Phương Vỹ Huyền lại không có cảm xúc gì.
Anh đã từng nhắc nhở Hoàng Hi Hưng, nhưng Hoàng Hi Hưng cố chấp đòi lên võ đài để bị hành hạ, anh cũng không thể ngăn cản.
“Tìm hai người đi đỡ anh ta xuống đi.” Phương Vỹ Huyền nói với đội viên đang sững sờ.
Vẻ mặt của Hạ Kiều Y hơi khó coi.
Cô ấy cảm thấy, lẽ ra Phương Vỹ Huyền không nên để Hoàng Hi Hưng lên võ đài.
Bây giờ thì hay rồi, Hoàng Hi Hưng bị thương nặng, không thể tiếp tục lên võ đài thi đấu được nữa, binh sĩ Tấn Long cũng mất cơ hội để thắng được ván đấu nhỏ đầu tiên.
Sau khi Hoàng Hi Hưng được đỡ xuống, trọng tài lập tức tuyên bố kết quả của ván đấu đầu tiên.
“Ha ha ha, cười chết mất, còn tưởng rằng đội viên siêu tinh nhuệ duy nhất của binh sĩ Tấn Long mạnh cỡ nào, kết quả là gục ngã ngay cú đánh đầu tiên…”
“Nếu như tôi là binh sĩ Tấn Long, tôi sẽ trực tiếp từ bỏ quyền thi đấu, như này còn đánh đấm gì! Át chủ bài đều bị người ta đánh bại ngay lập tức.”
“Haizz, đừng cười người ta nữa, ai gặp phải binh sĩ Thiên Thần mà không có kết cục này…”
Ở bên dưới bàn tán rất sôi nổi.
Tiêu Bắc Thạnh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền ở đằng xa, hơi nheo mắt.
Ván đấu thứ hai, nên lên võ đài rồi nhỉ?
“Để tôi xem rốt cuộc anh có đủ tư cách để buộc tôi phải tự mình ra tay không.”
Lúc này, binh sĩ Thiên Thần đã cử đội viên ra trận trong hiệp thứ hai.
Ba thành viên, ngoài Mạnh Cảnh Lam đã lên võ đài ở hiệp đầu, người còn lại là đội phó Hà Quang Vu, còn có một người nữa tên là Đổng Tử Sơn.
“Hà Quang Vu, cấp bậc đội viên siêu tinh nhuệ, quân hàm trung tướng, sáu lần lập công hạng nhất…xếp thứ sáu trong bảng xếp hạng quân đội.”
“Đổng Tử Sơn, cấp bậc đội viên siêu tinh nhuệ, quân hàm trung tướng, bốn lần lập công hạng nhất…xếp thứ chín trong bảng xếp hạng quân đội.”
Hai đội viên này, mạnh hơn rất nhiều so với Mạnh Cảnh Lam vừa nãy.
Sau khi xem tư liệu về bọn họ xong, Hạ Kiều Y nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô muốn biết Phương Vỹ Huyền sẽ chọn đội viên lên võ đài như thế nào.
Lúc này Hoàng Hi Hưng đã bị thương năng, không thể lên võ đài thi đấu. Hơn nữa những đội viên khác của anh, vốn không cùng cấp bậc với đối phương…
“Hai người bất kỳ đi theo tôi.”
Lúc này, Phương Vỹ Huyền mở miệng nói.
Các đội viên đều im lặng.
Câu nói này của Phương Vỹ Huyền nghe có vẻ nhẹ nhàng giống như đi chợ mua rau.1
Nhưng sự thật là bây giờ bọn họ ra trận, phải thi đấu với ba đại tướng của binh sĩ Thiên Thần!
Sau khi nhìn thấy Hoàng Hi Hưng xuống võ đài, chẳng có ai dám đứng lên.
Bọn họ hiểu rất rõ sức lực của bản thân, lên võ đài đồng nghĩa với việc trở thành bao cát cho đối phương thỏa thích đánh đấm.
