“Không phải chuyên này… Mà là…” Đinh Thanh Trúc nói ra suy nghĩ của mình.
Nghe xong lời của Đinh Thanh Trúc, Chu Hưng Thịnh sững sờ, mở to mắt hỏi: “Ý của cô là… Muốn mang cô gái đó đến cho tôi…”
“Không sai, nhưng phải cho tôi thuốc mê.” Đinh Thanh Trúc nói.
“Việc này… không hay lắm đâu? Biết thân phận của cô gái kia không?” Tuy trên miệng Chu Hưng Thịnh nói không hay lắm, nhưng trong mắt lại tràn đầy dâʍ đãиɠ.
Hơn một tháng gần đây, anh ta đã chơi chán Đinh Thanh Trúc đúng lúc cũng muốn đổi khẩu vị.
Không ngờ, Đinh Thanh Trúc lại chủ động đứng ra bày mưu tính kế cho anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Bất kể cô ta có thân phận gì, con tàu này là tài sản của nhà họ Chu, sau khi đánh thuốc mê thì đưa cô ta đến, làm xong ném xuống biển, thần không biết quỷ không hay.” Đinh Thanh Trúc nói xong, trong mắt đầy vẻ ác độc.
Chu Hưng Thịnh có hơi đổi ý, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Chuyện này nói thế nào cũng là phạm pháp, nếu bại lộ sẽ rất phiền phức.
“Yên tâm đi, tôi sẽ giữ kín giúp anh, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề. Đúng rồi, còn có thể đưa lên cho những người bạn tốt của anh, cùng nhau…” Trên mặt Đinh Thanh Trúc lộ ra nụ cười độc ác, nói.
“Cái này… Bảo bối à, sao đột nhiên trở nên hiểu lòng người thế, ha ha …” Chu Hưng Thịnh không nhịn được cười nói.
Sau đó, anh ta lại hỏi: “Xác định cô gái này rất xinh đẹp?”
“Rất xinh đẹp, hơn nữa còn là học sinh.” Đinh Thanh Trúc nói.
Chu Hưng Thịnh suy nghĩ chốc lát sau, cuối cùng dâʍ trùng đã đánh bại lý trí, cộng thêm anh ta đã uống không ít rượu nên gan cũng to hơn nhiều.
Anh ta cũng cảm thấy con tàu này là tài sản của nhà anh ta, chỉ cần xử lý tốt chuyện này thì hẳn sẽ thần không biết quỷ không hay.
“Được! Vậy thì làm theo như lời cô nói, tôi đưa thuốc mê cho cô.” Chu Hưng Thịnh nói.
Nhìn bóng lưng của Chu Hưng Thịnh xoay người đi, trên mặt Đinh Thanh Trúc nở nụ cười tùy ý.
Phương Vỹ Huyền, tôi không làm gì được cậu. Nhưng người bên cạnh cậu tôi có thể chơi cô ta tới chết!
…
“Phía trước chính là sòng bạc, chúng ta không đi nữa, dù sao cũng không có tiền để đánh bạc. Đi lối này, có một nhà hàng buffet ở bên này.” Lý Vũ Kiêu nói xong liền vỗ đầu, “Nên gọi lão đại cùng đến cùng ăn chút gì đó chứ!”
Lý Vũ Kiêu dẫn Lưu mập mạp và Vu Ánh Hà đi vào nhà hàng buffet.
“Ăn chút gì đi?” Lý Vũ Kiêu nói.
Ba người ngồi xuống một cái bàn, sau đó phần ai nấy đi lấy đồ ăn.
Vu Ánh Hà muốn ăn ít bánh kem, bèn đi đến một nơi xa hơn, định lấy một ít.
Lúc này, Đinh Thanh Trúc xuất hiện ở bên cạnh cô, trong tay bưng một ly nước ép.
“Chào.” Đinh Thanh Trúc mỉm cười nói.
Vu Ánh Hà xoay đầu nhìn Đinh Thanh Trúc, thoảng sửng sốt, cảm thấy người này có hơi quen.
“Là bạn của Phương Vỹ Huyền nhỉ? Tôi là giáo viên tiếng Anh lớp 12/1, Đinh Thanh Trúc, trước đây tôi từng tham gia một số cuộc họp toàn trường, chắc em từng gặp tôi.” Đinh Thanh Trúc nói.
“Đinh, cô Đinh!” Vu Ánh Hà nhớ ra, lập tức chào.
