“Mặc kệ cậu ta là ai! Đánh đã rồi tính! Tên nhóc này cũng chỉ là võ giả Tiên Thiên cấp bảy thôi, tôi dùng một chưởng cũng có thể hành hạ cậu ta đến chết đi sống lại rồi.” Đầy tớ lạnh lùng cười đáp.
Chu Mộ Đình nhìn Phương Vỹ Huyền đang cười nói với Cơ Hiểu Nguyệt, ánh mắt nham hiểm, anh ta nói: “Được, cứ làm vậy đi, có xảy ra chuyện gì thì cũng còn có cha tôi ở đây.”
…
Phiên giao dịch vẫn đang diễn ra nhưng bầu không khí đã sôi sùng sục rồi.
Nguyên nhân chính là do mới vừa bắt đầu, chân nhân Tụ Bảo đã lấy ra một món đồ vô cùng thu hút, khiến tất cả đều mở mang tầm mắt, dẫn đến việc không những họ coi thường những món đồ khác mà còn thấy mất hứng với chúng.
Trong không khí đó, chân nhân Tụ Bảo rất nhanh đã tuyên bố kết thúc phiên giao dịch, có thể rời đi được rồi.
Thực chất, lí do chân nhân Tụ Bảo mở phiên giao dịch cũng là vì đổi chác vật phẩm trong tay gã mà thôi.
Còn về những vị khách này đổi chác thế nào thì gã chẳng chút bận tâm.
“Cô không đổi gì à?” Phương Vỹ Huyền nhìn Tần Lăng Thường hỏi.
Tần Lăng Thường lắc đầu, trong mắt thoáng thấy sự thất vọng, cô ta nói: “Chẳng có vật gì đáng giá cả.”
Phương Vỹ Huyền nhìn sang Cơ Hiểu Nguyệt.
Cơ Hiểu Nguyệt cũng gật nhẹ đầu nói: “Thực ra thì tôi đến đây hóng chuyện với cha chút thôi…”
Khi tàn cuộc, Cơ Chấn Hoành cũng trông thấy Phương Vỹ Huyền, bước đến chào hỏi.
Sau đó, cả bốn người cùng đi ra cửa Hoa Mãn Lâu.
“Cậu Chu, họ ra rồi kìa.” Người hầu của Chu Mộ Đình nói.
“Cả Cơ Chấn Hoành và Cơ Hiểu Nguyệt đều đang ở cạnh cậu ta, không dễ ra tay rồi.” Chu Mộ Đình cau mày nói.
“Không cần vội, chắc tên nhóc này sẽ không theo hai cha con Cơ Chấn Hoành về nhà đâu. Chúng ta đuổi theo sau, kiểu gì cũng nắm được cơ hội cậu ta tách ra đi một mình!” Người hầu của Chu Mộ Đình nói.
Chu Mộ Đình gật đầu, hai người lập tức bám đuôi, rời khỏi Hoa Mãn Lâu.
…
Lúc này đã là tám giờ bốn mươi phút tối.
Trên cầu đá, Cơ Hiểu Nguyệt và Tần Lăng Thường vừa ngắm cảnh vật hai bên vừa nói chuyện.
Còn Phương Vỹ Huyền lại không hề chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Trước khi rời khói Hoa Mãn Lâu, anh đã phát hiện người bịt mặt kia đột nhiên biến mất.
Mà sau khi rời khỏi Hoa Mãn Lâu, anh lại cảm nhận được hơi thở trên người người bịt mặt.
Tên đó đang ở ngay trước mặt, cách họ không xa.
“Đoàng!”
Khi Phương Vỹ Huyền còn đang suy nghĩ thì phía trước đột nhiên có tiếng nổ rất lớn.
Mọi người đang đi ra ngoài trên cầu đá hét lên đầy kinh hãi.
“Gì vậy chứ? Cái gì nổ vậy?”
“Không phải nổ… Hình như ở quảng trường phía trước cầu đá có võ giả giao đấu…”
“Là Xích Lang! Là Xích Lang đang giao đấu với kẻ khác! Hình như… đối thủ là gã bịt mặt, không nhìn rõ!”
Xích Lang đánh nhau với người khác ư?
Nghe thấy thông tin đó, những người đang thong thả bước trên cầu đá nhanh chóng đi về trước.
