Mục lục
Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm - Phương Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta chưa từng gặp đầu húi cua, rõ ràng đầu húi cua cũng chẳng phải là lão đại gì, chỉ là một tên côn đồ bình thường mà thôi.

Đối phó với loại côn đồ này, Hồng Tịnh Vũ chỉ cần khoe ra danh tính là có thể dọa đuổi một phen.

“Hội Thanh Nham?” Ánh mắt đầu húi cua chế giễu, lập tức nhấc chân lên, đạp một phát vào bụng của Hồng Tịnh Vũ.

Hồng Tịnh Vũ không phản ứng kịp, kêu lên một tiếng, bị đạp ngã xuống đất.

Có tiếng cảm thán trong phòng riêng.

Không ai nghĩ rằng, cái tên đầu húi cua này lại dám trực tiếp ra tay!

“Anh Vũ!” Đám đàn em của Hồng Tịnh Vũ lập tức xông lên phía trước.

“Mày chỉ là cái lông gà! Một tên lưu manh của hội Thanh Nham, cũng dám ra vẻ trước mặt cậu Lệ của chúng tôi à?” Đàn em bên cạnh tên đầu đinh cười khẩy.

Cậu Lệ?

Sắc mặt của Hồng Tịnh Vũ thay đổi thất thường, trong lòng chấn động.

Họ này…Không phải họ của nhà hội trưởng hội Thanh Nham sao?

Chẳng lẽ…

“Hồng Tịnh Vũ phải không, bắt đầu từ hôm nay, mày bị khai trừ khỏi hội Thanh Nham. Đến bố mày còn không nhận ra, còn cần cái đồ bỏ đi như mày làm gì nữa?” Đầu húi cua nói.

Đến lúc này, cuối cùng Hồng Tịnh Vũ cũng xác nhận, tên đầu húi cua trước mặt này, chính là em trai của Lệ Trúc Hiên hội trưởng của hội Thanh Nam, Lệ Quân Triệt.

Anh ta đã từng nghe qua cái tên này, nhưng với cấp bậc của anh ta, vốn không có tư cách nhìn thấy Lệ Quân Triệt, cho nên không nhận ra.


“Cậu Lệ, cậu Lệ, do tôi uống nhiều quá nên tạm thời không nhận ra cậu chủ, xin lỗi…” Hồng Tịnh Vũ lập tức đứng dậy, cúi rạp người xin lỗi Lệ Quân Triệt.

Đám đàn em của anh ta cũng theo đó mà xin lỗi Lệ Quân Triệt.

“Phi! Cút sang một bên, đừng quấy rầy hứng thú của bố mày.” Lệ Quân Triệt nhổ nước bọt vào mặt của Hồng Tịnh Vũ, giận dữ chửi.

Hồng Tịnh Vũ cúi đầu, lau sạch nước bọt trên mặt, lập tức đứng sang một bên.

Nhìn thấy cảnh này, mấy học sinh vừa rồi vẫn còn vô cùng kích động cảm thấy Hồng Tịnh Vũ có thể dễ dàng trừng trị tên đầu húi cua, sắc mặt đều thay đổi.

“Anh Vũ…” Lý Vũ Kiêu nhìn Hồng Tịnh Vũ, cũng hết sức khiếp sợ.

“Vũ cái mẹ mày! Chọc vào cậu Lệ, bọn mày chờ chết đi! Ai cũng không giúp được bọn mày!” Hồng Tịnh Vũ tức giận chửi rủa.

Bị nhổ nước bọt vào mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, tâm trạng của anh ta đương nhiên là không tốt, lúc này vừa hay trút giận lên người Lý Vũ Kiêu.

“Tên kia, cô bé này là bạn gái của mày đúng không?” Lê Quân Triệt nhìn thấy Vu Ánh Hà trốn đằng sau lưng Phương Vỹ Huyền, nheo mắt hỏi.

Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói: “Không phải.”

“Không phải thì càng tốt, mày đưa cô ấy đến phòng riêng của tao đi, tao cũng sẽ không làm gì cô ấy, chỉ là nói chuyện mà thôi.” Lệ Quân Triệt cười nói.

Vu Ánh Hà toàn thân run rẩy, dính sát vào sau lưng Phương Vỹ Huyền, không dám lên tiếng.

“Thế thì không được.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Không được?” Sắc mặt của Lệ Quân Triệt trong chốc lát trở nên u ám.

Nhìn thấy bộ dạng bình thản ung dung của Phương Vỹ Huyền, trong lòng anh ta rất khó chịu.