Đinh Thanh Trúc rất nổi tiếng ở trường trung học Giang Hải, có không ít học sinh nam xem cô ta là nữ thần.
Chỉ có điều, tháng trước cô ta đột nhiên từ chức, điều này khiến cho nhiều học sinh nam cảm thấy đau lòng.
“Vừa rồi tôi nhìn thấy em đi cùng Phương Vỹ Huyền, em ấy đi đâu rồi?” Đinh Thanh Trúc hỏi.
“Anh ấy ở trên boong tàu ạ. Nếu cô muốn tìm anh ấy thì em ra ngoài giúp…” Vu Ánh Hà nói.
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi tìm em ấy. Nào, uống chút nước ép đi.” Trên mặt Đinh Thanh Trúc mang theo nụ cười, đưa ly nước ép trong tay đến trước mặt Vu Ánh Hà.
Ở bên ngoài gặp được giáo viên, lại không biết nên nói những gì, Vu Ánh Hà có chút căng thẳng cầm ly lên uống một ngụm.
Nụ cười trên mặt Đinh Thanh Trúc càng sâu, hỏi: “Em tên gì?”
“Cô Đinh, em tên Vu Ánh Hà, là học sinh lớp 11/1.” Vu Ánh Hà trả lời.
“Ồ, 11/1 à. Có quan hệ gì với Phương Vỹ Huyền?” Đinh Thanh Trúc hỏi.
“Dạ… anh Vỹ Huyền, xem như là hàng xóm của em ạ, bọn em ở chung dưới một mái nhà hơn hai năm.” Bởi vì đối phương là giáo viên, hơn nữa trông cũng rất dịu dàng, vì thế Vu Ánh Hà không hề cảnh giác, thành thật trả lời.
“Ồ, vậy quan hệ của các em chắc rất tốt.” Đinh Thanh Trúc nói.
“Vâng ạ, anh Vỹ Huyền anh ấy…” Vu Ánh Hà nói đến đây bỗng nhiên cảm thấy đầu óc hơi mơ màng.
Cô ấy nhìn Đinh Thanh Trúc ở trước mắt, đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.
Rất nhanh, đầu óc cô ấy trống rỗng, đôi mắt vô hồn.
Thuốc đã có tác dụng!
Khuôn mặt Đinh Thanh Trúc lộ ra vẻ vui mừng, vỗ vai Vu Ánh Hà hỏi: “Không sao chứ?”
Vu Ánh Hà không có bất cứ phản hồi nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn cô ta.
Đinh Thanh Trúc liền đỡ Vu Ánh Hà, bước nhanh ra khỏi nhà hàng buffet.
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp đang lấy đồ ăn, căn bản không để ý đến bên này.
Chốc lát sau, hai người lấy đồ ăn xong trở về chỗ ngồi, lại không nhìn thấy Vu Ánh Hà.
Họ tưởng Vu Ánh Hà còn đang lấy đồ ăn, ban đầu cũng không để ý.
Nhưng hai phút sau, Lưu mập mạp nhìn xung quanh nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng Vu Ánh Hà đâu!
“Vu Ánh Hà đâu? Sao bỗng nhiên không thấy nữa?” Lưu mập mạp hỏi.
“Có phải ra ngoài tìm lão đại rồi không?” Lý Vũ Kiêu ăn bít tết, nói.
“Tôi nhớ lúc trước cô ấy cầm khay định đi lấy đồ ăn, sao lại đột nhiên chạy ra ngoài tìm Phương Vỹ Huyền?” Lưu mập mạp nghi ngờ nói.
“Đi vệ sinh rồi đấy.” Lý Vũ Kiêu nói.
“Ồ, có thể, nhưng cô ấy biết đường không?” Lưu mập mạp nói.
Lại qua hai phút nữa, Vu Ánh Hà vẫn không xuất hiện.
Lúc này, Lưu mập mạp đứng dậy nói: “Ăn trước đi, tôi ra ngoài boong tàu xem thử, có phải cô ấy ở cùng với Vỹ Huyền không.”
“Tôi đi nữa.” Lý Vũ Kiêu nói.
Hai người đi nhanh đến boong tàu, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền nhưng lại không thấy Vu Ánh Hà.
“Ủa? Đại ca, Ánh Hà không ở đây sao?” Lý Vũ Kiêu hỏi.