Nhìn thấy không có ai chịu chủ động đứng dậy, Phương Vỹ Huyền tùy tiện gọi hai đội viên.
“Hai người các anh, theo tôi lên võ đài. Đừng mong từ chối, từ chối chính là không tuân theo mệnh lệnh.”
Phương Vỹ Huyền nói xong, quay người đi về phía võ đài.
Hai đội viên bị gọi tên, sắc mặt nhợt nhạt, đôi chân trở nên mềm nhũn.
Nhìn thấy ba đội viên mặc đồng phục đội màu trắng bạc đứng trên võ đài của binh sĩ Thiên Thần, bọn họ chỉ cảm thấy nhịp tim đập loạn xạ.
Nhưng Phương Vỹ Huyền đã nói thẳng rồi, bọn họ không thể không lên võ đài.
Vì vậy, dưới ánh mắt đồng tình của những đồng đội khác, hai đội viên đó nơm nớp lo sợ bước lên Long Uy đài.
Hạ Kiều Y không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại có thể chọn người một cách tùy tiện như vậy, vẻ mặt cô ấy vô cùng nghiêm trọng.
Mặc dù trong tay cô ấy cũng có tư liệu của Phương Vỹ Huyền, nhưng Phương Vỹ Huyền con người này đem lại cho cô một cảm giác không thể đoán trước được.
Vì vậy cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đợi.
“Đừng sợ hãi rụt rè nữa, đợi một chút nữa cũng không cần các cậu góp sức đâu.”
Nhìn hai đội viên giống như đi ra pháp trường, Phương Vỹ Huyền cảm thấy hơi buồn cười.
“Nghe nói người quái dị đứng ở giữa chính là đội trưởng của binh sĩ Tấn Long, tên là Đạo Thiên.”
“Tôi cảm thấy trên tu vi khí tức trên người anh ta hình như giống tôi…như này cũng có thể làm đội trưởng sao?”
“Ai biết được? Coi như xem trò cười vậy. Đợi một lúc nữa binh sĩ Ngân Nhẫn đấu với binh sĩ Thiên Thần mới là điểm nhấn!”
Những người xem thi đấu đều coi ba người Phương Vỹ Huyền không ra gì.
Theo như bọn họ, sau khi Hoàng Hi Hưng dễ dàng bị đánh bại, trận đấu này đã không còn gì đáng xem.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba người lên võ đài của binh sĩ Tấn Long đều sẽ bị đánh cho một trận.
“Ông Hạ, Át chủ bài của đội các người ra trận rồi! Vậy tôi phải xem thật kỹ.” Sử Chính Huy nhìn về phía Hạ Tư Không cách đó không xa, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười châm chọc, nói to.
Vẻ mặt của Hạ Tư Không nghiêm trọng, không để ý đến Sử Chính Huy.
Các tổng tư lệnh khác cũng nhìn về phía Long Uy đài, bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.
Bọn họ đều muốn biết Hạ Tư Không chọn vị võ giả Tiên Thiên này rốt cuộc có tài năng gì.
…
Trên Long Uy đài, tiếng còi vang lên, trên đấu bắt đầu.
Ánh mắt của ba đội viên của binh sĩ Thiên Thần đều nghiêm nghị, khí thế trên người hoàn toàn bộc phát.
Khí thế của ba vị tông sư cùng lúc bộc phát, thế lực đó đủ khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Hai đội viên đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền đều run chân, suýt nữa ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại cảm thấy bên cạnh có một làn gió mát thoáng qua.
Nhìn kỹ lại thì Phương Vỹ Huyền đã lao lên rồi.
Trong phút chốc, bóng dáng của Phương Vỹ Huyền xuất hiện trước mặt của Mạnh Cảnh Lam.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian nên không cho các người cơ hội thể hiện, thật ngại quá.” Phương Vỹ Huyền nói một cách lạnh lùng, đồng thời đấm vào người Mạnh Cảnh Lam.