Ai gặp Lệ Quân Triệt tao mà không sợ hãi, kính cẩn lễ phép?

Mày chỉ là một tên học sinh trung học, mà còn dám nhìn thẳng tao như vậy? Còn dám từ chối yêu cầu của tao?

Lệ Quân Triệt vừa mới phê thuốc, vốn dĩ trạng thái tinh thần hiện tại ảo giác, lúc này càng sôi gan phẫn nộ.

“Đánh gãy chân của thằng nhãi đó, sau đó mang con bé kia đến phòng tao!” Lệ Quân Triệt dứt lời, đàn em sau lưng xông lên.

Hồng Tịnh Vũ đứng bên cạnh với vẻ mặt châm chọc.

Anh ta ước gì nhìn thấy được Phương Vỹ Huyền bị đánh, càng thảm càng tốt!

Đắc tội với cậu chủ của hội Thanh Nham, xem mày chết như thế nào!

Nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt của Hồng Tịnh Vũ trở nên cứng đờ.

“Phịch…”

Sau một loạt tiếng động, đám đàn em của Lệ Quân Triệt đều ngã xuống đất, kêu rên liên tục, thậm chí sùi bọt mép rồi ngất xỉu.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đàn em của Lệ Quân Triệt đều bị quét sạch.

Nhìn Phương Vỹ Huyền đứng ở trung tâm trong phòng, ánh mắt Hồng Tịnh Vũ lộ ra vẻ hết sức ngạc nhiên.

Thằng nhóc này…Hóa ra có thể đánh nhau giỏi như vậy?

Nhưng chẳng lâu sau anh ta đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt lại càng châm chọc hơn.

Lần này, Phương Vỹ Huyền hoàn toàn đắc tội với Lệ Quân Triệt rồi, hậu quả càng nghiêm trọng!

Phương Vỹ Huyền sẽ phải hứng chịu sự trả thù và giận dữ của cả hội Thanh Nham!

Đánh nhau có giỏi hơn nữa thì làm sao? Một mình có thể chống lại cả hội ư?

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Phương Vỹ Huyền chậm rãi bước đến trước Lệ Quân Triệt.

Sắc mặt của Lệ Quân Triệt rất khó coi, nói: “Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có biết tao là ai không?”

Phương Vỹ Huyền dừng lại trước người Lệ Quân Triệt, hơi nhíu mày nói: “Cậu họ Lệ, có phải có quan hệ với Lệ Trúc Hiên không?”

“Lệ Trúc Hiên là chị tao! Nếu chuyện hôm nay để chị ấy biết được, mày có mười cái mạng cũng không đủ chết!” Lệ Quân triệt nói với ánh mắt thù hận.

“Ồ? Vậy thì tốt, cậu gọi cô ấy đến đây, để cô ấy xử lý chuyện này.” Khóe miệng của Phương Vỹ Huyền cong lên nói.

Nghe thấy câu nói này, Lệ Quân Triệt ngạc nhiên, ánh mắt lập tức dữ tợn, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Chị, em đang ở KTV Hào Tình, có người khiêu khích em, chị mau mang người đến đây, em phải đánh gãy chân tay tên này…”

Phương Vỹ Huyền đứng ở trước mặt, mặt mỉm cười nghe Lệ Quân Triệt nói.

Lúc này, Hồng Tịnh Vũ ở bên cạnh không kìm chế được nụ cười trêu chọc trên mặt.

Đúng là một kẻ ngốc! Không nhân cơ hội trốn thoát, còn để Lệ Quân Triệt gọi cứu binh!

Chị của Lệ Quân Triệt chính là Lệ Trúc Hiên, hội trưởng của hội Thanh Nham!

Nếu như cô ấy thực sự đến, Phương Vỹ Huyền đừng mong chạy trốn! Nhất định phải trả một cái giá đắt vô cùng!

Đám học sinh trong phòng cũng ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền.

Người này có phải làm màu quá rồi không?

Dám chủ động để Lệ Quân Triệt gọi cứu binh đến

Đây không phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao?

Lệ Quân Triệt nhanh chóng tắt điện thoại, hung tợn nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, nói: “Vừa hay chị tao đang ở gần đây, Phương Vỹ Huyền, mày chờ chết đi!” Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền hờ hững, thong dong điềm tĩnh đi đến chỗ sofa trong phòng rồi ngồi xuống.