Bọn họ cũng muốn xem thử xem rốt cuộc là ai can đảm đến mức dám đυ.ng vào Xích Lang!
Phương Vỹ Huyền cũng nhanh chân đi lên trước.
Anh biết rất có thể người động thủ với Xích Lang là người bịt mặt kia.
Tần Lăng Thường và hai cha con Cơ Hiểu Nguyệt cũng theo sát sau lưng Phương Vỹ Huyền.
Xuống khỏi cầu đá, trước mặt là một quảng trường rộng rãi.
Lúc này, đã có không ít người tụ tập ở bãi đất trống trước cầu đá, xem hai bóng người đứng trên quảng trường.
Một trong đó là Xích Lang, còn người kia chính là người bịt mặt mà Phương Vỹ Huyền vẫn luôn lẳng lặng để ý.
“Tay kia là ai vậy? Sao tự nhiên lại đột ngột ra tay với Xích Lang thế?”
“Chắc là kẻ thù của Xích Lang…”
“Không đâu, mới nãy ở phiên giao dịch tôi có thấy tên này… Tôi nghĩ chắc là gã muốn cướp lấy gương Hộ Linh trong tay Xích Lang đấy!”
Nghe vậy, tất cả đều thay đổi sắc mặt, đồng loạt nhìn về phía người bịt mặt.
Muốn cướp gương Hộ Linh từ tay Xích Lang ý, cũng to gan quá nhỉ.
Cướp thì thôi bỏ đi, còn trắng trợn cướp bóc trước mặt nhiều người như vậy!
“Mày là ai?”
Trên quảng trường, Xích Lang nhìn người bịt mặt trước mắt, lạnh lùng hỏi.
Bởi vì có miếng vải đen che lại nên không ai nhìn thấy miệng của người bịt mặt.
Song tất cả đều nghe rõ tiếng chói tai, đầy quỷ dị phát ra.
“Giao… gương trong tay mày ra.”
Quả nhiên là muốn cướp gương Hộ Linh!
Sắc mặt tất cả lại thay đổi rồi trong mắt dấy lên sự phấn khích.
Xích Lang vốn là cường giả cấp cao, mà tên này lại cướp đoạt trắng trợn như vậy, tất nhiên sẽ chọc giận Xích Lang rồi.
Lần này có kịch hay để xem rồi!
“Muốn lấy gương Hộ Linh trong tay tao?” Xích Lang nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Từ lúc gã sáng lập ra Xích Lang Môn và nổi danh đến nay, bất cứ ai gặp gã đều trưng ra dáng vẻ e dè và kính cẩn.
Ấy thế mà hôm nay, đến nơi Giang Nam võ đạo kém phát triển này lại có kẻ muốn ngang nhiên cướp lấy pháp bảo thuộc về gã sao?
Tự tìm đường chết.
“Mặc kệ mày là ai thì mày cũng thành công chọc tức tao rồi đấy.” Xích Lang lạnh lùng nói, cùng lúc đó, hơi thở trên người gã cũng bắt đầu nổi lên.
Một sức mạnh bao trùm cả trời đất quanh đó.
Võ đạo Tông Sư tột đỉnh! Cường giả bảng thiên!
Thực lực của Xích Lang đứng hàng top trong giới võ đạo toàn Hoa Hạ.
“Chọc giận Xích Lang, tay kia chết chắc rồi…”
“Nghe nói thủ đoạn của Xích Lang cực kì tàn bạo, người đắc tội gã đều chết rất thê thảm, không thể toàn thây.”
“Tay kia chết cũng đáng đời thôi, ngang nhiên giành giật với Xích Lang trước mặt bao nhiêu người thì có khác gì tự sát đâu.”
Trước cầu đá, mọi người bàn tán sôi nổi.
Lúc này, chân nhân Tụ Bảo cũng đã bước ra nhìn hai người trên quảng trường, nở nụ cười.
Là một người buôn bán pháp bảo, gã đã thấy nhiều chuyện giành giật bảo vật như vậy rồi.
Tuy nhiên kiểu vừa bước ra cửa đã động thủ như người bịt mặt kìa thì vẫn là lần đầu tiên ông ta thấy.
Dù sao thì loại chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, có làm cũng phải làm trong bóng tối chứ.
“Cũng tốt, để mình xem thử thực lực của ông anh Xích Lang này thế nào nào.” Chân nhân Tụ Bảo thầm nghĩ.
