Phương Vỹ Huyền cười nhạt một tiếng và nói.
Trong lòng chưởng môn Trịnh chợt nặng nề.
Người trẻ tuổi tên Phương Vỹ Huyền ở trước mắt này thật sự biết tất cả mọi chuyện!
Nếu không diệt trừ kẻ này, Thiên Tinh Môn và Vu Thần Giáo bọn họ sẽ cùng xong đời!
Nhưng thực lực của Phương Vỹ Huyền thật sự quá khủng khiếp!
Là cường giả Võ Tôn đỉnh cấp, ông ta lại không đỡ nổi một chưởng của anh!
"Nhất định phải thông báo cho giáo chủ Viên! Để ông ấy sử dụng trận pháp Huyết Tế diệt trừ tên này!" Chưởng môn Trịnh nghĩ thầm.
Phương Vỹ Huyền cầm túi trữ vật của chưởng môn Trịnh, xem xét vật phẩm bên trong.
Dung lượng của túi trữ vật này vô cùng lớn, bên trong chứa rất nhiều dược liệu ngàn năm, linh đan hảo hạng, còn có không ít vật liệu rèn đúc và công pháp bí tịch.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không hề để ý đến những vật này.
Ở trong góc của túi trữ vật, anh nhìn thấy một tấm gương không trọn vẹn.
Quả nhiên là mảnh vỡ của kính Huyền La!
Thêm hai mảnh mà anh có được ở Hoa Mãn Lâu, bây giờ trong tay anh có tổng công ba mảnh vỡ của kính Huyền La.
"Cũng không tồi."
Phương Vỹ Huyền nhét túi trữ vật vào trong túi.
"Ầm!"
Lúc này, hang động sau lưng lại bùng nổ tiếng vang.
Người phụ nữ kia ngã rầm ở trên mặt đất bên ngoài hang động, trên người có rất nhiều vết thương, thở hổn hển.
Giờ đây, lòng tin của cô ta đã bị đánh không còn một mảnh.
Thực lực của bộ di hài kia vốn không cùng một cấp bậc với cô ta!
Cho dù cô ta có công kích như thế nào cũng đều không thể gây tổn thương cho bộ di hài.
Mà một khi bộ di hài đến gần là có thể đánh cô ta răng rụng đầy đất!
"Phải làm sao mới có thể..." Người phụ nữ nghĩ thầm.
"Thời gian sắp hết rồi, không thể để mấy người Tô Diêu Lăng chờ quá lâu, phải giải quyết bộ di hài này thôi."
Ngay khi người phụ nữ đang suy nghĩ trong lòng, Phương Vỹ Huyền vượt qua cô ta đi vào trong hang động.
Giờ phút này, Phương Vỹ Huyền đã có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở trong vách đá ở phía sau bộ xương.
Chắc chắn có liên quan đến linh khí cường độ cao!