Vẻ mặt của Mạnh Cảnh Lam biến đổi, muốn né tránh nhưng không kịp, chỉ có thể giơ tay phải ra, muốn đỡ lấy cú đấm của Phương Vỹ Huyền.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, toàn bộ xương cánh tay phải của Mạnh Cảnh Lam bị gãy, cả người bay ra ngoài.
Đội phó Hà Quang Vu đứng bên cạnh đã tỉnh táo trở lại, tức giận hét lên, ngưng tụ chân khí vào tay phải, tấn công Phương Vỹ Huyền từ đằng sau.
Phương Vỹ Huyền nhanh chóng xoay người, giơ chân phải lên và phóng ra.
Tốc độ của Hà Quang Vu đã đạt tới mức độ cao nhất, nhưng Phương Vỹ Huyền lại nhanh hơn anh ta một chút!
Rõ ràng anh ta đã ra tay trước, nhưng chân phải của Phương Vỹ Huyền lại đạp vào bụng anh ta nhanh hơn!
“Phù!”
Hà Quang Vu phun ra một ngụm máu, cả người bay ra ngoài như quả pháo đạn.
Trong nháy mắt, hai người đồng đội đều bay ra ngoài, chỉ còn lại Đổng Tử Sơn, thậm chí anh ta còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền đã đứng trước mặt anh ta.
“Sau khi đi xuống, nhớ gọi đội trưởng của các người lên.” Phương Vỹ Huyền cười nhẹ rồi đập tay trái về phía trước.
Sắc mặt của Đổng Tử Sơn trắng bệch, cắn răng ngưng tụ chân khí trên người tạo thành lá chắn trước người.
“Bùm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, chân khí mà Đổng Tử Sơn dùng để bảo vệ cơ thể ngay lập tức nổ tung, người cũng bị đánh bay ra ngoài.
Diện tích của Long Uy đài vào khoảng một trăm mét vuông.
Mà ba người bị đánh bay đều rơi xuống đất bên ngoài Long Uy đài.
Lúc này, cả đất trời đều im lặng.
Hai đội viên đứng trên võ đài, khán giả ở phía dưới, tổng tư lệnh ngồi trên ghế, đội viên của những đội binh sĩ khác.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trên Long Uy đài gió nhẹ mây bay, trong mắt chỉ có sợ hãi không thể tưởng tượng nổi.
Đây, đây là tình huống gì vậy?
Có phải đang mơ không?
Vẫn chưa đến mười giây, ba đội viên siêu tinh nhuệ của binh sĩ Thiên Thần đều bị đánh bại?
Không chỉ đánh bại một cách dễ dàng như vậy mà thậm chí ba người đội viên đó còn bị đánh bay tơi tả như quả bóng da…
Dưới khán đài im lặng một hồi, sau đó là một loạt cảm thán!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi vừa mới cúi đầu nghịch điện thoại! Ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Đừng hỏi nữa, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào võ đài, cũng không nhìn rõ…”
“Đạo Thiên này…quá khủng khiếp rồi.”
…
“Đây, đây là…”
Tổng tư lệnh ngồi ở vị trí trung tâm, La Thiệu Sênh ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền, lại nhìn về phía Hạ Tư Không ở bên cạnh.
Ông ta đã từng nghĩ Đạo Thiên này vượt trội hơn người, nhưng không hề nghĩ rằng sự vượt trội hơn người này lại khiến người ta ngạc nhiên đến vậy!
Trong vài phút mà giải quyết xong ba đại tướng của binh sĩ Thiên Thần.
Đây là cấp sức mạnh nào vậy?
Lúc này, Hạ Tư Không đã bình tĩnh lại nhưng hơi thở lại trở nên nặng nề.
Đây là lý do tại sao ông ta không tiếc bất cứ giá nào, bất chấp nghi ngờ mời Phương Vỹ Huyền về!