Mà Chu Mộ Đình và người hầu của anh ta cũng đã đứng đằng sau đám người, nhìn trận giao đấu của hai người trên quảng trường.
Trên quảng trường, khí thế của Xích Lang càng lúc càng cao.
Áp suất của trời đất hạ xuống không ít, một số người bình thường chưa từng luyện võ đều thấy khó thở.
Xích Lang vỗ tay vào túi đựng đồ bên hông.
Túi đựng đồ lóe sáng, trong tay phải gã xuất hiện một thanh loan đao dài đến một thước vô cùng sắc bén.
Xích Lang nắm chặt thanh loan đao.
“Xoẹt xoẹt!”
Một ngọn lửa với ánh sáng đỏ lập tức xuất hiện trên lưỡi của thanh loan đao.
“Đây… đây là Xích Viêm Đao! Vũ khí đầu tiên của Xích Lang!”
“Tôi cũng từng nghe kể! Nghe nói Xích Lang từng dùng cây đao này, dựa vào sức mình, chém chết ba tên võ đạo Tông Sư đối địch!”
“Một địch ba á? Trời đất… thế không phải quá mạnh sao?”
Sự xuất hiện của Xích Viêm Đao đã làm dậy lên những tiếng kêu gào ngạc nhiên.
Dường như tất cả mọi người đều dồn sức chú ý lên Xích Lang.
Còn Phương Vỹ Huyền lại nhìn chằm chằm người bịt mặt ở bên kia, vẫn chưa có hành động gì.
Ngoại trừ Phương Vỹ Huyền, những võ giả khác có mặt không thể cảm nhận được hơi thở toát ra từ trên cơ thể người bịt mặt.
Đó cũng là lí do họ khinh thường người bịt mặt như thế.
Nếu như bọn họ biết trên cơ thể người bịt mặt có đến mười mấy loại hơi thở khác nhau, chắc chắn sẽ bị dọa cho không nói nên lời.
Trên quảng trường, Xích Lang nắm chặt Xích Viêm Đao, đâm ra trước.
“Ầm!”
Lưỡi đao rung lên, tạo ra tiếng nổ lớn trong không khí.
“Để tao xem thử xem, thực lực của mày có xứng với cái gan của mày không nào.”
Xích Lam chợt quát lên một tiếng rồi nắm chặt Xích Viêm Đao vung về phía trước!
“Xoẹt!”
Giữa không trung suất hiện một đường đao lửa hình trăng khuyết, lao nhanh về phía người bịt mặt!
Người bịt mặt đứng im, không tránh né.
“Xoạt!”
Đường đao lửa quét ngang qua vai phải người bịt mặt.
Cả cánh tay người bịt mặt rơi thẳng xuống đất.
Ánh mắt Xích Lang lạnh như băng, gã nắm chặt Xích Viêm Đao, vạch thêm một đường nữa giữa không trung!
Lại một đường đao lửa quét ngang vai trái người bịt mặt.
Cả cánh tay trái của người bịt mặt cũng rơi xuống đất!
Qua mấy giây ngắn ngủi người bịt mặt đã mất đi hai cánh tay!
Vậy thì cũng thảm quá!
Không ít người hít vào khí lạnh.
“Thực lực chỉ có vậy mà còn muốn cướp lấy gương Hộ Linh từ tay Xích Lang? Có phải tên bịt mặt này đang nằm mơ không vậy?”
“Thì chả thế, tôi còn tưởng ít nhất phải chống đỡ được một hai hiệp chứ… Thế mà đến cả một đòn cũng không đỡ nổi, thế cũng yếu quá đấy…”
“Có phải tên này không biết Xích Lang là ai không vậy? Không thì sao lại nghĩ không thông thế chứ?”
Trong đám người vang lên tiếng bình phẩm đầy hài hước.
Nhưng lúc này, lại đột nhiên có người hét lên đầy khϊếp sợ.
“Nhanh… nhanh nhìn đi! Tay của người bịt mặt, thế mà lại…”
Tất cả đều đồng loạt nhìn về phía người bịt mặt, sau đó trợn tròn mắt, không sao tin nổi.
Bọn họ nhìn thấy hai cánh tay đã bị cắt đứt, rơi xuống đất của người bịt mặt lại đang lơ lửng, lần nữa quay về trên hai bả vai…