“Không phải cô ấy ở cùng các cậu sao?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
“Vừa rồi bọn tôi ở nhà hàng buffet, lấy đồ ăn xong quay lại thì không thấy cô ấy đâu nữa… Sẽ không phải thật sự lạc đường rồi đấy chứ?” Lý Vũ Kiêu nói.
Đầu mày Phương Vỹ Huyền nhíu chặt.
Trước đây Vu Ánh Hà chưa từng đến nơi này, với tính cách của cô ấy chắc sẽ không tự ý đi lung tung.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhớ tới Đinh Thanh Trúc nhìn thấy ở đại sảnh vừa rồi.
Nghĩ kỹ lại, trước khi Đinh Thanh Trúc xoay người đi anh nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng và sự độc ác trong ánh mắt của cô ta.
Lẽ nào…
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền bỗng trở nên lạnh lẽo, lập tức phóng thích thần thức, trong nháy mắt bao phủ cả con tàu.
…
Đinh Thanh Trúc đỡ Vu Ánh Hà lên lầu, đi tới căn phòng ở tầng trên cùng đẩy cửa ra.
Chu Hưng Thịnh đang tắm trong phòng tắm.
Đinh Thanh Trúc đặt Vu Ánh Hà nằm xuống giường.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo và khí chất thanh thuần, vẻ ác độc trong đôi mắt cô ta càng lúc càng đậm.
Nếu Phương Vỹ Huyền sẵn lòng giúp đỡ cô ta, cô ta cũng sẽ là một cô gái như thế này!
Nhưng Phương Vỹ Huyền từ chối giúp đỡ cô ta, khiến mọi thứ của cô ta bị hủy hoại!
Bây giờ, cô ta muốn đẩy tất cả những bất công mà cô ta phải chịu lên người Vu Ánh Hà!
Đây chính là sự trả thù của cô ta!
Vu Ánh Hà, muốn căm thù thì nên căm thù Phương Vỹ Huyền đi! Cậu ta mới là thủ phạm chính của tất cả những chuyện này!
Vài phút sau.
“Rắc rắc”, Chu Hưng Thịnh quấn khăn tắm đi ra khỏi nhà tắm.
Anh ta đi thẳng đến trước giường, nhìn Vu Ánh Hà rơi vào trong trạng thái đờ đẫn, vẻ dâʍ đãиɠ trong ánh mắt tỏa ra xung quanh.
Quả nhiên xinh đẹp như Đinh Thanh Trúc nói, hơn nữa còn rất trong sáng!
Sau khi tắm nước nóng, du͙ƈ vọиɠ của anh ta càng thêm mãnh liệt.
Anh ta vứt khăn tắm đi, sau đó đưa tay về phía trước.
Đinh Thanh Trúc ôm ngực đứng ở một bên với vẻ mặt mang theo nụ cười lạnh lùng, nhìn cảnh này.
“Rầm!”
Nhưng chính vào lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.
Cửa phòng bị người ta đá văng đi.
Lần này, dọa Chu Hưng Thịnh đang định nhào lên giường giật mình, ngã ngồi ra đất.
Mà Đinh Thanh Trúc lại xoay người qua, sắc mặt tái nhợt.
Một bóng người xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Chính là Phương Vỹ Huyền cả người tỏa ra hơi thở lạnh như băng!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, cả người Chu Hưng Thịnh giật mình, đầu óc lập tức tỉnh táo!
Anh ta vẫn nhớ rõ ràng cảnh Phương Vỹ Huyền từ trên trời bay xuống, ở khách sạn Hải Tinh thành phố Giang Hải!
Người này, hoàn toàn không phải là sự tồn tại mà anh ta có thể trêu chọc.
Bây giờ cậu ta đột nhiên xông vào phòng, vẻ mặt lạnh như băng, rất rõ ràng là vì cô gái ở trên giường kia!
Chết tiệt!
Cô gái Đinh Thanh Trúc đưa đến lại là người của Phương Vỹ Huyền!
Đây là muốn anh ta chết ư!
Chu Hưng Thịnh nhìn Đinh Thanh Trúc, trong lòng chỉ có oán hận vô tận.
Đồng thời anh ta cũng lập tức cúi đầu lạy Phương Vỹ Huyền, liên tục nói: “Phương, đại sư Phương, cậu nhất định phải tin tôi, tôi là bị người ta hãm hại, là người phụ nữ này…Á!”
Chu Hưng Thịnh còn chưa nói xong đã hét lên một tiếng thảm thiết.
Khoảnh khắc vừa rồi, bộ phận sinh dục của anh ta đã vỡ nát!