Tuy đã ước lượng trước sức mạnh của Phương Vỹ Huyền, nhưng tận mắt nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ra tay, vẫn khiến ông ta cảm thấy vô cùng chấn động.
Quá mạnh, thực sự quá mạnh!
Hạ Tuyết Nhan ở bên cạnh đã sớm ngây người.
Mạnh Cảnh Lam người đã đánh Hoàng Hi Hưng đến nỗi bị thương nặng lại có thể bị Phương Vỹ Huyền đánh bay như vậy?
Đột nhiên cô ấy cảm thấy, những hiểu biết lúc trước của cô ấy về Phương Vỹ Huyền là sai lầm rất lớn…
Sử Chính Huy ngồi ở vị trí khá xa không cười nổi nữa, vẻ mặt cứng nhắc.
Ông ta không thể ngờ rằng một võ giả Tiên Thiên lại có thể mạnh mẽ đến vậy!
…
“Hiệp, hiệp đấu này binh sĩ Tấn Long chiến thắng!” Trọng tài tuyên bố với khuôn mặt của trọng tài tràn đầy sự ngạc nhiên.
Sau đó, trọng tài nhìn về phía binh sĩ Thiên Thần, vừa định nói.
Nhưng lúc này, Tiêu Bắc Thạnh đã bước lên võ đài.
“Có thể trực tiếp bắt đầu hiệp ba.” Tiêu Bắc Thạnh nhìn về phía trọng tài lạnh lùng nói.
“Hiệp đấu thứ ba, bắt đầu.” Vẻ mặt của trọng tài biến đổi, nhanh chóng tuyên bố, sau đó quay người chạy xuống Long Uy đài.
Tiêu Bắc Thạnh ra trận rồi!
Những lời cảm thán từ khán giả, hết đợt này đến đợt khác, không thể ngừng lại được.
Binh Vương Tiêu Bắc Thạnh, cuối cùng cũng ra tay rồi!
Bọn họ đã đợi lâu như vậy chỉ để nhìn thấy giây phút này!
“Đạo Thiên, tôi rất tò mò, trên người anh giấu bí mật gì.” Tiêu Bắc Thạnh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với ánh mắt lạnh lùng rồi nói.
“Câu này nói người rồi nhỉ? Trên người tôi không có bí mật gì cả. Ngược lại là trên người anh có không ít bí mật.” Phương Vỹ Huyền cười nhẹ rồi nói.
Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Tiêu Bắc Thạnh hơi biến đổi.
“Anh đã đạt được cơ nghiệp Tử Viêm cung ở đâu?” Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền trở nên lạnh lùng, hỏi với ánh mắt sắc bén.
Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn của Phương Vỹ Huyền, tim của Tiêu Bắc Thạnh đập loạn nhịp!
Thế mà gã lại bị cảm thấy sợ hãi!
“Không cần sợ hãi! Sức mạnh của tôi nhất định mạnh hơn tên kia! Bình tĩnh lại! Đánh bại cậu ta đi! Còn về việc vì sao cậu ta lại biết Tử Viêm cung, những vấn đề này sau này làm rõ sau!” Một giọng nói già nua vang lên bên tai của Tiêu Bắc Thạnh.
“Bùm!”
Tiêu Bắc Thạnh bình tĩnh trở lại, trên người phát ra một luồng khí kỳ lạ.
“Tôi đang cần một đối thủ có sức mạnh không yếu kém, giúp tôi đột phá võ tôn. Vừa hay anh lại là một đối tượng không tệ.” Sát khí trên người Tiêu Bắc Thạnh mãnh liệt, giơ tay phải ra chém về phía trước!
Trên không trung, một thanh kiếm lớn bằng chân khí xuất hiện, chém thẳng vào Phương Vỹ Huyền.
“Bùm!”
Toàn bộ Long Uy đài rung chuyển.