“Cậu Lệ…chúng tôi không quen biết tên Phương Vỹ Huyền này, chúng tôi có thể đi trước không…” Một học sinh nam nơm nớp lo sợ đứng dậy hỏi.

“Ai cũng đừng mong rời khỏi! Thằng ranh này mặc đồng phục giống bọn mày, bọn mày làm sao mà không quen biết được? Tất cả đợi ở đây cho tao! Lát nữa ông đây sẽ tính sổ với bọn mày.” Lệ Quân Triệt tức giận nói.

Nghe những lời này, đám học sinh kia mặt cắt không còn giọt máu, tim đập dồn dập.

Bọn họ chưa từng gặp phải tình cảnh này?

Đồng thời, trong lòng bọn họ đều vô cùng oán hận Phương Vỹ Huyền.

Tên khốn nạn này, tự mình tìm đường chết thì cũng thôi đi, lại còn lôi cả bọn họ xuống nước!

“Phương Vỹ Huyền…Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Lưu mập mạp ghé sát tai Phương Vỹ Huyền thì thầm.

“Không cần đâu, đợi chị cậu ta đến là được rồi.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Nhưng mà…dù sao cũng là hội Thanh Nham đó…” Mặc dù Lưu mập mạp cũng không hiểu những chuyện ngầm trong bóng tối này cho lắm, nhưng cậu ta cũng đã nghe qua cái tên hội Thanh Nham, biết rằng đây là một thế lực rất lợi hại.

“Anh Vỹ Huyền…em xin lỗi, lại gây thêm rắc rối cho anh rồi…” Vu Ánh Hà lau nước mắt ở khóe mắt, thì thầm nói.

“Đừng sợ, tôi lập tức gọi bố tôi đến…” Lý Vũ Kiêu lôi điện thoại ra định gọi điện.

“Không cần, cứ yên lặng chờ là được rồi.” Phương Vỹ Huyền ngăn động tác của Lý Vũ Kiêu lại rồi nói.

Trong phòng im lặng như tờ, không ai dám nói chuyện.

Lệ Quân Triệt đứng trước cửa phòng với ánh mắt hung ác, trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.

Chỉ cần chị đến, anh ta sẽ khiến Phương Vỹ Huyền quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!

Mấy phút sau, có tiếng giày cao gót lanh lảnh ngoài hành lang vang lên.

Lệ Trúc Hiên khoác trên mình đồng phục của công việc, sau lưng là mười mấy tên đàn em, đi đến trước mặt Lệ Quân Triệt.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gọi chị đến đây vội vàng như vậy?” Lệ Trúc Hiên khẽ cau mày hỏi.

Nhìn thấy Lệ Trúc Hiên xuất hiện, sau lưng cô ấy còn có mười mấy đàn em, vẻ mặt của người trong phòng đều thay đổi.

Đây chính là hội trưởng của hội Thanh Nham sao?

Bọn họ lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đang ngồi trên sofa.

Người này vẫn bình tĩnh như vậy…chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?

Chỉ có Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu nhận ra Lệ Trúc Hiên chính là cô gái mà tối mấy hôm trước đã đem theo một đám đàn em cúi người xin lỗi Phương Vỹ huyền trên đường quốc lộ.

“Chị, giúp em xử lý thứ chết tiệt này!” Lệ Quân Triệt chỉ tay vào Phương Vỹ Huyền đang ngồi trên sofa, thù hằn nói.

Lệ Trúc Hiên quay đầu nhìn vào trong phòng, đầu tiên nhìn đám đàn em ngã dưới đất, sau đó mới nhìn người đang ngồi sofa Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền đang cười nhạt nhìn cô ấy.

Sắc mặt của Lệ Trúc Hiên thay đổi lớn, chỉ thấy cả người lạnh lẽo, như rơi vào hố băng!

Lần này toi rồi!

“Chị, chính là thứ tạp chủng…” Lệ Quân Triệt đứng bên cạnh vẫn còn tiếp tục nói.

“Bốp!”

Lệ Trúc Hiên xoay người và tát vào mặt gã ta một phát!

Cả phòng vang lên âm thanh lanh lảnh của phát tát.

Lệ Quân Triệt che má, trợn mắt nhìn Lệ Trúc Hiên, trong mắt hiện tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Mà những người khác trong phòng, cũng đều sững sờ.


Đây là tình huống gì vậy?


“Em, lập tức xin lỗi anh Phương!” Lệ Trúc Hiên vẻ mặt lạnh tanh, lạnh lùng nói.


Anh Phương?


Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía của Phương Vỹ Huyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK